Bàn tay Tống Cô Tinh đặt sau lưng ta cũng khẽ run, chàng nâng tay, đặt ra sau đầu ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Một nụ hôn luống cuống đầy vụng về rơi lên trán ta:
"Ta biết… ta biết mà."
Không biết ta đã khóc bao lâu, chỉ nhớ là sau đó được chàng dỗ dành mà thiếp đi lần nữa.
Đến khi tỉnh lại, ta mới hay biết — Tống Cô Tinh càng ngày càng bận, bận đến mức chỉ có thể đến thăm ta vào những đêm khuya muộn, rồi vội vàng nằm lại trên tháp một đêm.
Cốc Dự nói, vì muốn sớm ngồi lên vị trí kia, Tống Cô Tinh đã nhiều đêm không được ngủ yên.
Chỉ sau khi ta tỉnh lại, chàng mới chịu chợp mắt chốc lát trên tháp.
Ta biết — tất cả là vì ta, chàng đã đánh đổi cả kế hoạch vốn dĩ đã sắp xếp kỹ càng.
Chàng muốn báo thù thay cho đứa con chưa kịp chào đời ấy.
Nhưng giờ đây khắp nơi đều bị kiềm chế, chàng căn bản không có cách nào thúc đẩy mọi việc mà không để lộ dấu vết.
Vì vậy, ta chỉ có thể giả vờ là mình đã khỏe lại.
Đêm nay, chàng lặng lẽ bước đến trước giường ta, định chỉ nhìn một cái rồi rời đi. Ai ngờ ta lại đưa tay kéo lấy thắt lưng chàng.
"Điện hạ," ta mở mắt nhìn chàng, "ngủ cùng thần thiếp đi."
Chàng đặt tay lên tay ta: "Đừng nghịch."
Ta vẫn không chịu buông tay, cứ níu lấy đai lưng của chàng.
Cuối cùng, Tống Cô Tinh khẽ thở dài nhè nhẹ, phất tay dập đi mấy ngọn đèn sáng nhất trong phòng.
Chàng vẫn nguyên y phục nằm xuống cạnh ta, chưa đợi ta kịp động đậy gì, đã vươn tay ôm ta qua lớp chăn:
"Ngoan, ngủ đi."
Khi ánh nắng sớm mai len vào từ ngoài cửa sổ, ta mở mắt, liền thấy Tống Cô Tinh nằm bên cạnh.
Hình như chàng đã lâu lắm rồi không được ngủ như thế, hơi thở đều đều phả nhẹ lên cổ ta. Ta nhìn quầng thâm lờ mờ nơi mắt chàng, lòng càng thêm xót xa.
Ta không thể trở thành gánh nặng của chàng.
Ai là người phái thích khách tới, tất cả đều hiểu rõ trong lòng.
Nhưng lại không ai dám điều tra đến cùng.
Ta nhìn ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ, chợt thấy — thế giới này, tối đen mới là dễ chịu nhất.
Vì chỉ có trong đêm, khi m.á.u hòa vào sắc lạnh của bóng tối, mới có thể khiến ban ngày không một ai phát hiện ra manh mối.
Chuyện Nhị hoàng tử mất tích, chẳng bao lâu đã lan khắp kinh thành.
Hoàng Thượng vì quá nhớ thương con, chỉ sau một đêm đã bạc trắng mái đầu, rồi đổ bệnh nằm liệt giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Căn bệnh này đến không một dấu hiệu, các thái y túc trực trước điện năm ngày trời vẫn chẳng tìm ra nguyên do.
Tất nhiên là không thể tìm ra được — đó là cổ trùng mà Tống Cô Tinh đã sai người mang từ Nam Cương về.
Cốc Dự kể, vốn dĩ thứ cổ này phải qua một thời gian mới phát tác.
Nhưng Tống Cô Tinh — chàng không thể chờ thêm được nữa.
Ta ngồi bên bàn, cắn một miếng bánh ngọt mà Diệp Yên Nhiên mang đến rồi lại nhả ra:
"Quả nhiên vẫn ngọt đến phát ngấy."
Diệp Yên Nhiên ngồi phía đối diện, đôi mắt vẫn đỏ hoe như con thỏ nhỏ.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại nàng sau hai tháng trời.
Không hiểu vì sao, lần này nàng tự trách vô cùng, rõ ràng mọi chuyện chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Nàng đã từng nhắc nhở ta, là chính ta không nghe theo lời nàng.
Giờ đây, nàng ngồi trước mặt ta, đến thở cũng không dám mạnh, chẳng còn chút dáng vẻ lí lắc thường ngày.