Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 17



Ta biết, đó là niềm khoái cảm khi báo được đại thù.

 

Ta nghiêng người, rúc cả thân mình vào lòng chàng:  

"Thiếp để hắn đi bầu bạn với Chí Nhi của chúng ta rồi."

 

"Chí Nhi?"

 

"Ừ. Thiếp đặt cho con một cái nhũ danh — 'Chí Nhi', mang ý nghĩa thuần thiện tuyệt đối. Chàng thấy hay không?"

 

Nụ hôn của Tống Cô Tinh rơi vào mái tóc ta, giọng chàng khàn đi:  

"Rất hay."

 

Những ngày sau đó, ta và Diệp Yên Nhiên ngoan ngoãn ở lại Đông cung, chờ Tống Cô Tinh hoàn tất nghi thức đăng cơ, rồi mới đến đón bọn ta vào cung.

 

Theo lẽ thường, Diệp Yên Nhiên là chính thất, lẽ ra được phong làm Hoàng hậu.

 

Nhưng nàng không muốn.

 

Tính khí của Diệp Yên Nhiên ta đã hiểu rõ, nàng đã nói không muốn thì thật sự là không muốn.

 

Tống Cô Tinh cũng không phản đối gì, sau khi bàn bạc với Đại tướng quân, liền sắc phong nàng làm Quý phi.

 

Vì chàng muốn lập ta làm Hoàng hậu.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta chỉ biết điều đó khi nhìn thấy chiếu thư truy phong đứa bé — Chí Nhi — làm Hoàng Thái tử.

 

Đêm ta được sách phong, mưa rơi rả rích, càng lúc càng nặng hạt.

 

Buổi sáng Diệp Yên Nhiên từng nói, đêm nay sẽ đến tìm ta, không ngờ nàng lại đoán được đêm nay trời sẽ đổ mưa.

 

"Bệ hạ, đêm nay thiếp muốn ngủ cùng Yên Nhiên."  

Lúc Tống Cô Tinh chuẩn bị cùng ta bước vào nội điện, ta cất lời.

 

Chàng rõ ràng không ngờ ta lại nói vậy.

 

Chàng nhìn quanh căn phòng phủ đầy hồng đăng và màn đỏ, cuối cùng dồn ta đến sát cột trụ phía sau:

 

"Nàng biết mình đang nói gì không?"

 

Tay ta vòng lên cổ chàng, khẽ nháy mắt một cái:  

"Ngày mai thiếp nhất định sẽ bồi tội với Bệ hạ thật tử tế."

 

Khi Tống Cô Tinh rời đi, hai tay chàng siết đến nỗi nổi cả gân xanh.

 

Chàng nói:  

"Trẫm đúng là nên sớm đưa nàng ấy đi làm ni cô!"

 

Tới giờ Hợi, Diệp Yên Nhiên mới xuất hiện trước giường ta.

 

Nàng đã tháo trâm vòng, mái tóc đen xõa dài sau lưng, trông chẳng khác gì lần đầu nàng chạy đến đòi ngủ cùng ta.

 

Lần này ta không đuổi nàng ra ngoài, chỉ khẽ nhích người vào trong để nàng chui vào nằm cạnh.

 

Khi sấm rền vang, tay nàng nhẹ nhàng che tai ta — hệt như bao đêm trước đây.

 

Nhưng lần này, dường như có gì đó đã khác.

 

"Ta đã kể với ngài ấy việc muội sợ sấm sét."  

Sau khi sấm ngừng, Diệp Yên Nhiên buông tai ta ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng từng nói, việc ta sợ sấm sét, nàng sẽ không nói với Tống Cô Tinh, vì như vậy thì nàng không còn cớ để đến ngủ với ta nữa.

 

Nàng tính rất chuẩn, vì với tính cách của ta, làm gì có chuyện tự miệng nói ra điều đó với hắn.

 

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, không hiểu ý nàng là gì.

 

"Mãn Nguyệt, ta phải về rồi."  

Diệp Yên Nhiên nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe.

 

Nàng không gọi ta là Công chúa, cũng chẳng gọi là Nương nương — nàng gọi ta là "Mãn Nguyệt".

 

Ta nắm lấy tay nàng:  

"Sao nhanh thế? Lỡ lát nữa lại có sấm thì sao?"

 

Nàng bất ngờ ôm chặt lấy ta, nước mắt lặng lẽ rơi trên người ta, mỗi lúc một khóc to hơn, khiến lòng ta cũng rối bời.

 

"Mãn Nguyệt, ta phải về rồi." Nàng lại nói.

 

Rõ ràng cung của nàng cách cung ta cũng chỉ tầm nửa tuần hương đi bộ, vậy mà nàng lại nói như thể, một khi rời đi là sẽ chẳng thể gặp lại nữa.

 

Ta không hiểu nàng khóc vì điều gì, nhưng trái tim ta cũng như bị nhuộm ướt một mảng.

 

Ta ôm nàng thật cứng nhắc, cũng cứng nhắc đưa tay lên vỗ nhẹ lưng nàng.

 

Khẽ dỗ dành:  

"Không muốn về thì đừng về, ta không đuổi tỷ đi đâu."

 

17

 

Diệp Yên Nhiên khóc trong lòng ta một lúc rồi im bặt, lúc ta tưởng nàng đã ngủ thì nàng lại ngẩng đầu lên.

 

“Mãn Nguyệt, ta không phải người của thế giới này.” Nàng nhìn ta, đôi mắt ướt nhòe.

 

Lời nàng nói thật vô lý, nhưng ta lại tin.

 

Lúc ấy ta mới hiểu ý câu nói trước của nàng, lập tức trở tay nắm chặt lấy tay nàng:  

“Tỷ là người ở đâu?”

 

“Ta là tiên nhân trên trời. Một ngày nọ, rảnh rỗi không có việc gì làm, ta tìm được một quyển sách để đọc. Trong sách có muội — một người khiến ta vừa thương vừa đau lòng. 

 

Ta tự hỏi, sao trên đời lại có người khiến người khác đau lòng đến thế?”  

Nàng chậm rãi kể, từng chữ như rót vào tai:  

“Một hôm tỉnh dậy, ta phát hiện mình rơi xuống trần gian, trở thành vị hôn thê của Thái tử — suýt nữa thì mất mạng dưới tay muộii. Khi đó ta nghĩ, mình nhất định phải thật lòng mà yêu thương muội.”

 

“Bây giờ đã có Tống Cô Tinh thương muội rồi. Hắn yêu muộii như thế, nhất định sẽ không để muội chịu thiệt nữa.”

 

Lời nàng nói câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau, nghe như chuyện hoang đường.  

Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay nàng của ta lại càng siết chặt hơn.

 

“Ta không tin, tỷ lừa ta.”  

Ta tin, nhưng ta không dám tin.

 

Mắt Diệp Yên Nhiên càng đỏ hơn:  

“Tiên nhân thì phải quay về trời mà.”

 

Ta ép sát lại gần nàng, ánh mắt lạnh đi vài phần:  

“Ta mặc kệ tỷ là tiên hay không tiên, ta không cho phép tỷ đi!”

 

Lần này Diệp Yên Nhiên không nói gì nữa.  

Nàng nhìn ta, trong mắt vừa là xót xa vừa là lưu luyến.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com