Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 3



03

 

Trời vừa sáng, ta đã khoác lên mình hỷ phục, phủ khăn voan đỏ, dưới sự dìu dắt của Sơ Nhất mà bước lên kiệu hoa đã chuẩn bị sẵn.  

Thế nhưng khi kiệu ta đi từ cửa bên Đông cung vào, ta mới nhận ra ngày mồng tám tháng tám này… vốn chẳng phải được chọn cho ta.  

 

"Hôm nay là đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, mọi người đều qua chỗ Thái tử phi cả rồi."  

Ta nghe thấy những tiếng thì thầm khe khẽ từ bên ngoài kiệu truyền vào.  

 

Quả táo trong tay ta lập tức vỡ làm đôi.  

 

Đó là quả táo Sơ Nhất dúi cho ta trước khi lên kiệu, nói là lấy may.  

 

Chẳng hề may mắn chút nào.  

 

Kiệu của ta không biết đi bao lâu nữa mới dừng lại, phía trước có người nói:  

"Đến điện Vĩnh Lạc rồi."  

 

Có người đè kiệu xuống, vén rèm lên.  

Ta giấu quả táo vỡ trong tay áo, bước xuống kiệu dưới sự dìu đỡ của Sơ Nhất.  

 

Sau đó, ta bước vào điện.  

 

Ta vốn tưởng làm trắc phi thì không có nghi lễ gì, không cần bái trời đất cũng thôi đi...  

 

Nhưng không ngờ, ngay cả Tống Cô Tinh cũng không xuất hiện.  

 

Đêm nay, chàng sẽ không tới.  

 

Sơ Nhất đứng bên cạnh ta, khẽ nói:  

"Công chúa, nô tỳ hầu người ăn chút gì đi ạ, cả ngày nay người chưa dùng bữa rồi."  

 

Ta không lên tiếng.  

 

"Vậy… nô tỳ hầu người đi nghỉ nhé?"  

 

Ngón tay ta bấu sâu vào quả táo đã vỡ làm đôi kia.  

Khăn voan đỏ vẫn phủ trên đầu, ta cúi nhìn quả táo rách nát như tơi tả trong tay, lòng mới dần bình ổn hơn một chút:  

"Sơ Nhất, ngươi nói xem… hắn làm vậy là để ta hiểu rõ thân phận của một trắc phi sao?"  

 

Sơ Nhất quỳ xuống bên chân ta, hai tay nắm lấy quả táo trong tay ta:  

"Công chúa…"  

 

Không sao cả.  

Thứ ta muốn, nhất định sẽ là của ta.  

 

Đêm đó, ta ngồi trên giường suốt cả đêm.  

Vẫn không đợi được Tống Cô Tinh đến vén khăn voan.  

 

Lúc quản sự ma ma bước vào, hẳn cũng hơi sững sờ.  

Bà ta im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:  

"Thỉnh an nương nương. Lão nô đến đưa nương nương đi hành lễ dâng trà cho Thái tử điện hạ và Thái tử phi."  

 

Sơ Nhất từ bên ta đứng dậy.  

 

Còn chưa kịp mở miệng, ta đã nói trước:  

"Phiền bà hãy mời Thái tử điện hạ đến tự tay vén hỉ khăn của bổn cung."  

 

"Chuyện này…" Quản sự ma ma đứng yên bất động.  

 

Dù ta chỉ là trắc phi của Thái tử, nhưng cũng là công chúa của Lâm quốc.

Bà ta không dám từ chối ngay trước mặt.  

 

"Bà cứ đi đi. Nếu Thái tử trách tội, bổn cung xin chịu." Ta dịu giọng nói.  

 

Nghe vậy, quản sự ma ma đáp "vâng", rồi lui ra.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chừng một tuần trà sau, ta mới nghe thấy tiếng truyền vang ngoài cửa:  

"Thái tử điện hạ giá lâm!"  

 

Sơ Nhất lập tức quỳ xuống bên ta, cung kính hành lễ:  

"Thỉnh an điện hạ, vạn an."  

 

Tống Cô Tinh bước từng bước đến gần, khẽ đáp:  

"Miễn lễ."  

 

Chàng tiến đến trước mặt ta.  

Ta còn nghĩ chàng sẽ nói với ta một câu gì đó, nhưng chỉ thấy cán vén khăn từ phía dưới đưa vào.  

 

Chỉ trong chớp mắt, cảnh vật trong điện liền hiện rõ trước mắt.  

Ta hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tống Cô Tinh đang đứng ngay trước mặt.  

 

Bây giờ, giữa chân mày của chàng đã không còn dáng vẻ ngông cuồng khi xưa.  

Thế nhưng… vẫn là dáng hình mà ta mơ về đêm đêm.  

 

"Công chúa hài lòng chưa?"  

Giọng chàng cũng lạnh nhạt như nét mặt.  

 

Ta nắm lấy cán vén khăn trong tay chàng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt ấy, khẽ cười:  

"Rất hài lòng."  

 

Tống Cô Tinh dường như không ngờ ta lại có phản ứng như vậy, khẽ rút cán vén khăn lại.  

 

Thân thể ta nghiêng về phía trước, khăn voan đỏ trên đầu như bươm bướm đỏ vỗ cánh bay lên, lượn một vòng rồi rơi vào tay chàng.  

 

"Công chúa hài lòng là được."  

Chàng nhìn ta, ánh mắt sâu như mặt nước lặng.  

 

Khăn đã được vén, ta không còn lý do để ngồi yên.  

Nhưng ngồi quá lâu… chân cũng bị tê.  

 

Ta vốn có ý định nhào vào lòng chàng, nhưng không ngờ… lần đầu gặp mặt lại là trong hoàn cảnh trước bao ánh mắt mà ngã thẳng vào người chàng.  

 

Thân thể chàng khẽ khựng lại một chút, rồi mới hỏi:  

"Công chúa ôm đủ chưa?"  

 

Suốt mười sáu năm sống trên đời, chưa từng có khoảnh khắc nào khiến ta mất mặt đến vậy.  

 

Nhưng ta dứt khoát đưa tay ôm chặt eo chàng, cằm tựa lên vai chàng, cười tươi nói:  

"Chưa đủ."

 

04



 

Thái tử phi là con gái của Đại tướng quân, tên là Diệp Yên Nhiên.  

Đó là điều Sơ Nhất đã nói với ta vào đêm qua.

 

Vừa bước vào chính điện, ta đã thấy nàng ta đoan trang ngồi phía trên.  

Là một dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với ta.

 

Chờ đến khi Tống Cô Tinh ngồi xuống bên cạnh nàng ta, mới có tỳ nữ mang trà lên.

 

Vì ta là công chúa một nước, được miễn lễ quỳ.  

Ta nhận lấy chén trà từ tay tỳ nữ, đưa đến trước mặt Tống Cô Tinh:  

"Điện hạ, mời dùng trà."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chàng đón lấy, nhấp một ngụm nhè nhẹ.

 

Ta tiếp lấy chén trà từ tay chàng, đặt lại vào khay, rồi lấy thêm một chén khác đưa tới trước mặt Diệp Yên Nhiên.  

Nước trà dịu nhẹ, vừa vặn thích hợp để... đổ lên người.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com