Ngay khoảnh khắc nàng ta đưa tay đón lấy, ngón tay ta khẽ xoay, khiến chén trà nghiêng về phía ta.
Nhưng không ngờ Diệp Yên Nhiên lại nhanh tay đỡ lại, còn mỉm cười áy náy với ta,
tựa như chính nàng ta bất cẩn suýt làm đổ trà lên người ta vậy.
Ta khẽ day đầu ngón tay — vẫn còn vương hơi ấm từ chén trà.
Diệp Yên Nhiên này… cũng thú vị đấy.
Lễ nghi hoàn tất, trà cũng đã dâng, Tống Cô Tinh lấy cớ có chính sự cần xử lý, liền rời đi trước.
Ta vừa nhìn Diệp Yên Nhiên, định quay người rời đi thì bị nàng ta nắm lấy tay.
"Công chúa, đêm nay Thái tử sẽ đến điện của người."
Nàng nhìn ta, ánh mắt rất kiên định.
Ta thu lại sát khí trong lòng, khẽ cười:
"Điện hạ muốn đến đâu, là chuyện của điện hạ."
Diệp Yên Nhiên lại không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn níu lấy tay ta.
Ta nhìn bàn tay trắng trẻo mịn màng ấy, nhớ tới chính đôi tay này đã hầu hạ Tống Cô Tinh suốt đêm qua, trong lòng không khỏi dâng lên chút tức giận.
"Thật mà, kỳ... không phải, nguyệt sự của ta vừa tới. Đêm nay ngài ấy chắc chắn sẽ qua điện của muội."
Diệp Yên Nhiên gật đầu nói, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Sát khí trong lòng ta hơi tan đi.
Ta vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay kia:
"Đêm qua?"
"Đúng đúng, đêm qua không có chuyện gì hết, thật đó! Ta ngủ ở nhuyễn tháp mà!"
Diệp Yên Nhiên giơ ba ngón tay lên tai,
"Ta thề đấy."
Không biết vì sao, ý định ban đầu muốn trừ khử nàng ta trong lòng ta… cũng dịu đi đôi chút.
Nàng ta nhẹ nhàng thở ra, buông tay ta ra.
"Được." Tin nàng ta một lần.
Nhưng đến giờ Tuất, vẫn chưa thấy Tống Cô Tinh đến điện của ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nắm lấy chén trà trên án nhỏ, nhìn mặt nước trong chén khẽ gợn sóng theo nhịp tay siết chặt.
"Nàng ta lừa ta."
Ta nói nhàn nhạt, các đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Sơ Nhất đưa cho ta một cuốn sách:
"Điện hạ cũng không đến chỗ bên kia, có lẽ bị chuyện gì đó giữ chân rồi."
Ta đặt chén xuống, nhận lấy cuốn sách trong tay nàng.
Là một cuốn sách đã sờn gáy, ta đã đọc nhiều năm rồi.
Lúc Tống Cô Tinh đến, ta vẫn đang cầm cuốn sách ấy trong tay.
"Công chúa cũng thích quyển này sao?"
Giọng nói chàng vang lên từ phía trên đầu ta.
Ta khép sách lại, ngẩng đầu nhìn chàng:
"Ừm, rất thích."
Cuốn sách này năm xưa là do chính chàng đưa ta xem.
Nhưng giờ đây, chàng dường như đã quên — quên cuốn sách, cũng quên luôn cả ta.
Sơ Nhất thổi tắt hai ngọn nến sáng nhất rồi lui ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta gạt hết những điều các nhũ mẫu từng dạy, ngả người nằm xuống nhuyễn tháp, đưa tay vòng lấy đai lưng của Tống Cô Tinh, mỉm cười nói: