Chỉ đến khi thấy ánh mắt sáng rõ của chàng lần nữa bị nhuộm bởi dục vọng, ta mới giống như một đứa trẻ nghịch ngợm được việc, muốn rút lui ngay sau khi gây chuyện.
Nhưng Tống Cô Tinh không cho ta cơ hội đó.
Nhờ có chàng, lần đầu tiên ta ngủ được một giấc thật yên.
Khi tỉnh dậy, Tống Cô Tinh đã rời đi.
Sơ Nhất nhìn những vết xanh tím trên cơ thể ta, mắt hơi đỏ lên.
Ta đưa tay khẽ chạm vào khóe mắt nàng, cười nói:
"Sơ Nhất, ngươi không hiểu đâu. Đây là dấu vết của yêu thương, không đau chút nào cả."
Nhưng rõ ràng nàng không tin.
Bởi nàng còn thấy… vệt m.á.u đỏ trên giường.
Giải thích thế nào cũng vô ích rồi.
Thôi thì mặc kệ.
*
Ta không chủ động đi thỉnh an Diệp Yên Nhiên — vì chính nàng ta đã tới.
"Ta đang định tới thỉnh an muội đây."
Ta uể oải ngồi trên nhuyễn tháp, một tay chống cằm trên chiếc án thấp.
"Không cần không cần, công chúa là trưởng bối, những lễ tiết này miễn cả."
Nàng cười, ngồi xuống bên đối diện.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Sơ Nhất dâng trà.
Diệp Yên Nhiên trông ngây thơ xinh xắn, vừa nhìn đã biết từ nhỏ được nuông chiều trong mật ngọt.
Thứ nàng muốn, chỉ cần nũng nịu một chút, sẽ có người hai tay dâng lên.
Còn ta, thứ gì cũng phải tự mình tranh giành, bằng mọi cách.
Diệp Yên Nhiên nhẹ nhàng cảm ơn Sơ Nhất sau khi nhận trà, khiến nàng tay run, suýt nữa làm đổ khay.
"Thái tử phi nâng đỡ ngươi, ngươi sợ cái gì?"
Ta đưa tay kéo Sơ Nhất về bên cạnh mình.
Sơ Nhất lúc này mới định thần lại, cúi người chào nhẹ Diệp Yên Nhiên, cuối cùng cũng không mất thể diện của ta.
Diệp Yên Nhiên mỉm cười nói với ta:
"Công chúa yên tâm, muội nhất định giúp tỷ theo đuổi được Thái tử."
Theo đuổi?
Diệp Yên Nhiên này quả thật thú vị.
Ta ngồi thẳng người, đưa tay nhấc chén trà từ án nhỏ, dùng nắp gạt nhẹ lá trà nổi, nhấp một ngụm.
Vừa ngẩng mắt, đã bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Diệp Yên Nhiên.
Ta khẽ bật cười:
“Ngươi có ý gì đây?"
Nghe ta hỏi, nàng ta mới dịch lại gần một chút, hạ giọng nói:
"Ta không thích Thái tử, gả đến đây không phải là ý nguyện của ta."
Lời này… giống hệt những gì Lâm Song Nhi từng nói.
Ta nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh đi mấy phần, khẽ hừ một tiếng:
"Điện hạ cao quý vô song, cũng đến lượt ngươi chê bai?"
"Không không phải!"
Diệp Yên Nhiên vội xua tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Từ lâu ta đã biết là muội có tình cảm với Thái tử từ thuở nhỏ, vì vậy mới không thích ngài ấy.”
Vừa nghe nàng nói xong, tay ta đã bóp chặt cổ nàng ta.
"Sao ngươi biết?"
Giọng ta lạnh như băng giá, lực tay tăng lên.
Tỳ nữ của Diệp Yên Nhiên giật mình hét lên, quay người định chạy.
Sơ Nhất đuổi theo, túm lấy nàng ta, tiện tay đóng sập cửa lại.
Diệp Yên Nhiên bị ta bóp đến sắc mặt trắng bệch, miệng há ra, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Ta nới lỏng tay, dùng đầu ngón tay kẹp lấy cổ nàng, cúi đầu ghé sát tai nàng, nói nhỏ:
"Nói! Ngươi là ai? Nếu không, ta có cả trăm cách khiến ngươi biến mất khỏi thế gian này mà không ai biết."
Ta nói thật.
Vừa buông tay, Diệp Yên Nhiên lập tức ho sặc sụa, đến khi sắc mặt trắng bệch lấm tấm đỏ mới ngừng lại.
Nàng ta ôm lấy tay ta, nước mắt dính ở khóe mắt:
"Ta là Diệp Yên Nhiên mà… là ta đoán thôi… nghe nói Thái tử từng đến Lâm quốc, muội lại không hề phản đối việc hòa thân, còn nhất quyết đòi để Thái tử vén khăn cưới…"
Móng tay ta nhẹ nhàng ghim vào làn da trắng mịn nơi cổ nàng, ánh mắt vẫn lạnh băng:
"Ngươi thông minh thật."
Một người quá thông minh…
Không thể giữ lại.
Ta còn chưa kịp ra tay, Diệp Yên Nhiên đã vội ôm c.h.ặ.t t.a.y ta, nức nở:
"Không phải không phải, ta ngốc lắm! Từ nhỏ ai cũng nói ta ngốc! Không tin muội có thể hỏi!"
Không ngờ nàng ta lại phản ứng như vậy, ta hơi sững người.
Nàng ta lại nói tiếp:
"Ta chỉ cảm thấy muội thật sự rất xinh đẹp, xinh đến mức ta rất thích… nên muốn giúp muội một tay thôi."
Câu này… ta càng không ngờ.
Chưa từng có ai khen ta xinh đẹp.
Không phải vì ta không đẹp.
Mà là vì mẫu phi của ta bị gọi là yêu cơ hại nước.
Nên ta, kẻ mang vẻ đẹp giống người, cũng bị đóng mác từ lúc mới sinh ra.
"Miệng lưỡi ngọt xớt."
Ta buông tay,
"Ta không cần ngươi giúp."
06
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không giếc Diệp Yên Nhiên, điều này khiến Sơ Nhất cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi đang nghĩ việc đầu tiên ta làm khi tới đây là giếc nàng ta, đúng không?”
Ta tựa vào nhuyễn tháp, lật một trang sách trên tay.
Sơ Nhất không nói gì.
Ta khẽ cười:
“Nàng ta cũng khá thú vị, mà ta thì ở đây lại hơi buồn chán.”
Phải có ai đó để chơi đùa, dọa nạt một chút, mới vui.
Nhìn nàng ta, không giống người sẽ đi tố cáo.
Mấy đêm liền Tống Cô Tinh đều nghỉ lại ở điện của ta, điều này nói lên hai việc:
Thứ nhất, Diệp Yên Nhiên quả thật không hề tố giác.
Thứ hai, kỹ thuật trên giường của ta quả không tệ.