Nhưng điều đó không có nghĩa Tống Cô Tinh thích ta, chàng chỉ thích ngủ với ta mà thôi.
Bởi vì mỗi khi nhìn ta, ánh mắt chàng luôn nhàn nhạt, hệt như bây giờ.
“Công chúa quả là biết dạy dỗ nô tài.”
Tống Cô Tinh từ bên ngoài bước vào, như thể đem theo cả cơn gió lạnh ngoài trời.
Trong điện lập tức lạnh hơn mấy phần.
Ta ngồi dậy trên nhuyễn tháp, còn chưa kịp mở lời thì đã nhìn thấy một bóng người sau lưng hắn.
Là Cốc Dụ.
Cốc Dụ thân thủ phi phàm, trong hoàng cung Lâm quốc ra vào như chỗ không người, xưa nay chưa từng bị bắt.
Thế mà hôm nay lại bị Tống Cô Tinh trói dẫn đến đây.
Ta điều chỉnh lại thần sắc, trên mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên:
“Không biết điện hạ có ý gì đây?”
Tống Cô Tinh hơi nghiêng người, để lộ Cốc Dụ ra hoàn toàn trước mắt ta.
“Công chúa nói xem là ý gì?”
Chàng bước lên vài bước, đưa tay bóp lấy cằm ta:
“Tên nô tài này thân thủ không tệ, xem ra đã theo dõi ta được mấy ngày rồi. Là ý của Lâm quốc? Hay là… công chúa tự mình sai khiến?”
Đương nhiên là ý của ta.
Từng cử chỉ hành động của Tống Cô Tinh, ta đều phải nắm trong lòng bàn tay — đó là mệnh lệnh ta giao cho Cốc Dụ.
Và hắn đã làm rất tốt. Vài ngày nay, ta đã nắm rõ tình thế của Tống Cô Tinh.
Chỉ không ngờ hắn lại bị bắt.
Ta liếc nhìn Cốc Dụ, sau đó ngẩng mắt nhìn thẳng vào Tống Cô Tinh:
“Vậy điện hạ định xử trí hắn thế nào?”
Chàng vẫn giữ nụ cười nhạt nơi khóe môi, ánh mắt lại lạnh đến thấu xương:
“Giao cho phụ hoàng xử lý, thế nào?”
Ta biết chàng không nói đùa.
Nếu lúc này chàng giao Cốc Dụ – một gián điệp của Lâm quốc – cho hoàng đế Tống quốc, quả thật rất có lợi cho tình cảnh hiện tại của chàng.
Nhưng… ta không muốn vậy.
“Cốc Dụ làm được nhiều việc lắm, tin rằng sẽ giúp được điện hạ không ít.”
Ta dịu giọng, từng chữ đều nói đầy chắc chắn.
Hiện tại tình cảnh của Tống Cô Tinh vô cùng tế nhị.
Tuy là thái tử, nhưng không có ngoại tộc hậu thuẫn.
Trước kia chàng có một mẫu tộc hùng mạnh — cữu cữu là Hộ Quốc Đại tướng quân — nhưng không rõ vì sao lại bị hoàng đế tru di cả tộc.
Hoàng đế có ý phế chàng, lập Nhị hoàng tử – con của Dung quý phi – làm thái tử mới, nhưng vì Tống Cô Tinh tài đức vẹn toàn, không có lỗi gì để bắt bẻ, nên mới chưa thể hạ thủ.
Vì vậy, Dung quý phi và Nhị hoàng tử đã gài rất nhiều tai mắt trong Đông Cung, chỉ chờ bắt được sai sót của chàng.
Chỉ trong mấy ngày qua, Cốc Dụ đã phát hiện ra vài kẻ nằm vùng.
Dù là vậy, Tống Cô Tinh vẫn mạnh miệng, chàng buông cằm ta ra, cúi nhìn ta từ trên cao:
“Ồ? Nàng cho rằng hắn có thể làm được gì cho ta?”
“Ví dụ như…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tay ta vòng lên cổ hắn, thổi nhẹ bên tai chàng một hơi:
“Giúp điện hạ giếc một người.”
Ta buông hắn ra, kéo ngăn kéo dưới án nhỏ, lấy ra một miếng ngọc bội.
Ánh mắt Tống Cô Tinh tối đi khi nhìn thấy vật trong tay ta. Sơ Nhất bên cạnh cũng khẽ giật mình.
Chính là miếng ngọc ta từng ném ra ngoài xe ngựa hôm ấy.
Chỉ khác là, miếng này có vệt m.á.u thấm vào trong, trông có phần đáng sợ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nàng lấy nó ở đâu?”
Tống Cô Tinh đưa tay định lấy.
Ta tung ngọc lên không trung, miếng ngọc vẽ ra một đường cong hoàn hảo, rơi vào tay còn lại của ta.
“Dĩ nhiên là cướp từ tay người khác.”
Nói rồi ta liếc sang Sơ Nhất. Trên mặt nàng hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Ta lại ghé sát Tống Cô Tinh, thấp giọng bổ sung:
“Từ tay người chếc.”
“Thị vệ thân cận của điện hạ, trên đường đón dâu, cố tình tiếp cận nha hoàn của thần thiếp, suốt ngày rình rập bên xe ngựa để nghe lén. Điện hạ nói xem, là vì sao?”
Ta dùng miếng ngọc gõ nhẹ lên án nhỏ, khẽ cười:
“Ban đầu còn tưởng là điện hạ sai hắn làm.”
Ta nháy mắt với Tống Cô Tinh:
“Không ngờ lại phát hiện hắn lén giấu ngọc tỷ giả và… long bào.”
Thị vệ thân cận của thái tử giấu ngọc tỷ giả và long bào.
Chuyện này… không còn là phế truất đơn thuần nữa.
Sắc mặt Tống Cô Tinh không hề có chút kinh ngạc.
Quả nhiên… mọi chuyện đều nằm trong tính toán của chàng.
Chỉ có ta là ngoài dự liệu của chàng.
“Nên nàng để Cốc Dụ giếc hắn.”
Giọng hắn thấp đi, chắc là sợ người ngoài nghe thấy.
Ta nghiêng đầu chống cằm nhìn hắn, bật cười duyên:
“Chẳng phải ngay cả điện hạ cũng không phát hiện?”
Ta từng nói rồi, người của ta ra tay, giếc người không để lại dấu vết.
Đó là sở trường của ta.
07
Ánh mắt Tống Cô Tinh vốn luôn bình lặng nay lại gợn sóng, chàng khẽ cười:
“Công chúa thú vị hơn ta tưởng đấy.”
Ta chẳng thú vị gì cả, ta chỉ giỏi giếc người hơn các cô nương khác mà thôi.
Tống Cô Tinh giữ lại Cốc Dụ, nhưng không tin hắn sẽ trung thành.
Vì vậy, ngay trước mặt ta, chàng đưa cho Cốc Dụ một viên thuốc:
“Đây là Thất Nhật Tán. Uống vào rồi thì mỗi bảy ngày phải đến chỗ ta lấy giải dược.”
Chàng không nói thêm, nhưng ai cũng hiểu — nếu không đến lấy giải dược đúng hẹn, thì chỉ có con đường chếc.
Dĩ nhiên, nếu bây giờ không uống, cũng là đường chếc.