Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 7



Rõ ràng Cốc Dụ không muốn uống. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt như muốn dùng cái chếc để tạ tội.

 

Ta tức đến bật cười:  

“Điện hạ ban cho thì cứ uống đi. Điện hạ nói một là một, chẳng lẽ lại không cho ngươi giải dược?”

 

Câu sau là nói cho Tống Cô Tinh nghe.

 

Chàng nhướn mày, không nói gì.

 

Cốc Dụ dường như không ngờ ta sẽ nói vậy, sững người một lát rồi mới nhận lấy viên Thất Nhật Tán từ tay Tống Cô Tinh, bỏ vào miệng.

 

Tống Cô Tinh nhìn hắn nuốt xuống, mới quay sang hỏi ta:  

“Trước đó nàng cho hắn uống cái gì?”

 

Ta liếc Cốc Dụ một cái, đầu ngón tay nhuộm dịch hoa chạm lên môi, nháy mắt với Tống Cô Tinh:  

“Điện hạ đoán thử xem?”

 

“Ta không thích đoán.”  

Chàng cong môi cười, vẫn vẻ ung dung như gió mây:  

“Nhưng ta sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

 

Không bao giờ biết đâu.

 

Bởi vì thứ ta cho Cốc Dụ uống là kẹo – ngay cả Cốc Dụ cũng không biết.

 

Khi cứu hắn, ta vẫn còn nhỏ, bên cạnh chỉ có mỗi Sơ Nhất, biết đào đâu ra kỳ độc tuyệt thế để khống chế người?

 

Chỉ dựa vào miệng lưỡi ta mà thôi.

 

Đêm đó, Tống Cô Tinh không ngủ lại điện ta, thậm chí cơm tối cũng không dùng ở đây.

 

Nghe nói chàng đến chỗ Diệp Yên Nhiên.

 

Dĩ nhiên chàng phải đi rồi — chàng lấy Diệp Yên Nhiên là vì quyền binh, sao có thể tùy tiện lạnh nhạt với nàng ta?

 

Với hoàn cảnh hiện tại của chàng, nếu không nhờ Diệp Yên Nhiên nhất tâm gả cho, sao chàng cưới được con gái độc nhất của Đại tướng quân?

 

Chuyện này ta trước kia không nghĩ tới, lại đi tin lời bịa đặt tùy miệng của Diệp Yên Nhiên.

 

“Ta trông dễ lừa vậy sao, Sơ Nhất?”  

Ta nằm trên giường, để Sơ Nhất đắp chăn cho ta.

 

Nàng biết ta đang nói gì, nhỏ giọng đáp:  

“Công chúa, là nàng ta quá giỏi dối người thôi.”

 

Ta nhìn chùm tua rủ bên giường, cảm thấy hình như mình đến đây rồi thì lại mềm lòng.

 

Giá mà ngay ngày đầu gặp Diệp Yên Nhiên đã giếc nàng ta.

 

Thì sao có thể bị nàng dắt mũi như khỉ bị trêu thế này?

 

Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa lất phất, ta vốn rất ghét trời mưa.

 

Nhưng giờ lại thấy cơn mưa này đến thật đúng lúc.

 

Không biết qua bao lâu, mưa càng lúc càng lớn, ngay lúc ta đang lơ mơ sắp ngủ thì có người gõ cửa điện.

 

Sơ Nhất ngồi cạnh giường bật cười:  

“Chắc là điện hạ đến rồi.”

 

Ta cũng tưởng là Tống Cô Tinh đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng thị nữ lại báo là Diệp Yên Nhiên tới.

 

Đúng lúc ta đang định giếc nàng ta, thì nàng ta tự mình đến cửa.

 

Diệp Yên Nhiên bước vào người vẫn còn ướt, rõ ràng là từ mưa chạy tới. Tóc đã được gỡ búi, ngọn tóc vẫn còn ẩm – chắc vừa mới tắm xong.

 

Thấy ta nhìn, nàng ta chớp mắt hỏi:  

“Công chúa, tối nay có thể ngủ cùng tỷ không?”

 

Lúc nàng ta đến, ta đã nghĩ tới đủ kiểu khả năng nàng tới đây làm gì.

 

Duy chỉ không ngờ là để xin ngủ chung.

 

Ánh mắt nàng ta lấp lánh, như thể rất mong được ngủ cùng ta vậy.

 

Sau khi nàng hỏi câu đó, ta — người vốn định đêm nay sẽ giếc nàng — lại quyết định để mai hãy giếc.

 

Ta tựa vào thành giường, đưa tay che môi, ngáp một cái:  

“Tỷ tỷ nói đùa rồi, điện hạ còn đang ở cung của tỷ mà.”

 

“Chính vì ngài ấy đang ở cung ta, nên ta mới muốn ngủ với công chúa.”  

Nàng chớp mắt, chạy tới hỏi:  

“Công chúa thích ngủ phía trong hay ngoài?”

 

Da mặt Diệp Yên Nhiên dày hơn ta tưởng nhiều.

 

Ta vừa định mở miệng từ chối, thì nàng ta đã tháo giày trèo lên giường.

 

Sơ Nhất trừng to mắt nhìn Diệp Yên Nhiên còn đang bò lên, vẻ mặt như thể nói: “Nàng ta chếc chắc rồi.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Công chúa không nói thì ta ngủ trong nhé, ta sợ lạnh.”  

Diệp Yên Nhiên nằm yên bên trong, chớp chớp mắt ngây thơ với ta – lúc này vẫn chưa hoàn hồn.

 

Trừ mẫu phi ra, ta chưa từng ngủ cùng giường với bất kỳ nữ nhân nào.

 

“Xuống ngay.” Ta hơi cau mày.

 

Dọa đến mức Sơ Nhất và nha hoàn theo Diệp Yên Nhiên đều quỳ rạp xuống.

 

Diệp Yên Nhiên cũng sợ, ta tưởng nàng ta sẽ ngoan ngoãn xuống.

 

Ai ngờ nàng cắn răng ôm chặt lấy ta:  

“Không! Dù sao về đó ngủ với Thái tử cũng chếc, ngủ với công chúa cũng chếcs, vậy thì c.h.ế.t trên giường công chúa cho sạch sẽ!”

 

“Ồ?” Ta nhướn mày, vừa định hỏi nàng ta muốn chếc kiểu gì, thì một tia sét giáng xuống.

 

Tất cả âm thanh ngưng bặt, mặt ta tái nhợt.

 

Sơ Nhất vội bò dậy chạy đi đóng cửa sổ.

 

Còn Diệp Yên Nhiên bất ngờ lật chăn, quấn lấy ta kéo vào trong chăn.

 

08

 

Trong chăn vừa ấm vừa tối, ta chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của Diệp Yên Nhiên phả lên mặt.

 

Nàng ta bất ngờ dùng tay nhẹ nhàng bịt tai ta lại, đầu óc ta bỗng chốc trống rỗng.

 

Rất, rất lâu về trước, khi mẫu phi còn sống, mỗi lần có sấm sét, người cũng kéo ta vào trong chăn, nhẹ nhàng bịt tai ta như thế.

 

Giọng nói của Diệp Yên Nhiên hòa lẫn với giọng của mẫu phi:  

“Đừng sợ, đừng sợ, sẽ qua nhanh thôi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com