Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 8



Ta không nhớ mình đã ngủ quên lúc nào. Đến khi tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai.

 

Sơ Nhất bưng chậu nước bước vào, ta mới từ trên giường ngồi dậy:  

“Thái tử phi đêm qua có đến không?”

 

Chắc là ta nằm mơ.

 

Một giấc mộng... hoang đường đến tột độ.

 

Sơ Nhất lộ vẻ mặt khó tả, nàng đặt chậu đồng lên giá, như phải dùng rất nhiều sức để vắt khăn:  

“Trời còn chưa sáng, Thái tử phi đã rời đi rồi. Nàng dặn nô tỳ đừng đánh thức công chúa, đợi đến giờ này mới chuẩn bị nước rửa mặt.”

 

Vậy là nàng ta thực sự đã tới.

 

Ta nhận lấy chiếc khăn mà Sơ Nhất đưa, còn chưa kịp đắp lên mặt đã nghe nàng lẩm bẩm:  

“Nô tỳ hầu hạ công chúa bao lâu nay, chẳng lẽ lại không hiểu công chúa bằng nàng ta sao?”

 

Lúc ấy ta mới sực nhớ — việc ta mỗi sáng thức dậy phải rửa mặt ngay, ngoài Sơ Nhất và mẫu phi ra, chẳng ai biết.

 

Và chỉ có mẫu phi biết ta sợ sấm sét.

 

Diệp Yên Nhiên, rốt cuộc là ai...

 

Ta ngẩn ngơ cả buổi sáng, cuối cùng cảm thấy suy nghĩ của mình càng lúc càng kỳ quặc, bèn vội dừng lại, không cho phép bản thân suy diễn lung tung thêm nữa.

 

“Sơ Nhất, ngươi hình như không thích Thái tử phi lắm?” Ta lơ đãng hỏi.

 

Sơ Nhất vặn vẹo tay áo, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp:  

“Công chúa đối với nàng ta quá đặc biệt. Nếu là người khác thì chếc cả trăm ngàn lần rồi. Nàng ta lại cùng người chung một trượng phu, ai biết lòng dạ nàng ta ra sao?”

 

Lòng dạ nàng ta ra sao ư?

 

Nếu nàng ta thật sự có tâm tư gì, chỉ cần ta giơ tay ra... nàng ta đã chẳng còn mạng.

 

Nghĩ mãi không ra, ta bèn dẫn Sơ Nhất đến cung Thanh Loan – nơi ở của Diệp Yên Nhiên.

 

“Nương nương đêm qua ngủ không ngon, giờ vẫn đang bù giấc.”  

Thị nữ ở Thanh Loan điện chặn ta lại.

 

Nàng ta ngủ không ngon ta không biết, chứ ta ngủ lại rất ngon lành.

 

“Thế còn điện hạ?” Ta vốn định rời đi, nhưng vẫn hỏi thêm một câu.

 

Thị nữ cúi đầu đáp:  

“Điện hạ rời đi lúc giờ Dần rồi ạ.”

 

Giờ đó là lúc phải vào triều sớm.

 

Ta và Sơ Nhất vừa đi được hai bước, liền chạm mặt hai tiểu cung nữ đang thì thầm với nhau.

 

“Tối qua điện hạ ở thư phòng nhỏ ngủ suốt đêm, chẳng hiểu Thái tử phi nghĩ gì…”

 

“Suỵt! Nghe nói Thái tử phi tối qua lén chạy tới điện Vĩnh Lạc…”

 

Hai người còn chưa nói hết câu, vừa thấy ta liền im bặt, vội vàng hành lễ.

 

Xem ra chuyện Diệp Yên Nhiên lén đến điện của ta đêm qua... đã truyền khắp cả Đông Cung.

 

“Công chúa, nghe nói hoa viên ở Đông Cung phong cảnh rất đẹp, hay là tới đó dạo một vòng?”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sơ Nhất kéo ta khỏi dòng suy nghĩ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đi dạo một chút cũng hay.

 

Muốn đến hoa viên của Đông Cung thì phải đi qua một hòn giả sơn, thiết kế này khá đặc biệt.

 

Nhưng ta tuyệt đối không ngờ, sau giả sơn ấy lại là một cây cầu độc mộc.

 

Ngay lúc phía sau vang lên tiếng thét kinh hãi của Sơ Nhất, ta ngã nhào vào lòng Tống Cô Tinh.

 

Hương thơm trên người chàng rất dễ chịu, là mùi lạnh nhạt đặc trưng, chỉ thuộc về riêng chàng. 

 

“Chỉ vì tối qua không đến, mà hôm nay công chúa tự mình lao vào lòng ta sao?”  

Tống Cô Tinh ôm ta nhẹ nhàng đáp đất.

 

Mặt ta hơi nóng, tay vòng lấy eo chàng, cười nói:  

“Nghe nói đêm qua điện hạ ngủ ở thư phòng nhỏ, không biết có bằng giường của thần thiếp không?”

 

Chàng buông ta ra, mỉm cười đi về phía lầu nhỏ bên cạnh.

 

Ta rất ít khi thấy chàng cười. Nhưng khi chàng cười, nụ cười lại trong trẻo, sạch sẽ, còn sáng hơn cả vườn hoa rực rỡ này.

 

“Điện hạ cười gì vậy?” Ta không để ý đến Sơ Nhất còn đang chật vật qua cầu độc mộc, vội đuổi theo chàng.

 

Tống Cô Tinh ngồi xuống bàn đá, trước mặt chàng còn một chén trà đã rỗng.

 

Vừa nãy rõ ràng nơi này có người.

 

“Ta cười tính khí công chúa không biết học từ ai. Nghe nói Lâm quốc phong tục nghiêm khắc, nữ tử đều hiền hòa ngoan ngoãn.”  

Chàng phất tay, hất luôn chén trà vào hồ sen phía sau.

 

Ta ngồi xuống bên cạnh chàng, chống đầu nhìn chàng, chớp mắt nói:  

“Tính khí thần thiếp vốn trời sinh đã vậy, điện hạ không thích sao?”

 

Tống Cô Tinh nắm lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng kéo ta về phía chàng. 

 

“Cũng không tính là không thích.”

 

Ta đang định tiến thêm một bước để quyến rũ chàng, thì chàng áo sát tai ta, khẽ nói:

 

“Phụ hoàng nàng gửi cho ta một bức thư.”

 

Lời này vừa rơi xuống, cả người ta lập tức cứng lại, tâm tình vừa nãy bay biến sạch.

 

Nếu nói tính cách ta giống ai, thì chính là giống mẫu phi ta.

 

Chỉ tiếc người đã chếc dưới danh xưng “Yêu phi họa quốc”.

 

Mà tất cả những điều đó, đều xảy ra trong hậu cung của phụ hoàng — nơi ông ta thản nhiên làm ngơ.

 

Đã từng cho mẫu phi ta tình yêu sủng ái vô thượng, rồi lại đẩy người xuống bùn nhơ.

 

Dòng suy nghĩ bị Tống Cô Tinh kéo về thực tại, chàng dùng tay quấn lấy một lọn tóc bên má ta:  

“Nàng không muốn biết trong thư viết gì sao?”

 

Viết gì được chứ?

 

Chẳng qua là vài lời khách sáo, muốn để Tống quốc biết rằng — ta là công chúa được sủng ái nhất mà thôi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com