Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 9



Bạch Thẩm Phi nắm lấy tay cô áp vào mặt mình giọng nói dịu dàng đi rất nhiều “Hai bên gia đình chỉ ăn một bữa cơm thân mật không có mời ai cả.”

“Như vậy sao được? Dù sao con gái nhà người ta nuôi lớn 20 mấy năm, con chỉ dùng một bữa cơm mà đòi mang con gái nhà người ta về mà dám kêu không bắt cóc con gái nhà người ta nữa?” má Lam Trúc trừng mắt nhìn anh.

“Đúng vậy, dù sao con gái chỉ có một lần gã đi sao có thể sơ sài như vậy? Phải xem ngày tốt tháng tốt đi rước đâu” Tô Hải Ngoạn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đúng đúng phải tìm thầy Lý làng kế bên xem ngày tốt còn chuẩn bị đồ qua nhà gái xin phép” má Lam Trúc thấy được chồng ủng hộ liền cao hứng giống như bản thân thật sự đang gả con gái.

“Mẹ!” Bạch Thẩm Phi thấy hai người thật sự hợp ý muốn mang anh đi bán cho Tô gia càng nhanh càng tốt giống hàng tồn kho bán gấp, liền vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại ôm sát vào người để cô tựa đầu lên ngực mình. Có lẽ do bị anh lôi đi từ sớm lại đi xe đường dài nên cô có vẻ mệt.

“Được rồi hai đứa đi rửa tay, chân mặt mũi và đi thay quần áo đi cho đỡ mệt!” má Lam Trúc vui vẻ đứng lên lấy một chiếc khăn mới với một bộ quần áo ấn vào tay anh.

Tô Thuỷ Liên đứng ngoài cửa đã lâu liền đi vào “anh hai sẽ lấy vợ phải không? Vậy là nhà mình có chuyện vui rồi!!!” khuôn mặt con bé trở nên tươi cười.

“Chị dâu, em là Tô Thuỷ Liên cứ gọi em là tiểu liên là được sau này chúng ta là người một nhà rồi” Tô Thuỷ Liên nắm lấy tay cô hớn hở ra mặt

“Được rồi tiểu quỷ, em đừng làm vợ anh sợ!” Bạch Thẩm Phi liền kéo cô vào lòng.

“Làm gì mà ki bo thế, em chỉ mới nắm tay chị ấy thôi mà” Tô Thuỷ Liên bất mãn kêu than.

Bạch Thẩm Phi không hề để ý đến em gái mình kéo cô ra giếng bơm nước ra chậu dùng khăn giúp cô lau mặt, tay, chân. Đúng là trước giờ anh luôn xem cô là em gái mà chăm sóc mà không nhận ra hai người họ thật ra là vợ chồng. Nên chưa từng nghĩ chuyện làm đám cưới và đương nhiên đến nhẫn cưới cũng không mua.

“Tiểu Du anh xin lỗi!!!” Tô Mạn Du lắc đầu nhìn anh, cô không hiểu sao anh lại xin lỗi nhưng nhất định không phải là do anh làm sai. Bạch Thẩm Phi hôn nhẹ lên tráng cô rồi gọi Tô Thuỷ Liên ra đưa cô vào phòng của cô bé. Căn phòng của cô bé rất nhỏ chỉ kê được một cái giường, một cái tủ, một cái bàn học đã là hết chỗ. Căn phòng có một cái cửa sổ nhìn ra sân sau, Tô Mạn Du vừa phải phòng cô gái đã kéo cô ngồi lên giường ngay cạnh cửa sổ. Ngoài sân Bạch Thẩm Phi đã cởi bộ âu phục ra chỉ mặc mỗi chiếc quần để trần cơ ngực rắn chắc bản thân đang lấy nước giếng dội lên người. Không biết bao lâu rồi anh mới tắm lộ thiên thế này.

Tô Mạn Du vừa nhìn liền đỏ ửng mặt quay đi chỗ khác, Tô Thuỷ Liên thấy kỳ lạ thò đầu ra nhìn thấy vậy cười nhìn cô.

“Ở đây mọi người đều tắm như vậy! Ngày trước em toàn canh cho anh hai tắm sợ mấy chị hàng xóm nhìn trộm.” sau đó Tô Thuỷ Liên thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe chuyện khi anh còn ở đây mà không để ý anh đã tắm xong đi vào.

“Đang nói xấu gì anh hai đó?” Bạch Thẩm Phi mặt chiếc áo phông trắng phối với quần lửng đứng dựa vào cửa khoanh tay nhìn hai người.

“Đang nói xấu chuyện anh lúc nhỏ” Tô Thuỷ Liên vô cùng đắc ý. Bạch Thẩm Phi đi vào phòng ngồi sau lưng cô vòng tay ôm eo cô gối đầu lên vai cô.

“Vậy sao?” hơi thở anh nhẹ nhàng phả vào bên má cô khiến cô nhớ đến hình ảnh vừa rồi liền đỏ ửng mặt. Lúc mày má Lam Trúc dưới bếp gọi vọng lên bảo Tô Thuỷ Liên xuống phụ sắp thức ăn để ăn cơm. Chỉ còn lại anh và cô trong phòng “sao mặt em đỏ vậy? Khó chịu ở đâu hả?” Tô Mạn Du vội vàng lắc đầu, “có phải đã làm chuyện xấu gì không?” Tô Mạn Du vừa nghĩ đến chuyện nhìn trộm anh tắm quả thực có làm chuyện xấu thì trở nên bối rồi.

“Em nhìn trộm anh tắm hả? Tiểu Du em hư quá rồi!” Bạch Thẩm Phi kéo sát cô vào lòng quay sang dịu dàng hôn lên má cô. má Lam Trúc cùng con gái chuẩn bị xong thức ăn mới gọi cả hai lên nhà lớn, bữa cơm vô cùng đơn giản món gà phi thiên và cá hàn long do Bạch Thẩm Phi mua thật ra chỉ là gà hấp thảo quả và cá sốt me chua, đậu sốt cà chua canh đầu cá nấu chua một đĩa rau luộc với nước rau luộc. Có thể thấy nếu không có hai món bạch thẩm phi mang về thì xem ra nhà Tô thật sự sẽ ăn chay, Bạch Thẩm Phi nhìn mâm cơm chao mày.

“Mẹ có phải số tiền con gửi về thiếu không?” giọng anh tức giận rõ nhìn mẹ mình.

“Làm gì có thừa nhiều lắm!” bà không nhìn con trai mình thảng nhiên cầm đũa chia thức ăn cho mọi người.

“Vậy sao mọi người toàn ăn rau với đậu thế này?” Bạch Thẩm Phi thấy mẹ tránh né ánh mắt của mình, thật ra anh hiểu cha mẹ không muốn dùng tiền anh gửi về để tiêu sài mà vẫn để trong ngân hàng hàng ngày vẫn bắt cua cá làm bánh ra chợ bán sống qua ngày. Nhưng họ đâu biết anh về Bạch gia sống nhịn sống nhục chỉ vì muốn họ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng anh lại càng hiểu dù có chết không chỗ chôn cất thì họ cũng không đem anh bán.

“Nhóc con cha mẹ dù có nghèo đói như thế nào cũng không bán con mình” má Lam Trúc đưa bát cơm cho anh đôi mắt ẩn chứa một điều gì đó. Năm đó cho anh về Bạch là muốn anh ăn xung mặc sướng được hạnh phúc với gia đình anh ai ngờ họ lại coi anh xem báo vật của ông bà chỉ là đứa trẻ nhặt ngoài đường khiến ông bà hối hận vô cùng.

“Mẹ đó tiền con kiếm được không phải của Bạch gia!” Bạch Thẩm Phi nắm chặt đôi đũa trong tay anh còn nhớ ngày đầu tiên về thăm họ anh cầm tiền Bạch gia đưa cho họ, họ đã cầm tiền vứt ra ngoài cửa.

“vậy dùng số tiền đó rước tiểu Du về nhà chúng ta là hợp lý nhất!” má Lam Trúc vuốt mái tóc cô cười dịu dàng, Tô Hải Ngoạn ngồi kế bên cũng gật gù đồng ý.

Từ ngày anh thành lập công ty đến lúc công ty làm ăn được tháng nào anh cũng gửi tiền về đều đặn. Cũng đã được 5 năm số tiền không hề nhỏ đủ để ông bà xây một căn nhà to đẹp số còn lại cũng đủ cho ông bà và tiểu Liên sống không lo nghĩ. Nhưng thế nào ông bà vẫn muốn lo chuyện vợ con cho anh dù biết việc ấy chẳng cần đến lượt mình. Bạch Thẩm Phi thật sự không nói nỗi hai người lặng lẽ gắp miếng gà gỡ xương đặt vào bát tiểu Du.

Má Lam Trúc thấy con trai đã chịu thua nên không nói nữa, má Lam Trúc để ý anh liên tục gắp thức ăn cho cô còn rất cẩn thận gỡ xương cho cô. Nhưng lại không gắp cá bà nghĩ anh lười gỡ xương cá nên mới gắp một miếng cá đã nhặt hết xương vào bát của cô.

“Tiểu Du con ăn thử miếng cá này đi!” má Lam Trúc dịu dàng nói.

“Mẹ Tiểu Du cô ấy bị dị ứng với hải sản và xoài ạ!!” Bạch Thẩm Phi nhanh tay gắp lại vào bát mình.

“À vậy hả, mẹ không biết” giọng bà có vẻ không vui, Tô Mạn Du thấy vậy lắc đầu.

Má Lam Trúc thấy hàng động này của cô liền phì cười đưa tay vuốt tóc cô. Mặc dù anh nói cô bị vật cản tâm lý nhưng thật ra cô chỉ ngại tiếp xúc với người ngoài một chút và lười nói chuyện một chút.

Sau bữa cơm Tô Thuỷ Liên kéo cô về phòng mình ngủ, còn Bạch Thẩm Phi phải ngủ trên bộ ghế nhà lớn. Mà chẳng hiểu sao 2h chiều Tô Thuỷ Liên không thấy cô đâu, tưởng cô dậy sơm nhưng ai ngờ lúc lên nhà lớn thì thấy cô đang gối đầu lên chân anh hai đang ngồi cầm điện thoại thi thoảng thì vuốt tóc cô.



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***