Năm giờ chiều, tại nhà hàng năm sao nhiều mâm cổ được đặt ở tầng cao tụ hợp doanh nhân thành đạt, minh tinh nhân viên Tô Phàm ai ai cũng tò mò rốt cuộc cô dâu là tiên nữ phương nào. Mặc dù là cháu gái Tô Gia nỗi tiếng nhưng chưa từng xuất hiện trước công chúng nên không ai biết rốt cuộc khuông mặt méo mó ra sao. Có người đến gópF vui thì đương nhiên cũng có kẻ đến xe trò cười, ai ai mà không biết Tô Mạn Du là một con ngốc mà Tô Gia và Bạch Gia là hai nhà thân hôn nay đại thiếu gia Bạch gia thật lạc lại cưới một cô ngốc của Tô gia không cần nói cũng biết ẩn ý trong đó.
6h tối buổi lễ bắt đầu, Bạch Thẩm Phi đứng trên kháng đài mặc bộ vét trắng trước ngực được cài bông hồng đỏ tóc vuốt keo mượt bóng, so với dáng vẻ thường ngày còn đẹp hơn nhiều sai đắm hơn nhiều. Khiến bao trái tim thiếu nữ đêm nay muốn nổ tung nhưng ít gì cơ chứ chỉ mấy phút nữa thì thuyền sẽ đóng ván chỉ có thể trách bản thân họ không có bản lĩnh chiếm được trái tim soái ca mà thôi. Tiếng nhạc du dương vang lên cánh cửa lớn sau lưng mọi người bắt đầu mở ra cô dâu mặc chiếc váy trắng tinh khiết thiết kế tinh sảo từng chi tiết dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ mới lớn được trang điểm nhẹ nhàng hài hoà đầu trùm lớp ren trắng che nữa khuông mặt có thể nói chỉ chỉ còn thiếu một đôi cánh trắng nữa thôi thì có thể thấy cô là thiên thân. Bạch Thẩm Phi đón lấy đôi tay mềm mại của cô từ tay Tô Hải Ngoạn: “hay thay chúng ta chăm sóc con bé.” Tô Hải Ngoạn nắm chặt hai đôi tay trong mắt chứa đầy mong chờ.
“Con nhất định sẽ khiến cô ấy một đời bình an.” giọng Bạch Thẩm Phi chắt nịt vô cùng đáng tin cậy . khi cô dâu xuất hiện mặc dù so với ngày thường có khác nhưng đương nhiên ai ai trong Tô Phàm cũng nhận ra cô dâu là ai. Không phải đó là cô thư ký mang tài liệu đi bán vừa bị đuổi ra khỏi công ty đã một bước lên làm bà chủ của họ vậy đương nhiên kẻ muốn ngã ngửa nhất chính là phụ rể Phàm Lý Cường trợn mắt nhìn chứ rể kiêm bạn thân mình cười hạnh phúc mà trong lòng nghẹn đắng muốn giết. Người thì ra cơ thể mềm mại hôm đó mà anh thấy là cô thư ký phòng bên. Như thế nào anh có thể chắc nịt nói không phải cô ấy mà không cần suy nghĩ thì ra làn đó hắn đổ oan cho chị dâu sao.
Cái bệnh sợ người lạ của Tô Mạn Du quả thực không khá lên nỗi cả buổi lễ cứ áp chặt mặt mình vào ngực anh khiến chú rể liên tục xin lỗi mọi người. Hôn lễ đông người ngay cả phụ rể cũng phải thay phụ dâu 5 lần lượt đỡ mời rượu. Mặc dù phụ rể phụ dâu hết sức hỗ trợ nhưng Bạch Thẩm Phi và Tô Mạn Du cũng không tránh được phải uống vài ly. Bạch Thẩm Phi đương nhiên không sao nhưng chỉ có Tô Mạn Du chỉ có mỗi 2, 3 ly khuôn mặt trắng trẻo đôi mắt ngây thơ khuôn mặt ửng hồng giống như tiên nữa hồng trần.
Cũng không phải không biết Bạch Thẩm Phi khó khăn thế nào mới đưa tiên nữ của mình về phòng. Trên giường trắng drap giường đỏ thêu long phượng thêm hai gối long phượng, trên giường được rãi nhiều cánh hoa hồng mềm mại tung bay khi cơ thể trắng tinh mềm mại ngã xuống đôi mắt nhắm chặt đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Bạch Thẩm Phi nhìn cô dâu nhỏ của mình say đến mức không biết trời đất liền cười khổ, bản thân sao luôn cảm giác đang bắt nạt trẻ con. Sáng hôm sau Tô Mạn Du tỉnh dậy trong căn phòng vừa lạ vừa quen, vẫn là căn phong thường ngày thức giấc chỉ là căn phòng trước giờ chỉ có hai màu đen trắng giờ đã trở thành trắng đỏ trên đầu giường là ảnh cưới hai người. Cô mới nhận ra anh không có ở trong phòng, đang ngó nghiên thì cánh cửa phòng mở ra.
“Dậy rồi à?” Bạch Thẩm Phi trong tay là một cốc nước đi vào, lê giường kéo cơ thể mềm mại ngồi lên đùi mình: “Có khó chịu ở đâu không?” Bạch Thẩm Phi ấn cốc nước vào tay cô dịu dàng vuốt tóc cô.
“Uống đi sẽ dễ chịu hơn đấy!” Tô Mạn Du cầm cốc nước uống một hơi, vị ngọt tan trong miệng vô cùng dễ chịu dựa vào ngực anh.
“Đau đầu lắm hả? Hay hôm nay báo bố mẹ lùi lại ngày ở nhà nghỉ ngơi một chút.”
Nhớ đến ngày đầu tiên ngồi trên bàn hầu rượu ngày hôm sau quả thực giống như từ đại ngục trở về một nữa thần hồn bây giờ thấy cừu con của mình cũng thế trong lòng dâng lên niềm đau khó tả,
Tô Mạn Du nhìn anh vội lắc đầu, mạc dù cô hơi ngốc chút xíu nhưng cũng hiểu bây giờ thiệp mời ông bà đã mời chắc giờ cũng chuẩn bị cả rồi bây giờ mà báo không về nhất định ông bà không trách tội cũng sẽ buồn.
“Thẩm Phi em không sao, chúng ta không về bố mẹ nhất định sẽ rất thất vọng.” Tô Mạn Du vương người hôn nhẹ lên má anh mới rời khỏi người anh đi thay quần áo cùng anh về quê.
Lúc hai người về đến nơi quả thực sân đình đã đầy người ngồi vào bàn trà đợi hai người. So với buổi tối hôm qua bữa hôm nay chỉ là bửa ăn thân mật mà thôi đến 3h chiều thì đã kết thúc. Bạch Thẩm Phi ôm cô dâu mình chạy ra bến tàu đến hòn đảo ‘Tam Cốc Vàng’ nổi tiếng nhất bây giờ để hưởng tuần trăng mật. Để lại công việc hổn loạn cho Phàm Lý Cường nhưng thật ra Bạch Thẩm Phi đã lo hết toàn bộ cho hắn. Thì ra công trình lần trước đã được anh ký bản quyền mới bị mang đi bán giờ anh đã liên lạc với luật sư kiện công ty đối thủ đền một lượng tiền khổng lồ còn kẻ bán bí mật công ty cũng đã bị cảnh sát đến tận phòng thư ký phòng tổng giám đốc đưa đi và phán hình phạt 3 năm tù giam. Có thể nói công việc của Phàm Lý Cường chỉ là đống giấy tờ phiền phúc với lại phải tuyển lại trưởng thư ký mới mà thôi.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***