Bạch Thẩm Phi tắt điện thoại đi về phòng lấy chìa khoá dự phòng, khi vừa mở cửa liền nhìn thấy cô ngồi trên đất ôm đầu gối cả người chảy mồ hôi lạnh khuôn mặt trắng bệch, trong lòng liền dân lên sự bất an ngực trái có chút nhói đau đi đến phía cô, Bạch Thẩm Phi nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
“Tiểu Du, Đừng sợ có anh ở đây”. Anh đưa tay vỗ nhẹ cô mới để ý sau lưng cô có những vết sẹo nhỏ hơi hồng chồng chéo lên nhau. Anh nhớ không nhầm thì bố mẹ cô mất năm cô năm tuổi, có lẽ những vết sẹo này cũng có vào lúc đó. Đã 15 năm trôi qua mà chúng vẫn còn trên nước da trắng. Chỉ cần nghỉ một đứa bé phải chịu đựng cũng khiến anh phải run sợ. Bạch Thẩm Phi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô nhẹ nhàng.
“Tiểu Du, có thích ở bên cạnh anh không?”
Tô Mạn Du ở trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh cũng thích, vì vậy tiểu Du phải ngoan ngoãn ăn no béo tròn như thế ông bà mới không lo lắng mới không đòi lại tiểu Du, em hiểu không?”.
Tô Mạn Du vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm có được không?” khi bạch thẩm phi nhận được cái gật đầu của cô liền ôm cô đi vào bếp. Thấy hai người dì Trương liền chuẩn bị bát đĩa, nhưng khi nhìn thấy bà cô liền sợ hãi và lùi lại mấy bước.
“Tiểu Du, dì Trương là người tốt, dì nấu ăn rất ngon em nếm thử tay nghề của dì, không có việc gì đâu có anh ở đây thì không có ai có thể làm hại em được đâu”.
Tô Mạn Du cúi đầu ngồi cạnh Bạch Thẩm Phi không dám nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt mình. Dì Trương thấy cô bé gái nhỏ nhắn trước mặt thì thở dài mặc dù bà không biết cô đã trải qua những gì. Nhưng có thể nhìn ra đó là một việc rất khủng khiếm liền nhanh tay gắp thức ăn vào bát cho cô và dịu dàng nói: “Tiểu thư, thức ăn có hợp khẩu vị không? Con muốn ăn thêm gì không?”.
Tô Mạn Du nhìn bà rồi lại cúi xuống lắc đầu.
“Dì đừng gọi con và tiểu du là thiếu gia với tiểu thư nữa cứ gọi Thẩm Phi và Tiểu Du là được rồi!!”
“Thiếu gia như vậy không được vì dù sao tôi cũng là người giúp việc”.
“Thôi được rồi dì Trương gọi như thế thì cháu sẽ không cảm thấy xa cách và tiểu Du cũng sẽ không thấy sợ dì nữa”. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tốc của cô, Bạch Thẩm Phi định đợi cô ngủ sẽ quay về công ty xử lý công việc nhưng Tô mạn Du bám anh như sam. Bạch Thẩm phi nhìn cơ thể nhỏ nhắn nằm trên ghế và gối đầu trên chân mình. Thì chợt nhận ra một điều là từ lúc mà cô bước chân vào cuộc đời anh khiến anh không tự chủ thay đổi theo cô. Bạch Thẩm Phi nhẹ nhàng vuốt máy tóc đen dài và mềm mượt của cô cuối cùng cũng đành lấy điện thoại ra gọi điện cho trưởng thư ký của mình.
“Alo tổng giám đốc có việc gì cần căn dặn” giọng nói dễ chịu từ điện thoại truyền ra. “Cô mang toàn bộ cô việc xử lý hôm nay chuyển sang ngày mai cho tôi. Có việc gì gấp thì tìm Phạm Lý Cương giải quyết.”
“Vâng, thưa giám đốc!!!”
“Còn nữa cô tìm cho tôi một loại thuốc trị sẹo tốt nhất mai mang đến phòng làm việc cho tôi.”
“Hả!!! Dạ vâng.”
Khi Bạch Thẩm Phi vừa tắt điện thoại thì nhận ra cô nhóc của mình đã thức giấc liền kéo cơ thể nhỏ bé vào lòng để cô ngồi lên dùi mình vuốt máy tốc rối. “Tiểu Du ngoan, ngày kia chúng ta sẽ cùng về thăm ông bà em!! có được không?” Tô Mạn Du ngoan ngoãn gật đầu, mới xa ông bà chưa đến một ngày cô đã vô cùng nhớ hai người.
“Tiểu Du em thích ông bà thích gì không? Chúng ta không thể về tay không được.”
Tô Mạn Du tròn mắt nhìn anh mặc dù biết bản thân cô chưa bao giờ đến chỗ đông người trong lòng có một chút lo lắng. Nhưng đâu thể để cô thế này mãi, dù không muốn công nhận nhưng rõ ràng cô trở nên như thế này là do ông bà quá nuông chiều.
“Tiểu Du em vào thay quần áo đi!!! cùng anh đi mua quà cho ông bà, tiểu Du cũng muốn chọn quà cho ông bà mà đúng không?”.
Tô Mạn Du ngoãn rời khỏi người anh trở về phòng thay bộ váy trắng liền thân sau đó liền cầm lược chạy đến trước mặt anh. “Em muốn anh làm gì?” Bạch Thẩm Phi khó hiểu nhìn cô “em muốn anh tết tóc cho em sao?” khuông mặt anh trở nên khó coi “cái đó anh không biết”.
“Để tôi giúp tiểu… tiểu Du được không?”dì Trường vừa dọn dẹp xong trong bếp đi ra thấy thế liền lên tiếng. Tô Mạn Du nhìn bà rồi ngoan ngoãn gật đầu. Dì Trương nhận lấy chiếc lược trong tay cô nhẹ nhàng chải máy tóc dài của cô cẩn thận tết tóc cho cô.
“Tiểu Du, tóc cháu thật là đẹp!!!”
Bỗng nhiên trong đầu cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng của bà “tóc của tiểu du của chúng ta thật đẹp, sau này nhật định là một tiểu mỹ nhân cho xem”. trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Bạch Thẩm Phi cùng Tô Mạn Du đến trung tâm mua sắm, vì hiện tại là 3h chiều nên trung tâm vô cùng vắng vẻ chỉ có vài người qua lại.
“Tiểu Du bây giờ em muốn đi mua gì cho ông bà?”
Từ lúc bước xuống xe cô luôn nắm chặt lấy tay anh, anh đi một bước thì cô đi một bước anh đi nữa bước thì cô cũng đi nữa bước. Trên khuôn mặt hiện rõ sự sợ sệt khiến Bạch Thẩm Phi thấy vô cùng buồn cười, từ lúc về Bạch gia đến nay chưa một ai coi trọng anh chỉ muốn anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt họ càng xa càng tốt thì giờ lại có một cô gái xem anh là cả thế giới. Tô Mạn Du nhìn ngó nghiêng đảo mắt xung quanh cuối cùng cũng nhìn thấy một tiệm trà cách đó không xa liền đưa tay chỉ về hướng đó.
“Em muốn mua trà sao? ”
Tô Mạn Du gật đầu khẳng định, sau khi nhận lấy hai túi từ tay nhân viên hai người liền rời khỏi. Bạch Thẩm Phi liền quay sang nhìn cô “tiểu Du, em còn muốn mua gì nữa không?”. Tô Mạn Du suy nghỉ một lúc rồi lắc đầu, ông bà đều thích uống trà nhài giờ cô thật sự không biết nên mua gì nữa. Bạch Thẩm Phi xoa đầu cô “vậy bây giờ chúng ta đi ăn kem, rồi từ từ đi mua tiếp được không?”.
Hai người đi vào một quán kem nỗi tiếng chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, anh gọi một ly kem đủ vị và 1 ly cà phê đen từ từ thưởng thức không biết đã bao lâu rồi anh mới có thời gian thanh thảnh thế này có thể từ từ tận hưởng cuộc sống an nhàn.
“Tiểu Du chúng ta mua một ít tổ yến với nhân sâm cho ông bà có được không?”
Tô Mạn Du múc một thìa kem ngậm trong miệng ngoan ngoãn gật đầu. Đến khi cả hai về nhà đã là 5h chiều, dì Trương đã chuẩn bị bữa tối xong vừa thấy hai người liền lấy dép đi trong nhà cho cả hai thay sau đó liền xin phép ra về. Bạch Thẩm Phi cất đồ cẩn thận mới kéo cô vào bàn ăn cơm thì lúc này mới nhận ra cả người cô đầy mẫn đỏ. Cô liên túc gãy đến đỏ ửng lên mặt đỏ lên đến nỗi có thể thấy rõ cả tia máu nước mắt chảy lăng dài trên má.
“Tiểu Du em sao vậy khó chịu ở đâu sao”
“Ngứa Ngứa!!!”
Tô Mạn Du vô cùng đáng thương giọng như sáp khóc trong lòng anh giống như có đàng kiến lửa chạy khắp người vô cùng khó chịu còn có chút đau đớn. Bạch Thẩm Phi liền kéo tay cô đi xuống hầm lấy xe chạy vượt cả ba đèn đỏ lao thẳng đến bệnh viện. Anh bế cơ thể cô chạy vào đại sảnh gọi to “bác sĩ, bác sĩ đâu!!!”.
Y tá vừa nhìn thấy anh liền ấn chuông báo lập tức có xe đẩy chạy tới anh liền đặt cô lên xe đẩy, nhưng anh chọt nhận ra bàn tay bé nhỏ của cô đang nắm lấy áo mình chỉ tiếc là phải đẩy vào phòng cấp cứu báo sĩ buộc tách hai người ra. Một tiếng sau bác sĩ mới bước ra phòng cấp cứu, Bạch Thẩm Phi liền tao đến hỏi “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
“Anh là gì của cô ấy” ông bác sĩ ngoài 50 tuổi tháo khẩu trang nhìn anh hỏi.
“Tôi… tôi là chồng cô ấy” Bạch Thẩm Phi lưỡng lự trả lời.
“Vậy anh có biết vợ mình bị dị ứng rất nặng với xoài không? Sao lại để cô ấy…”
Vị bác sĩ có vẻ tức giận nhìn anh “chuyện này tôi xin lỗi.”
“Người anh cần xin lỗi không phải tôi mà là vợ anh, chút nữa truyền hết chai thuốc thì có thể về và nhớ uống thuốc đúng giờ.” bác sĩ đưa tay ra sau lưng bức đi bỗng nhớ ra điều gì lại quay lại nhìn anh nói “chú ý ăn uống.” sau đó đi thẳng về phòng.
“Cô ấy không chịu truyền thuốc” một cô y tá đang tức giận nhưng vẫn cố hạ giọng xuống.
“Tiểu Du đừng sợ, phải truyền hết chai thuốc mới được về nhà ngoan nha được không?” Tô Mạn Du giương đôi mắt đẫm nước mắt lắc đầu.
“Tiểu Du không truyền thuốc sẽ không về được nhà đâu ngày kia không thể đi thăm ông bà, sẽ khiến ông bà lo lắng đấy!!! đừng sợ có anh đây”. Tô Mạn Du cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu, anh mới đỡ cô nằm xuống giường nắm lấy tay cô. Hai cô y tá thấy thế liền tìm ven máu đâm vào, khuông mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên đau đớn trong lòng anh bỗng dân lên một cảm giác đau nhói khó tả. Không biết nên nói như thế nào bản thân liền dặn mình nhất định không thể để chuyện tương tự xảy ra một lần nào nữa.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***