Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 5:



Sau khi xong việc y tá liền ra ngoài để lại hai người, Bạch Thẩm Phi đưa bàn tay nhỏ lên miệng hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô

“Tiểu Du, anh xin lỗi!!!” Tô Mạn Du liền lắc đầu là do cô tham ăn không để ý trong ly kem có xoài mới khiến cho bản thân thành ra thế này. Đời đến khi cô truyền thuốc xong cũng đã 8h tối, Bạch Thẩm Phi lái xe đến một trường đại học cách đó không xa dừng lại một quán mì tồi tàn ven đường có rất nhiều sinh viên đang tụ tập trong quán ăn uống.

“Chúng ta ăn tối ở đây nha!!!” hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống. Bạch Thẩm Phi gọi 2 bát mì thịt lớn còn nhớ khi xưa anh phạm Lý Cương hồi còn học lớp 12. Cả hai đã đạp xe một đoạn rất xa chỉ để đến đây ăn một bát mì cả hai còn lập lời thề là nhất định phải học trường đại học này để có thể thoải mái ăn mì ở đây. Chỉ tiếc rằng sao đó anh được bạch gia nhận về và bị bắt đi du học nên lời hứa năm đó cũng theo gió bay mất, còn Phạm Lý Cương thì may mắn hơn anh có thể thi vào trường đại học này. Anh còn nhớ khi đó phải dành dụm tiền cả tháng trời mới dám lên đây ăn còn phải đạp xe mười mấy cây số để đến đây sau đó được ăn bát mì thơm phức nóng hổi quả thật nó là món ăn ngon nhất trần đời. Sau này khi có cuộc sống đầy đủ anh vẫn món mì này vẫn là món ngon nhất bao năm vẫn không hề thay đổi. Thế nên chỉ cần có cơ hội nhất định anh sẽ đến đây ăn khi bát mì được bưng ra Bạch Thẩm Phi lấy đôi đũa đưa cho cô.

“Tiểu Du, em ăn thử đi mì của quán này rất ngon!!!” Tô Mạn Du nhận lấy đôi đũa ăn lấy ăn để, từ trưa đến giờ cô bị đói đến như vậy và bát mì này đúng là rất rất ngon. Khi hai người về đến nhà thì cũng đã 10h lúc này Tô Mạn Du cũng đã ngáp ngắn ngáp dài. Nhưng hiện tại có chút vấn đề là Bạch Thẩm Phi không biết là đưa cô về phòng cô hay đưa cô về phòng mình.

“Tiểu Du, em muốn ngủ ở đâu?” cô liền nhìn anh rồi nhìn về phía phòng anh. “Đương nhiên là ngủ cùng anh rồi” Bạch Thẩm Phi một lần nữa thở dài anh tin mình là nam tử hán sẽ không giở trò với một đứa bé chưa hiểu chuyện này. Nhưng kéo dài được bao lâu thì anh thật sự không dám khẳng định. Công việc dồn lại từ hôm qua sẽ không giải quyết được khiến Bạch Thẩm Phi thở không nỗi nhưng vẫn gọi về hỏi thăm tình hình của cô biết cô ăn ngoan ngủ cũng giỏi anh mới yên tâm vùi vào đống giấy tờ hổn độn trước mắt. Sau khi tan sở còn phải dự một bữa tiệc rượu đến 11h giờ thế mới nói lấy tiền thiên hạ đâu có đễ. Khi anh về đến nhà cũng đã 12h đêm. Đầu óc quay cuồn theo thói quen anh không bật điện mà đi thẳng vào phòng ngủ nằm vật ra giữa giường ngủ một giấc cho đến khi cơn đau dạ dày đến thì liền tỉnh giấc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đổ vỡ. Anh bật dậy bổng nhớ đến điều gì đó Bạch Thẩm Phi liền đứng dậy bước ra phòng khách bật điện liền khiến bản thân hoảng hốt. Tô Mạn Du ngồi trên đất bên cạnh có mãnh vỡ của chiếc cốc thuỷ tinh cùng nước và máu chảy ra sàn nhà.

“Tiểu Du!!!” Bạch Thẩm Phi đi đến kéo cô đứng lên nhìn ngón tay bị chảy máu liền đưa lên miệng ngậm lấy “sao em không bật điện lên? Có đau không?” Bạch Thẩm Phi nhìn vào khuôn mặt cô tưởng cô đau nên liền kéo cô vào lòng an ủi.

“Ngoan không sao nữa rồi, tiểu Du em muốn uống nước à? anh lấy cho em nha? ” Tô Mạn Du ở trong lòng anh lắc đầu khiến Bạch Thẩm Phi khó hiểu.

“Trà gừng mật ong” giọng cô nhỏ dần nhưng cũng khiến anh ngẫn người cô muốn pha trà gừng mật ông cho anh uống sao.

“Cảm ơn em tiểu Du, có thể pha lại cho anh được không?” Tô Mạn Du nhìn anh rồi gật đầu liền chạy vào nhà bếp pha một cốc khác. Trong lúc đó anh cầm chổi quét những mảnh thuỷ tinh trên đất, cô từ trong nhà bếp bước ra tay cầm ly trà đưa cho anh. Nhận ly trà từ tay cô anh liền uống một hơi, cốc trà có độ nóng vừa phải kết hợp với vị cay của gừng cùng mật ong chảy xuống dạ dày liền cảm thấy dễ chịu. Nhưng Bạch Thẩm Phi lại cảm thấy nơi khác trong cơ thể đang bị tan chảy.

Sáng hôm sau dì Trương mở cửa vào không thấy hai người nên tưởng hai người đã đi ra ngoài liền mở cửa vào dọn dẹp liền thấy Tô Mạn Du nằm gọn trong tay Bạch Thẩm Phi mới nhẹ nhàng đóng cửa đi chuẩn bị bữa sáng. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Bạch Thẩm Phi liền tỉnh giấc nhìn cơ thể nhỏ bé đang áp vào vào người mình. Khuôn mặt nhỏ bé đôi môi hơi đỏ vô cùng quyến rũ khiến anh không thể tự chủ áp môi mình vào đôi môi đó. Khi thấy đôi lông mày trước mặt đang chao lại anh mới nhận ra hành động của mình. Chỉ một phút không để ý anh đã không kìm được lòng may mà không đánh thức cô nếu không quả thực anh không biết phải làm sao. Nhưng khi vừa đưa mắt nhìn lại bắt gặp ánh mắt trong veo của người trong lòng cảm giác như mình vừa làm chuyện xấu thì bị người khác phát hiện.

“Tiểu Du, chúng ta chuẩn bị đến nhà ông bà em được không?” Tô Mạn du gật đầu liền áp mặt vào ngực anh chỉ qua một lớp vải mỏng mà có thể cảm nhận được nước da mềm mịn của cô khiến trái tim anh rung nhẹ.



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***