Cả hai đến Tô gia cũng đã 9h vừa đến cổng đã thấy ông bà ngó nghiêng ra cửa xem ra rất là nóng lòng.
“Tiểu Du” Hạ Giang Xuân vừa thấy xe của hai người liền đi ra mở cửa xe kéo cô vào nhà.
“Bà nội” Tô Mạn Du nhẹ nhàng gọi, “tiểu Du, con vừa gọi ta sao? Con vừa nói chuyện phải không? Ngoan gọi lại cho ta nghe được không?” bà đưa tay sờ khuôn mặt của cô đã 15 năm bà đã đợi suốt ngần ấy năm chỉ đợi đứa cháu gái này có thể gọi mình một tiếng.
“Được rồi vào nhà rồi nói, sao lại để con bé đứng ở ngoài thế này!!!” Tô Thất Bất thấy vợ nóng vội trong lòng cũng nôn nóng theo. Bạch Thẩm Phi vừa vào nhà đã bị ông nội Tô kéo vào phòng khách đánh cờ để lại bà và cô nhưng dùng cách nào cũng không khiến cô nói một lời nào. Rốt cuộc vẫn ôm nỗi buồn đi vào bếp.
Bạch Thẩm Phi liên tục gắp thức ăn vào bát cho cô thỉnh thoảng đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. Hạ Giang Xuân nhìn thấy hành động của Bạch Thẩm Phi thì quả thực rất hài lòng nỗi lo lắng luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng không còn. Bà luôn sợ cuộc hôn nhân không tình yêu của cháu gái mình cũng như bản thân bà mặc dù Tô thất bất không hề khó chịu với cuộc hôn nhân hai người cũng đã đồng ý. Bao nhiêu năm nay thứ mà ông làm cũng chỉ là trách nhiệm không hơn không kém.
“Tiểu Phi, con cũng ăn đi không cần lo cho tiểu Du quá con bé tự ăn được” Hạ Giang Xuân gắp một miếng thịt vào bát của anh nhẹ nhàng nói.
“Dạ con cảm ơn!!!” Bạch Thẩm Phi đón lấy bát cơm nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho cô. Anh cũng nhận ra cô rất thích món thịt kho trứng cút. Sau khi bữa cơm kết thúc Bạch Thẩm Phi cùng Tô Mạn Du trở về phòng của cô. Anh cứ tưởng phòng của cô phải là một căn phòng công chúa lộng lẫy không ngờ phòng của cô là một căn phòng có tông chủ đạo là màu xanh dương kết hợp với trắng vô cùng tinh tế. Ở giữa phòng là một chiếc giường lớn đối diện là một kệ tivi bên dưới xếp rất nhiều quyển sách dạy nấu ăn cùng sách quản trị kinh doanh. Nơi góc phòng là một tủ quần áo lớn bên cạnh là quầy pha trà bên trên còn có một bể cá vàng vô cùng sinh động. Căn phòng còn có một ban công lớn trồng rất nhiều cây hoa mười giờ, hoa san, cây cà chua bi, ớt chuông.
“Tiểu Du, em cũng đọc sách này sao?” Bạch Thẩm Phi cúi xuống lấy ra một quyển quản trị kinh doanh. Nhìn khuông mặt ngây thơ của cô thật khó có thể tinh có thể hiểu được thể loại sách khó hiểu này. Tô Mạn Du đứng bên quầy pha cốc trà gừng mật ông quay lại nhìn anh gật đầu và mang cóc trà đặt vào tay anh. Bạch Thẩm Phi cười trừ nhìn cô nhận lấy cốc trà “cảm ơn em!!”
Bạch Thẩm Phi đạt chiếc cốc lên kệ kéo cô vào lòng, “anh không sao không cần lo quá đâu”.
Bạch Thẩm Phi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô liền tránh né, vừa rồi trên bàn ăn anh có uống vài ly chỉ vài ly thôi nhưng nó là rượu mạnh nên quả thực thì dạ dày hơi khó chịu.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ một chút có được không?” Tô Mạn Du nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm anh nằm trên giường ngủ.
Sáng hôm sau, Bạch Thẩm Phi đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của ông nội.
“Tiểu Phi, tối nay nếu con không bận thì mang tiểu Du về nhà ăn cơm nha con!!!”
“Có chuyện gì quan trọng không ạ?” Bạch Thẩm Phi cầm chuột tra lịch làm việc thì đúng là tối nay anh không có tiệc rượu cần tham dự gì cả. Từ ngày có tiểu Du nhưng bữa tiệc không cần thiết thì anh sẽ không đi mà để cho Phàm Lý Cường Giải quyết.
“Tiểu Du dù sao con bé cũng là con dâu của Bạch gia cũng nên giới thiệu con bé với họ hàng”.
“Dạ, con biết rồi!!” Bạch Thẩm Phi liền đồng ý nhưng ánh mắt nhìn xa xăm. Bạch Thẩm Phi cúp máy trong lòng dân lên một nỗi lo lắng vô hình vì hơn ai hết anh hiểu cái gia đình mục nát đó. Tiểu Du cô là một cô gái ngốc nghệch ngây thơ liệu cô có thể chịu được không.
5h chiều Bạch Thẩm Phi lái xe về nhà vừa bước vào nhà liền có một cơ thể mềm mại lao vào lòng. Trong người anh như có dòng nham thách đang tuông trào trong cơ thể liền vòng tay ôm lấy cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
“Tiểu Phi cậu về rồi” tiểu Du đợi cậu mãi.
“Tiểu Du đợi anh à? có nhớ anh không?” Bạch Thẩm Phi nhìn giương mặt đỏ ửng của cô đang nhẹ nhàng gật đầu.
“Dì Trương, hôm nay chúng cháu sẽ về nhà cũ ăn cơm nên dì về nghỉ trước đi ạ”
“Vậy tôi xin phép” dì Trương nhìn anh thở dài rồi ra về.
“Tiểu Du, em vào phòng thay quần áo đi chúng ta sang nhà ông anh ăn cơm nha!!!” Tô Mạn Du định buông tay anh ra vào phòng thay quần áo thì bị anh giữ lại.
“Hay là chúng ta ở nhà có được không?… thôi bỏ đi” Tô Mạn Du bất ngờ nhìn anh. “Không muốn thì đừng đi” Bạch Thẩm Phi đưa tay xoa đầu cô “có những việc nhất định phải làm không thể trốn tránh được dù muốn hay không, em hiểu không? Mà em không cần phải hiểu vì anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***