Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 7



Hai người đến Bạch gia thì đã 6h, tối Tô Mạn Du mặt chiếc váy màu vàng nhạt mái tóc dài được anh buộc gọn gàng. Chân mang giày đồng màu phía trên có gắn cục bông trắng vô cùng đáng yêu lại bức vào cùng người đàn ông lịch lãm quả thực không hợp chút nào nhưng lại có một sự hài hoà khó hiểu. Vừa nhìn thấy hai người có lẽ người vui vẻ nhất là Bạch Cao Hạo liền đứng dậy ra đón hai đứa. Trong khi Bạch Cao Phong cùng vợ mình là Mai Tố Lan ngồi trên ghế người thì đọc báo kẻ ăn hoa quả và Bạch Cao Nghiêm sau lưng hắn ta là một cô gái tầm 22 tuổi đang ôm vai bá cổ hắn là Bạch Tuyết Hoa. Ba người được gọi là bố, mẹ, em gái hay có thể gọi tắt là gia đình cùng chung huyết thống lại không hề có bất cứ biểu cảm nào giống như anh không hề tồn tại trong mắt họ vậy. Cách đó không xa là gia đình chú hai cũng chả mấy vui vẻ.

“Tiểu Du, tiểu Phi cả hai về rồi, cả nhà đang đợi hai đưa đấy!!!”

“Con chào ông, con chào cha, mẹ, chào chú hai, thím hai”

Bạch Thẩm Phi nhìn khi lạnh qua những người đó mà chán ghét kéo cô về phía sau lưng mình.

“Biết là cả nhà đợi thì phải biết đường mà về sớm đi chứ!!! cái nhà này ai mà rảnh rỗi ngồi đợi mấy người chắc” Mai Tô Lan cay nhiệt mở miệng nhìn đứa con trai của mình.

“Được rồi có sao đâu!!! đói một chút thì tý nữa ăn mới được nhiều. Tiểu Du chút nữa nhớ ăn nhiều một chút nha con” Bạch cao Hạo ái ngại nhìn cô.

“Đúng là nồi nào úp vung nấy, con gái không có cha mẹ dạy bảo đúng là không hiểu lễ nghĩa quả thực rất đẹp đôi” Mai Tô Lan giờ mới để ý đến Tô Mạn Du đứng sau lưng anh.

Bạch Cao Hạo nghe con dâu nói thế liền tức giận nhìn bà

“Mai Tô Lam Cô bớt nói vài lời thì sẽ cảm thấy khó chịu sao!!!”

“Cha!!!”

“Được rồi không phải vừa rồi còn kêu đói sao? Mau vào ăn thôi” Bạch Cao Hạo nhìn mà thở dài quay người đi vào phòng ăn mọi người cũng đứng dậy đi theo ông. Vừa vào phòng ăn Bạch Thẩm Phi nhận ra bàn tay nhỏ bé trong tay minh có chút run nhẹ liền kéo cô vào lòng mình nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Tiểu Du đừng sợ, có anh ở đây không sao đâu ở đây một chút rồi chúng ta trở về nhà” Tô Mạn Du nhìn vào mắt anh ngoan ngoãn gật đầu. Cả bữa cơm Bạch Thẩm Phi không nuốt nỗi một miếng nào nhưng cũng đâu thể để nhóc con của mình nhịn đói cùng mình. Bạch Thẩm Phi ngồi trên bàn không ngừng uống rượu của mấy người giả nhân giả nghĩa thì liên tục gắp thức ăn cho cô. Thỉnh thoảng vuốt mái tóc óng ả của cô đối với hành động này của anh Bạch Cao Hạo rất hài lòng xem ra ông có thể an tâm đối mặt với ông bạn già của mình. Trong khi đó Mai Tô Lam lại lườm hai người trong mắt có chút ghen tỵ và một chút căm ghét bữa cơm này thật sự là bữa ăn khó nuốt. Mai Tô lam gắt miếng thịt đặt vào bát Bạch Thẩm Phi nhẹ nhàng nhìn anh nở nụ cười. Bạch Thẩm Phi liền giật mình nhìn bà từ lúc anh về đến nay ngay cả nhìn bà còn không thèm bây giờ lại gắp thức ăn cho anh bỗng nhiên trong lòng dân lên cảm giác khác lạ nhưng ngay sao đó liền hối hận khi bà mở miệng.

“Tiểu Phi cảm ơn con đã giúp tiểu Nghiêm của chúng ta gánh vác hộ kẻ tật nguyền này.”

Khuôn mặt Bạch Thẩm Phi liền trở nên trắng bệch nhìn Tô Mạn Du đang cúi gằm mặt bàn tay nhỏ dưới bàn đang vò gấu váy của bản thân mình môi cắn chặt, liền cảm thấy đau nhói bên lồng ngực trái không tự chủ nắm lấy bàn tay nhỏ.

Đến khi hai người về nhà thì đã 9h tối Bạch Thẩm Phi vừa vào nhà thì cơn đau dạ dày truyền đến thực sự không thể chịu nỗi khuỵu gối trên nền nhà ôm lấy chỗ đau trán lấm tấm mồ hôi. Lúc này Bạch thẩm Phi mới nhận ra có bàn tay nhỏ đang nắm lấy cánh tay khuôn mặt trắng bệch giống như người bị đau mới là cô vậy. Trước giờ mỗi lần lên cơn đau, nếu không lăn lộn trên đất từ từ cơn đau giảm dần thì cũng là một mình lái xe đến bệnh viện. Một mình nằm ở nơi lạnh lẽo đó cũng là lấy do anh rất ghét bệnh viện nhưng hiện tại đã có một chỗ dựa vô hình.

“Tiểu Du đau quá!!!” giọng anh vô cùng khó khăn phát ra. Nhìn khuôn mặt non nớt ở khoé mắt cô ngập nước thì ở chỗ khác đau hơn cả dạ dày của mình. Ngay lập tức kéo cô vào lòng cảm nhận trước ngực ướt một mảnh.

“Ngoan không khóc anh thương!!! tiểu Du giúp anh lên ghế ngồi được không?” Bạch Thẩm Phi cố hạ giọng trở nên dịu đi Tô Mạn Du ngước đôi mắt hơi hồng nhìn anh ngoan ngoãn cẩn thận đỡ cơ thể cao lớn đi đến ghế ngồi xuống liền bị anh kéo ngồi trên dùi anh, áp cơ thể nhỏ bé vào người mình.

“Chỉ một chút thôi.” anh vùi đầu vào cổ cô hít nhẹ hương thơm trên người cô.

“Ăn cơm” Tô Mạn Du nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh mà lo lắng.

“Anh không đói không muốn ăn.” Cơn đau thật sự đã giảm nhưng vẫn khó chịu miệng còn có vị đắng thật sự không muốn ăn một chút nào. Nhưng khi thấy sự bất an trong mắt cô lại không đành lòng liền thở dài.

“Vậy nhờ em nấu cho anh bát mì vậy.” Bạch Thẩm Phi tiết nuối buông cô ra, Tô Mạn Du nhìn khuôn mặt khó chịu đến chao mày liền đi vào bếp pha một cốc mật ong mang ra để vào tay anh.

“Cảm ơn em tiểu Du” Bạch Thẩm Phi cầm cốc nước uống một hơi vị ngọt dịu từ cổ họng chảy đến dạ dày liền cảm thấy dễ chịu miệng cụng không còn đắng nữa mà cảm thấy nọt vô cùng. Đến khi anh nhận ra thì Tô Mạn Du đã bê bát mì trứng đến trước mặt anh hương thơm vô cùng hấp dẫn. Tô Mạn Du nhìn anh ăn ngon lành mới an tâm cơ thể mới thả lỏng.

Sáng chủ nhật, Tô Mạn Du bị Bạch Thẩm Phi kéo rời giường từ rất sớm giúp cô chuẩn bị ít đồ rồi cùng cô lái xe ra ngoại ô thành phố chạy thẳng đến một làng quê nghèo nàn.

“Tiểu Du, hôm nay anh đưa em đi gặp bố mẹ anh ở quê em nhớ phải ngoan đó nha!!! mẹ anh nấu cơm rất ngon” giọng anh dịu dàng như ngọn gió mùa xuân nhẹ nhàng lướt qua Tô Mạn Du. Cô khó hiểu nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Lúc mới sinh anh và Bạch Cao Nghiêm bị bế nhầm đến khi 17 tuổi ông nội mới đưa anh về Bạch gia. Họ là ba mẹ đã nuôi anh 17 năm có lẽ thế nên người của Bạch gia không mấy thiện cảm với anh, tiểu Du xin lỗi em là tại anh nên em cũng bị Bạch gia…” giọng anh nhỏ dần ánh mắt nhìn xa xăm.

Tô Mạn Du nhìn anh đối với người Bạch Cao Nghiêm có ấn tượng không nhỏ. Cô còn nhớ trước đây ở nhà cùng ông bà, thì một ngày kia bà đưa cho cô một bức ảnh của một thanh niên có dáng vẻ thư sinh nho nhã có nước da trắng trẻo có thể dùng một từ hình dung đó chính là nhu mì như nước. Bà còn nói có thể người này sẽ là chồng cô sẽ chăm sóc cô sau này nhưng đến lúc gặp ở nhà hàng thì lại là một người khác hoàn toàn. Anh có nước da rám nắng cơ thể to lớn đặc biệt anh có một đôi mắt vô cùng hút hồn nó tạo cho người khác một cảm giác vừa ấm áp vừa rất đáng tin cậy. Nếu thanh niên trong anh là nước khiến cô cảm thấy xa lạ nếu như không muốn nói là người vô cùng khó hiểu sâu như đáy biển. Thì người đàn ông này như một ngọn lửa cháy rực rỡ cháy hết mình dù chỉ trong tích tắt.

Cô đưa bàn tay nhỏ bé đang đặt lên bàn tay to lớn đang đặt trên vô lăng Bạch Thẩm Phi có chút giật mình nhìn cô cười nhẹ.

“Không có!!!” hơn ai hết cô là người hiểu nhất, cho dù cô có lấy anh chàng tên Nghiêm kia thì người của Bạch gia cũng không dễ chịu hơn vì cô vốn dĩ là kẻ ngốc nghếch lại khờ dại không ai có thể ưa được một người như cô.



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***