Bạch Thẩm Phi lái xe vào sân đình để đậu rồi dắt cô đi vào khu chợ gần đó, nói là khu chợ thật ra chỉ là con đường đất ven đường bày các sạp nhỏ. Bạch Thẩm Phi mua một con gà đã làm sạch sẽ một con cá một gia vị đặt biệt của miền quê này.
Bạch Thẩm Phi cùng cô đi ra khỏi khu chợ sang bên kia đường đi thẳng vào con đường đất gồ ghề, đi qua một cánh đồng lớn mới đến một dãi nhà cấp 4 mục nát cách nhau rất xa có thể thấy mỗi nhà đều có sân vườn rộng lớn. Đến cuối ngõ Bạch Thẩm Phi đưa tay mở cánh cổng tre trúc lỏng lẻo chỉ dựng lên cho có. Bước vào trong quả thực có một cái sân to đang phơi thóc bên trái sân một căn nhà lớn cấp 4 cũ kĩ có thể đã được xây mấy chục năm. Bên cạnh có một con đường dẫn ra sân sau có một cái giếng nhỏ cùng một giang bếp. Tiếp đó là một gian phòng nhỏ nhìn qua có thể thấy đã được tu sửa sạch sẽ, Bên phải sân là vườn rau cùng vườn trái cây chín mọng vô cùng ngon mắt.
Bạch Thẩm Phi vừa vào tới cổng liền cao giọng gọi. Hoàn toàn khác anh của ngày thường trầm tĩnh ít nói bỗng nhiên trở thành một người hoàn toàn khác. Giống một chàng sinh viên học đại học trên phố mới về thăm cha mẹ mình.
“Cha!!! mẹ!!! con về rồi đây, tiểu Liên anh hai về rồi đây!!! ” giọng anh có chút vui vẻ dịu dàng. Ngay lập tức có một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu mặt một bộ quần áo giản dị đã bạc màu từ dưới bếp đi lên.
Vừa nhìn thấy anh liền vui ra mặt “ông nó ơi nhóc con về thật rồi!!!” giọng má Lam Trúc vui vẻ lau tay vào áo mình đi về phía anh “nhóc con sao lâu quá mới về vậy con?” Má Lam Trúc đưa mắt nhìn con trai mình một lượt “nhóc con có béo lên rồi!!!” má Lam Trúc vui vẻ hài lòng gật đầu. Mỗi lần anh về đều gầy hơn lần trước rất nhiều khiến người làm mẹ như bà vô cùng đau lòng. Mặc dù anh không phải con ruột của bà, nhưng từ trước đến nay anh luôn ngoan ngoãn hiếu thảo ngay cả khi anh đã về Bạch gia vẫn luôn quan tâm đến ông bà so với đứa con ngay cả mặt mũi thế nào bà cũng chẳng biết thì đương nhiên sẽ yêu thương anh hơn.
“Về rồi đấy à mau vào nhà đi con đứng đây làm gì?” giọng nói khàn vang lên phía sau lưng bà. Tô hàng ngoạn vừa từ vườn đi vào đã thấy ba người đứng ngoài sân nên liền lên tiếng.
“Đúng vậy mau vào nhà đi!!!” lúc này bà mới để ý sau lưng anh có một cô gái mặc chiếc áo phông trắng kết hợp với chiếc quần bò yếm đi giày thể thao vô cùng năng động. Đi cùng anh quả thức rất giống chú cháu. Nhưng xem ra cô gái đó không kém tuổi anh là mấy chỉ là đôi mắt vô cùng trong veo vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
“Mẹ con mới đi chợ mua ít đồ, mẹ làm gà phi thiên và cá hàng long cho con ăn nha!!!” Bạch Thẩm Phi đưa mấy túi đồ vừa đi chợ về đưa cho bà.
“Lớn rồi mà còn tham ăn, được rồi mau vào nhà đi!!!” má Lam Trúc nhận mấy túi từ tay anh quay lại bếp cất đồ.
Bạch Thẩm Phi nắm lấy tay cô theo cha vào nhà vừa đặt mông xuống ghế liền nghe thấy tiếng của Tô Thuỷ Liên từ ngoài chạy vào.
“Cha có phải anh hai về rồi không? Anh hai!!!” Tô Thuỷ Liên liền lao tới định ôm anh nhưng đã bị Bạch Thẩm Phi dùng tay chặn lại vì người em gái toàn bùn đất. Tô Thuỷ Liên là một cô gái tầm 15-16 tuổi mặt một bộ áo váy liền thân người toàn bùn đất có thể đoán ra là cô gái đã đi bắt cua ở người sông cùng đám bạn.
“Tiểu Liên mau đi thay quần áo đi!!! đừng bám lấy anh hai nữa.” má Lam Trúc mang một ấm trà tươi cùng một ít bánh bà vừa làm định chiều mang ra chợ bán. Tô Thuỷ Liên nhìn thấy mẹ mình liền làm bộ mặt quỷ quay về phòng mình. Má Lam Trúc đặt ấm trà cùng đĩa bánh đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh chồng mình nhìn cô gái đang nữa nấp sau lưng anh liền cảm thấy rất mến cô gái này.
“Con gái năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu gia đình còn những ai? Sao lại bị nhóc con bắt cóc vậy?” má Lam Trúc cười hiền hoà, nhìn cô cầm chiếc bánh đưa về phía cô giống như đang giỗ trẻ con.
“Mẹ!!!” Bạch Thẩm Phi bất mãn nhìn mẹ mình. Má Lam Trúc không hề thua kém lườm lại anh sau đó làm như không quan tâm tiếp tục dịu dàng hỏi.
“Con gái đừng sợ có phải nhóc con bắt nạt con không? Đừng sợ dì sẽ làm chủ cho con” má Lam Trúc không hề nể mặt con trai chọc con mình vô cùng hả hê.
“Tiểu Du đây là cha, mẹ anh.” “Cha mẹ đây là tiểu Du vợ con, không phải con bắt cóc đâu!” Bạch Thẩm Phi bình thảng cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Mắt thì nhìn hai khuôn mặt mắt chữ a mồn chữ o của cả hai người thì vô cùng vui vẻ. Xem ra so với lời trêu chọc vừa rồi của bà còn vui hơn nhiều.
“Đã cưới rồi?” má Lam Trúc ấp úng nhìn hai người có thể thấy rõ Tô Mạn Du tái mặt.
“Cha mẹ tiểu Du mất khi cô ấy còn bé, cô ấy bị rào cản tâm lý sống cùng ông bà nội giờ hai người họ đã cao muốn tìm người chăm sóc cô ấy sau này” Bạch Thẩm Phi đang nói thì cảm thấy cơ thể nhỏ sau lưng run nhẹ.
“Nên mới nhờ ông nội con giúp, mới đầu muốn gả cho Cao Nghiêm nhưng bà ta không đồng ý khiến ông vô cùng khó xử. Nên con mới quyết định cưới cô ấy.” Bạch Thẩm Phi nắm lấy bàn tay nhỏ đang đinh rời khỏi người anh. Mặc dù cô hiểu anh lấy cô chỉ vì thương hại nhưng luôn không hiểu một người không quen không biết lại đi thương hại cô. Thì ra anh là do ông mình mới lấy cô lại càng không hiểu ngực trái mình bỗng nhói đau.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***