Vừa nghe xong câu đó tôi đã muốn tát vào mặt mình. Đồ c.h.ế.t tiệt!
Sao không mở cửa sớm hơn hay muộn hơn, lại phải đúng lúc này tự mình chui ra hứng đạn?
Nhưng giờ rút lui thì muộn rồi.
Vì vừa ngẩng đầu, tôi đã bắt gặp khuôn mặt nhỏ xíu đầy cứng đầu của con bé.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ khuôn mặt nó.
Đôi mắt to tròn như biết nói, rõ ràng đang ầng ậng nước nhưng vẫn cố kiềm không rơi giọt nào.
Tôi nhíu mày:
“Đêm hôm khuya khoắt đứng đây ồn ào cái gì? Không biết là đang làm phiền người khác à?”
Người phụ nữ kia đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ:
“Cô á? Cô mà đòi chăm sóc nó sao? Đừng nói là cô thấy người ta là người già trẻ nhỏ, nên định nhắm đến căn nhà này chứ gì?
Tôi hiểu bà ta khinh gì.
Gió hè đêm thổi lướt qua bắp chân tôi để trần, chân giả rẻ tiền lộ rõ mồn một.
Nóng hầm hập, cùng với ánh nhìn trần trụi của bà ta như lưỡi d.a.o cứa thẳng vào người.
Nhưng con nhóc lại chít chít phản pháo tiếp:
“Đây không phải nhà bà, bà cũng không phải mẹ tôi, nhà tôi không hoan nghênh bà, bà cút đi!”
Bà ta nghe xong, giận điên người, lao tới cấu véo con bé một phát, mạnh đến mức tôi cảm giác tay bà ta có thể bẻ gãy tay nó.
“Dám nói nữa hả? Tao cho mày nói này!”
Mắt đỏ bừng vì giận, tay đeo nhẫn vàng tát thẳng mặt nó bốn năm phát liên tiếp.
Tôi vội vàng giơ tay cản lại, thành ra dính luôn mấy cái vả.
Đau c.h.ế.t đi được!
Cái bà điên này ra tay không nể mặt ai hết!
Tôi giận run người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cút ngay! Đánh trẻ vị thành niên, đừng trách tôi báo công an!”
Trên màn hình điện thoại của tôi, ba số 110 nổi bật rõ ràng – chỉ cần bà ta động tay thêm chút nữa, tôi sẽ nhấn nút gọi ngay lập tức.
Người đàn bà kia phun một bãi nước bọt xuống đất, nguyền rủa:
“Xem mày sống kiểu gì khi con mụ già kia chết! Cuối cùng chẳng phải cũng rơi vào tay tao sao!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ăn của tao, uống của tao bao nhiêu năm, giờ quay lưng không nhận họ hàng, đồ vong ân bội nghĩa!”
Mặt con nhóc căng ra như dây đàn, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng to như chuông đồng.
Cứ như thể chỉ cần nhìn chằm chằm vậy thì có thể đẩy được kẻ đối diện lùi lại.
Má nó sưng đỏ, đến mức vết u to đùng trên trán còn chẳng nổi bật bằng nữa.
Tôi bỗng nhớ đến một đoạn trong nhóm cư dân – một ông chú trong nhóm hớn hở khoe chuyện mình sai con trai béo nhà mình đuổi đánh con nhóc khi thấy nó định xịt nước rửa xe.
Ông ta nói y như thật:
“Con bé đó tưởng mình chưa đủ tuổi vị thành niên là ngon à? Con trai tôi cũng chưa đến tuổi! Lấy độc trị độc!”
Cả nhóm nhao nhao hưởng ứng:
“Đúng rồi đấy!”
“Phải có người trị nó mới được!”
Tôi kéo cửa rộng ra, ánh đèn vàng ấm áp trong nhà tràn ra ngoài, chiếu lên tấm thảm in hình chuột Mickey trước cửa.
“Vào đi, chị bôi thuốc cho.” – tôi khẽ nói.
Con nhóc không trả lời, nhưng dưới ánh mắt tôi, nó lúng túng cởi giày ở cửa.
Nghĩ một chút, nó lại tháo luôn đôi tất, chân trần đứng thộn ra đó, lóng ngóng như thể sợ bẩn nhà tôi.
Vừa đi vào nhà, tôi vừa âm thầm trách bản thân vì cái tật mềm lòng không bỏ được.
Nhưng giờ thì biết làm sao? Người ta đã vào rồi, chẳng lẽ lại đuổi ra ngoài ngay lúc này?
Tôi đành cau có mặt mày, tự nhủ lát nữa nhất định phải cảnh cáo con nhóc ấy mấy câu.
Không được ngồi lên sofa của tôi.
Càng không được ngồi vào ghế của tôi.
Tôi bôi thuốc xong là phải đi ngay, không được lảng vảng.
Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, tôi vừa xách hộp thuốc ra thì đã thấy “con chuột nhỏ” đứng nép bên cửa, mặt mũi căng thẳng, đầu ngón chân nhón nhón, chỉ dám đặt chân lên đúng mép khung cửa sắt – đến cái thảm in hình chuột Minnie trong nhà cũng không dám giẫm lên tí nào.
Tôi lập tức tức giận.
Tôi đã mời vào rồi mà, sao còn rụt rè đến thế?
Chiều nay con nhóc cũng như vậy à? Mặc cho thằng con ông hàng xóm kia cầm dù phang nó túi bụi?