“Thế thì sao? Không lẽ chị bôi thuốc lên áo cho em chắc? Em mọc da trên áo à hay trên người?”
Bị tôi mắng một tràng, nó lí nhí không dám phản kháng, mãi mới chịu cởi cái áo phông rách tả tơi trên người.
Khoảnh khắc đó, tôi như thấy được một thân thể tàn tạ nhất trong đời mình.
Gầy guộc.
Trơ xương.
Trên n.g.ự.c chi chít vết sẹo – có vết cũ, có vết mới.
Eo và tay thì bầm tím từng mảng, đặc biệt là mặt trong cánh tay – toàn những vết như thể bị người ta bấu đến rách thịt.
Tự nhiên tôi thấy m.á.u sôi lên tận óc.
Tôi lấy tuýp thuốc trị chấn thương trong hộp y tế ra, bóp một ít, nhẹ tay bôi lên da nó.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Không đi học à?” – tôi hỏi.
Nhưng vừa thốt ra đã hối hận. Tôi nhiều chuyện quá rồi.
Nhìn cái nhà đó nghèo kiết xác, nếu “chuột nhỏ” đi học thì ban ngày ai trông bà nội đây?
Tôi thở dài.
Một giọt nước mắt nóng hổi bất ngờ rơi lên tay tôi.
Nó vẫn bặm môi không hé lời, nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt lặng lẽ tuôn rơi.
Giống như một cái vòi sen hình người – không mở miệng khóc nhưng nước mắt thì xối xả như mưa.
Thêm một lúc nữa, tôi mới hỏi khẽ:
“Em tên gì?”
Lần này, nó cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc:
“Khương Đường.”
“Em tên là…Khương Đường.”
Tôi vỗ nhẹ lên vai nó, ra hiệu bảo quay người lại.
Lưng của “chuột nhỏ” còn thảm hơn cả mặt trước.
“Chị tên là Trần Vụ.”
Trong phòng im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Nhìn mái tóc vàng cháy vì thiếu chất của nó, tôi không kìm được lại lải nhải bắt đầu.
“Người ta sống trên đời, dù thế nào cũng phải học hành.”
“Không học thì sau này lấy đâu ra công việc đàng hoàng mà làm?”
“Khu phố đã sắp xếp hỗ trợ cho em rồi, em phải chịu khó nhận lấy. Sau này có khả năng rồi thì quay lại giúp người khác, coi như trả nợ.”
“Bà nội em cũng yếu rồi, mỗi ngày em đi lau xe, lượm ve chai thì được bao nhiêu đồng? Có đủ sống không?
“Còn nữa, em nhìn lại chữ em viết đi, đến chữ ‘xin lỗi’ còn viết sai. Chân con gà viết còn đẹp hơn em! Không biết viết chữ thì đến làm shipper người ta cũng không thuê đâu, thế thì sao mà sống?”
Khương Đường chỉ lặng lẽ cúi đầu, không hé một lời, lắng nghe tôi cằn nhằn như một con mèo ướt.
Tôi bôi thuốc xong, nổi hứng tốt bụng, lục tủ lấy ra mấy bộ đồ cũ của mình, dúi vào tay nó.
Thế mà con bé lại bắt đầu lúng túng, cứ nhất định không chịu nhận.
Tôi liền sa sầm mặt, nghiêm giọng gắt lên:
“Hồi trước đống chai lọ rác rưởi nhà em làm chị vấp té, tới giờ chân chị vẫn còn đau đấy nhé!”
Ánh mắt nó dừng lại ở cái chân giả của tôi, lặng người mất một lúc.
Tôi giơ cái chân lên, chỉ vào một vết nứt nhỏ xíu trên ống chân giả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thấy chưa? Nếu không phải vì em, cái chân của chị đâu có hỏng thế này.”
“Chị không muốn nhìn thấy em mặc mấy cái đồ rách rưới như ăn xin đó nữa đâu, nhìn thấy chỉ tổ chướng mắt.”
“Biết ‘chướng mắt’ là gì không? Là em xấu đến mức đập vô mắt chị đó!”
“Vậy nên để bù lại tổn thất của chị, em nhất định phải mặc mấy bộ đồ này!”
Nói rồi tôi nhét mớ quần áo vào lòng nó, vừa đẩy vừa xô ra cửa.
Rầm! – cửa đóng sập lại.
Một lúc sau, tôi lại chồm người lên mắt mèo nhìn ra.
Ồ kìa.
Y như con chuột ăn vụng bị bắt quả tang, đang ôm mấy bộ quần áo lên người ướm thử.
Khóe miệng tôi tự dưng muốn cong lên.
Nhưng lý trí lập tức thắng thế, tôi vội vã vỗ vỗ vào má mình.
Trần Vụ!
Tỉnh táo lại đi!
Cười cái gì mà cười chứ!
Trước khi gặp “chuột nhỏ”, cuộc sống của tôi chỉ đơn giản là: đi làm, tan ca, ăn cơm, ngủ.
Sau khi gặp nó, cuộc sống tôi thêm phần gà bay chó sủa, lúc nào cũng phải phập phồng lo nghĩ.
Lúc mua mì ly cho mình, tôi sẽ tiện tay mua thêm một bịch kẹo sữa.
Đặt mua băng vệ sinh mỗi tháng, cũng sẽ “vô tình” thêm vào giỏ vài gói tã giấy.
Thằng nhóc mập trong khu – cái thằng từng đánh Khương Đường ấy – nghịch lắm, mấy hôm trước còn bắt cả nắm sâu róm nhét vào cổ áo con bé.
Tôi thì phải nhe răng trợn mắt cả buổi tối chỉ để bắt hết đám sâu đó cho nó!
Áo dính sâu tôi quăng luôn vào thùng rác trong đêm, khỏi cần giặt.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, không nhanh không chậm.
Chỉ là—
Con nhóc cứ nhìn cái chân giả sứt một tí của tôi bằng ánh mắt đầy áy náy.
Nhìn mãi thành ra làm tôi cũng bắt đầu thấy kỳ kỳ trong lòng.
Dù gì thì tôi cũng phải tái khám định kỳ, chi bằng mai đi luôn cho xong.
Tiện thể hỏi bác sĩ xem có cách nào sửa lại cái chân giả cho đàng hoàng mà đỡ tốn tiền không.
“Gần đây cảm thấy thế nào?” – bác sĩ hỏi.
Lúc đó tôi đang nghĩ tối nay nên ăn bún trộn Nam Xương hay sủi cảo kèm nước súp chua cay.
Thôi, sủi cảo đi, luộc nhiều thêm vài cái, chia cho Khương Đường một phần.
“Tôi vẫn ổn mà.” – tôi cười híp cả mắt.
Dù sao tôi cũng là một “nữ chiến binh” từng đánh bại ung thư xương kia mà.
Lần ngã vừa rồi chỉ đau nhức nhẹ, chẳng đáng kể.
Thế mà bác sĩ bỗng đẩy gọng kính lên, ánh mắt phía sau cặp kính viền vàng đột nhiên hiện lên một chút thương xót.
“Cô…” – ông ấy ngập ngừng – “gọi người nhà tới một chuyến đi.”
Giây phút ấy, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi, cuốn theo nụ cười đang hiện hữu nơi khóe miệng.
“Ý bác sĩ là sao?”
Ngoài cửa sổ, trời đột nhiên tối sầm.
Trước là tia sét xé ngang trời, sau đó là một tiếng sấm như nổ bên tai.