Xung quanh, những người thân đang chuẩn bị cùng nhau đi dự tiệc đầy tháng đều lộ vẻ khác nhau, vội vàng khuyên nhủ:
“Mẹ Đại Hựu à, mẹ chồng con chỉ có hai đứa con là Trình Tử và Quyên Tử, bình thường cũng giúp đỡ các con rất nhiều. Giờ Quyên Tử sinh con thứ hai, mẹ con cho cháu ngoại chút quà gặp mặt, chuyện này con không nên giận dỗi đâu.”
“Đúng đấy mẹ Đại Hựu, chúng ta vui vẻ ăn xong tiệc đầy tháng rồi về nhà nói chuyện tiếp, được không?”
Nhưng con dâu mặc kệ mọi thứ, lớn tiếng quát tháo:
“Nhà họ Lý các người là nhà giàu có gì sao? Chúng ta sống còn chật vật, vậy mà còn đưa cho nhà em gái một vạn tệ? Sao mẹ không đưa thẳng cả thẻ lương hưu của mẹ cho nó luôn đi?”
“Hôm nay mẹ muốn giẫm lên đầu con để lấy lòng con gái mẹ à? Con nói cho mẹ biết, không có cửa đâu!”
“Một con nhóc vô dụng, đến bà nội ruột còn không thèm ngó ngàng, mà mẹ là bà ngoại lại ra tay rộng rãi đến thế, vừa tặng đã là một vạn tệ? Mẹ có biết số tiền này có thể mua cho Đại Hựu bao nhiêu cục tẩy, bao nhiêu quyển vở không?”
Tôi không muốn để người ngoài biết mẹ chồng Quyên Tử không thích tiểu Nhị, nhưng con dâu tôi, với cái giọng như sư tử hống của nó, lại không thèm quan tâm điều đó, cứ thế tuôn ra hết trước mặt bao nhiêu người.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi chỉ có thể nhìn sang con trai.
Ai ngờ, những lời nói hay ho trên điện thoại lúc trước của nó giờ chẳng còn đâu. Nó chỉ lảng tránh ánh mắt tôi, để lại một câu:
“Mẹ, gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.”
Gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.
Vì năm chữ này, tôi đã nhịn hết lần này đến lần khác, nhường hết lần này đến lần khác.
Vậy mà Trần Trần ở trong nhà tôi, thỉnh thoảng vẫn phải nghe những lời khó nghe từ miệng bác dâu, khiến con bé buồn bã. Nhưng để giữ hòa khí, nó chỉ dám trốn trong chăn mà khóc.
Một đứa trẻ còn hiểu được đạo lý ấy, vậy mà con dâu tôi, một người đã hơn ba mươi tuổi, lại không hiểu?
Nói thẳng ra, chẳng qua là nó không xem tôi ra gì, nên không quan tâm đến cảm xúc của tôi, cũng không quan tâm đến việc có làm tôi khó xử hay không.
Tôi lại nhìn gương mặt có vẻ thật thà của con trai, không nhịn được mà tự cười chế giễu.
Bấy lâu nay, người gây sự luôn là con dâu, nhưng những lợi ích nhận được, con trai tôi chưa từng từ chối dù chỉ một phần.
Nó chỉ biết đứng một bên hòa giải, nói những câu như: “Mẹ, gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.”
Nhưng tôi mệt rồi.
Tôi đối tốt với chính con gái ruột của mình, chẳng lẽ cũng phải nhìn sắc mặt người khác hay sao?
04
Tôi không thèm nhìn con dâu đang nằm lăn lộn dưới đất làm loạn, cũng không để ý đến con trai đang khó xử.
“Tôi đã thuê sẵn xe buýt rồi. Nào, mọi người lên xe hết đi, để tôi xem đủ người chưa. Nếu đủ rồi thì chúng ta xuất phát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi người lần lượt lên xe buýt, vẫn còn trống ba chỗ, là chỗ dành cho nhà con trai tôi.
Tôi bước đến trước mặt con trai và con dâu:
“Hai đứa có đi không? Không đi thì chúng tôi xuất phát ngay bây giờ.”
Con dâu tức giận đến mức trông như một con cóc ghẻ, trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi chẳng buồn để tâm.
Con trai tôi thì khổ sở làm mặt khó, lại tiếp tục lải nhải mấy câu vô nghĩa về hòa thuận, nhẫn nhịn.
“Nhẫn không nổi, cũng không thể nhường nữa! Hai đứa thích hòa thì cứ hòa, muốn ly hôn thì cứ ly hôn! Tôi chịu đủ rồi! Nhịn nữa thì sớm muộn gì tôi cũng bị u xơ tuyến v.ú mất thôi!”
Nói xong, tôi quay sang tài xế:
“Lên đường, chúng ta đi!”
Tới khách sạn mà con gái đã sắp xếp từ trước, tôi giúp mọi người ổn định chỗ ngồi.
Con gái nhìn quanh một lúc rồi hỏi:
“Anh trai, chị dâu và Đại Hựu sao chưa đến ạ?”
Con rể và bà thông gia cũng đang đứng ở đó. Tôi cười gượng gạo:
“Đại Hựu có việc ở trường, hai đứa nó đi giải quyết trước.”
Vừa dứt lời, con trai cùng vợ và con trai chúng nó bước từ cửa vào.
Con dâu cất giọng chua ngoa:
“Đại Hựu chẳng có chuyện gì ở trường hết. Là mẹ đấy, cứ thích làm màu, nhà không có tiền mà còn muốn chống lưng cho em.”
Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều thay đổi.
Bà thông gia bĩu môi cười khẩy:
“Tôi đã bảo rồi, tổ chức đầy tháng cho con gái thì có ích gì, phí sức vô ích. Chi bằng lo chăm sóc bản thân cho tốt, sớm sinh đứa thứ ba thì hơn.”
Bà ta lại nhìn tôi, nói với giọng mỉa mai:
“Bà thông gia à, đừng lo chuẩn bị tiền cho con nhóc tiểu Nhị làm gì, cứ để dành đó mà chuẩn bị cho đứa thứ ba đi. Khi nào sinh cháu trai thì tặng, thế mới nở mày nở mặt chứ!”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn vào đám đông nhộn nhịp trong sảnh, tự nhủ phải bình tĩnh. Nhưng tôi không thể bình tĩnh nổi.
Những ký ức tuổi thơ bị mẹ ruột lạnh nhạt, xen lẫn ánh mắt đẫm lệ của Trần Trần, cứ chớp hiện trong đầu tôi.