Tôi cầm lấy ly nước bên cạnh, hắt thẳng vào mặt bà thông gia:
“Bà thông gia, bà nói mấy lời này trong tiệc đầy tháng của tiểu Nhị, nhìn là biết còn chưa tỉnh ngủ. Tôi giúp bà tỉnh táo lại, bà không ngại chứ?”
“Ai nói tiểu Nhị không xứng đáng? Nếu tôi có tiền, đừng nói là một vạn, mười vạn, trăm vạn cũng đáng!”
Nói xong, tôi dứt khoát đặt phong bao vào chiếc giỏ tre đựng bao lì xì và kéo cắt tóc máu.
Bà thông gia lúng túng lau nước trên mặt, giọng đầy phẫn nộ:
“Bà có nói hay đến đâu cũng vô dụng! Sự thật là tiểu Nhị vẫn chỉ là một đứa con gái!
“Tôi không sống nổi nữa! Cái tuổi này rồi mà còn bị thông gia ức h.i.ế.p ngay trong nhà con trai! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Con gái tôi ôm tiểu Nhị vào lòng, phía sau là Trần Trần đang rụt rè nhìn. Trong ánh mắt con bé tràn đầy cay đắng và tuyệt vọng:
“Mẹ!”
Chưa kịp nói hết câu, nước mắt con bé đã tuôn trào.
Tim tôi như bị ai đó bóp nát.
Con gái tôi, đứa con tôi nâng niu trong lòng bàn tay từ bé, tôi đã làm gì sai mà khiến nó phải chịu nhiều khổ sở như vậy?
Con rể đỏ bừng mặt, kéo mẹ ruột dậy:
“Mẹ! Hôm nay là ngày gì chứ? Mẹ làm loạn như thế này, đồng nghiệp của con nhìn thấy, sau này con còn mặt mũi nào mà sống?”
Bà ta lăn thêm một vòng ngay tại chỗ, gào khóc om sòm:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ngày gì ư? Tôi đã nói rồi, con gái thì tổ chức tiệc đầy tháng làm gì! Mấy người không nghe, nhất quyết làm! Giờ hay rồi, ngay trong tiệc đầy tháng của cháu gái mình, tôi bị người ta hất nước vào mặt! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Trong lúc hỗn loạn, con dâu tôi chu môi, thản nhiên cầm lấy phong bao một vạn tệ trong giỏ tre:
“Xem ra đứa trẻ này phúc mỏng, đến một vạn tệ cũng giữ không nổi. Để tránh việc nó cầm số tiền này rồi lại bệnh tật, hay bị thứ gì đó quấn lấy, tôi cầm giúp vậy nhé.”
Họ hàng đi cùng tôi, thân thích bên nhà con rể, còn có bạn bè, đồng nghiệp của con gái, tất cả đều vây quanh bàn tán xôn xao.
Ấy vậy mà con trai tôi vẫn cứ ra vẻ người tốt, dịu giọng khuyên:
“Vợ à, đủ rồi đấy. Đi thôi, mình đưa Đại Hựu đi đăng ký lớp vẽ. Chẳng phải em luôn muốn cho con học sao? Số tiền này vừa khéo có thể dùng.”
05
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quyên Tử giận đến mức toàn thân run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống tã bọc của tiểu Nhị, thấm thành từng vệt đau lòng.
Bạn thân từ nhỏ của con bé, Thục Bình, vừa lau nước mắt không ngừng chảy, vừa bước lên che chở cho Quyên Tử và hai đứa nhỏ sau lưng. Cô ấy từng bước tiến đến trước mặt con dâu tôi, nghiến răng nói:
“Đặt phong bao xuống! Tiểu Nhị xứng đáng nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời! Cô còn dám nói thêm một câu nữa, tôi xé nát miệng cô ra!”
Nói xong, cô ấy quay người, lấy ra chiếc vòng tay vàng dành cho trẻ sơ sinh mà mình đã chuẩn bị từ trước, đặt vào giỏ tre.
Con dâu tôi bĩu môi, châm chọc:
“Một cục sắt vụn cũng bày đặt làm màu? Hàng chín tệ chín miễn phí vận chuyển trên Pinduoduo cũng đem ra khoe sao?
“Tôi cứ muốn nói đấy, tôi cứ phải nói! Đứa trẻ này không được mong đợi! Nếu nó nhận một vạn tệ này mà phúc mỏng không gánh nổi, rồi c.h.ế.t yểu thì sao?”
Bà thông gia nghe vậy, cười hề hề tiếp lời:
“Nhà họ Lý cuối cùng cũng có người hiểu chuyện rồi! Tôi đã nói rồi, con gái thì cứ đem lên núi sau nhà bỏ đi, thế mà hai đứa đầu óc ngu ngốc kia lại không chịu nghe.”
Con dâu và bà thông gia một kẻ tung, một kẻ hứng, trong mắt tràn đầy khinh miệt và mỉa mai, hết lần này đến lần khác chỉ tay vào con gái tôi đang ôm tiểu Nhị.
Tội nghiệp Trần Trần sợ hãi đến mức bật khóc. Con bé mím chặt môi, đến một câu cũng không dám nói.
Thể diện gì, hòa khí gì, gia đình hòa thuận gì, tôi không quan tâm nữa. Tôi cũng không thể quan tâm được nữa.
Con gái tôi đang bị bắt nạt ngay trước mặt tôi!
Tôi giơ cánh tay lên, giáng thẳng ba cái tát mạnh vào mặt bà thông gia đang kích động:
“Câm miệng! Tôi cảnh cáo bà, nếu tôi còn nghe thấy bà nói tiểu Nhị là đồ bỏ đi thêm một lần nữa, tôi sẽ xé nát miệng bà!”
Ở phía bên kia, bạn thân của con gái tôi cũng vô cùng ăn ý, tung một cú đá thẳng vào con dâu tôi:
“Bà đây nhịn cô lâu lắm rồi! Lần trước Quyên Tử kết hôn, cô làm loạn ngay trong đám cưới, bà đây đã muốn đánh cô từ lúc đó!”
Một hành động châm ngòi cả một chuỗi sự kiện, cả sảnh tiệc bỗng chốc rối loạn thành một mớ hỗn độn.
Con trai tôi mặt đỏ bừng, vội vàng kéo Thục Bình ra.
Con rể tôi thì cẩn thận đứng chắn trước mặt mẹ ruột mình, khổ sở nói:
“Mẹ! Sai lầm gì cũng là do mẹ con gây ra. Nhưng hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu Nhị, mẹ có thể nể mặt con một chút được không?”
Tôi nhìn con trai và con rể, một người thì đột nhiên tỏ vẻ trưởng thành, một người thì ra dáng làm chủ tình hình, trong lòng chỉ cảm thấy cay đắng.
Quyên Tử ôm một đứa, tay dắt một đứa, bỗng bật cười lạnh lẽo.