“Anh hai, Giang Sơn, nếu không phải hai tay tôi đều bận ôm con, tôi thật sự muốn vỗ tay khen các anh.”
“Lúc chị dâu nguyền rủa con gái tôi, anh hai, anh bị điếc hay đã c.h.ế.t rồi? Thục Bình đánh chị ấy, anh lại lựa chọn sống lại đúng lúc?”
“Còn anh nữa, Giang Sơn, lúc nào cũng ngọt nhạt dỗ dành tôi, bảo tôi đừng chấp với mẹ anh, nhưng hôm nay mẹ anh làm loạn ngay trong tiệc đầy tháng của con gái tôi, anh c.h.ế.t rồi nên không nghe thấy gì sao? Còn khi mẹ tôi đứng ra vì tôi, anh lại lập tức nhớ đến sĩ diện của mình?
“Từ đầu đến cuối, người không để các anh chút thể diện nào, chính là người vợ yêu quý của anh trai tôi và người mẹ thân thương của chồng tôi.”
Giang Sơn khựng lại, động tác che chở mẹ mình bỗng cứng đờ. Gã ta nhìn Quyên Tử đầy kinh ngạc:
“Quyên Tử, em vừa sinh con xong, anh đã lấy toàn bộ tiền tiết kiệm mua vòng vàng lớn tặng em. Em sinh con gái lần hai, anh không hề nói một câu nào không hay, còn tranh thủ giờ làm chạy qua nấu cơm cho em. Anh tự thấy mình đã làm tròn trách nhiệm rồi.”
Mặc dù tôi không hài lòng với bà thông gia, nhưng theo tôi thấy, con rể vẫn có thể chấp nhận được.
Nếu không phải vì bà ta quá ngang ngược, nếu không phải con dâu tôi miệng lưỡi độc địa, thì trong tiệc đầy tháng của tiểu Nhị, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện.
Nghĩ đến việc con gái vừa hết tháng ở cữ, cảm xúc d.a.o động lớn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi và Thục Bình liếc nhau một cái, rồi cùng thở dài, bước đến bên Quyên Tử:
“Con ngoan, hôm nay là ngày vui của tiểu Nhị, chúng ta không tức giận nữa.”
Thục Bình cũng nhét lại phong bao một vạn tệ vừa giật từ tay con dâu tôi vào trong tã bọc của tiểu Nhị:
“Số tiền này là bà ngoại cho tiểu Nhị, thì tiểu Nhị nhất định phải nhận.”
Mọi người xung quanh cũng cười nói hòa giải, không khí dần dần dịu lại.
Con gái tôi run rẩy khóe môi hồi lâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
06
Ai ngờ, chúng tôi muốn nhịn để mọi chuyện êm xuôi, nhưng con rể lại không chịu bỏ qua.
Gã ta thở dài, đứng chặn trước mặt tôi:
“Mẹ, mẹ có thể nhịn một chút, xin lỗi mẹ con được không? Trước mặt bao nhiêu người thế này, mẹ con bị mẹ tát ba cái, tóc cũng bị mẹ hất nước ướt hết, bà ấy không giữ được thể diện.”
Họ hàng bên ngoại của bà thông gia nhìn tôi với ánh mắt đầy ác ý.
Tôi nhìn xuống đôi tay gầy gò của Trần Trần, rồi lại nhìn con gái đã sụt gần hai mươi cân chỉ trong một tháng sau sinh, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Sau bữa tiệc hôm nay, tôi có thể vỗ tay phủi sạch mà rời đi, nhưng Quyên Tử vẫn phải tiếp tục sống với họ.
Vừa định buông tay Trần Trần, ai ngờ con bé bỗng òa lên khóc lớn, ôm chặt lấy cánh tay tôi:
“Bà nội trước đây không chỉ một lần hắt nước vào cháu, còn dùng dây nịt đánh cháu! Hôm nay bà ấy còn ghét bỏ em gái! Sao bà ấy không xin lỗi trước?”
Chân tôi như bị trói chặt, không nhấc lên nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quyên Tử và Thục Bình lập tức ngồi xuống trước mặt con bé, giọng run rẩy:
“Con nói thật chứ? Bà ấy hắt nước vào con? Còn dùng dây nịt đánh con?”
Trần Trần đỏ mắt, kéo tay áo lên, rõ ràng là những vết thương vừa bị đánh ngày hôm qua, làn da sưng đỏ một cách bất thường.
Tôi đã cẩn thận bảo vệ cô bé như thế, vậy mà vì tiệc đầy tháng, tôi mới gửi nó về nhà nó một ngày!
Tôi đã vất vả nuôi cho con bé có chút da thịt, vậy mà bà nội nó lại nỡ xuống tay như vậy.
Con rể tôi nhíu mày, định kéo tay Trần Trần lại:
“Bao nhiêu người ở đây, con làm ầm lên cái gì? Nhất định phải khiến nhà cửa gà bay chó sủa con mới hài lòng sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn con rể, người đàn ông trước mặt này thật sự là người từng vì con gái tôi mà chạy vạy khắp nơi ư?
Quyên Tử run rẩy đặt tiểu Nhị vào tay Thục Bình, tay con bé cũng run lên khi kéo Trần Trần ra sau lưng để che chở.
Con rể mím môi, giọng điệu nghiêm khắc:
“Quyên Tử, trẻ con làm sai thì phải chỉ ra, nếu cứ bao che như thế, nó sẽ tự cho mình là đúng, mãi mãi không biết hối lỗi.”
Quyên Tử gật đầu. Tôi vội kéo tay con bé: "Trước mặt bao nhiêu người thế này, Trần Trần rõ ràng đã chịu ấm ức."
Nhưng Quyên Tử lại lắc đầu với tôi:
“Mẹ, con bất hiếu. Vì mãi che giấu, con đã khiến mẹ, ở tuổi này rồi, vẫn phải lo lắng vì con. Không chỉ vậy, con còn khiến chính cốt nhục của mình bị người ta khinh rẻ.”
“Giang Sơn nói đúng. Sai thì phải sửa. Nếu cứ che giấu, người khác sẽ được nước lấn tới, còn tự cho rằng mình khôn ngoan.”
Con rể cau mày:
“Quyên Tử, em có ý gì? Em muốn vì con mà xa cách với anh sao? Anh là bố của con bé, chẳng lẽ không có quyền dạy con mình?”
Quyên Tử bật cười.
Sau sinh, con bé gầy rộc đi, làn da vàng vọt, tóc cũng rụng từng nắm. Giờ phút này, nụ cười của nó khiến lòng người không khỏi nhói đau.
Quyên Tử giơ cổ tay lên, để lộ chiếc vòng vàng sáng chói, nhìn vào đám đông xung quanh, cười chua chát:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mọi người nhìn xem, chồng tôi thương tôi biết bao. Khi con gái tôi chào đời, mẹ chồng ghẻ lạnh với tôi, để dỗ tôi vui, anh ấy không tiếc rút hết tiền tiết kiệm của gia đình để mua cho tôi một chiếc vòng vàng.”
“Sau đó, anh ấy lại trở thành 'ông chồng hiếu thảo' trong mắt mọi người. Ở công ty thì làm việc quần quật, ai ai cũng khen anh ấy hết lời.”
Những người xung quanh cuối cùng cũng tìm được một chủ đề để chen vào:
“Đúng đấy, Quyên Tử à, em phải biết trân trọng Giang Sơn. Cậu ấy kẹt giữa hai bên, chịu nhiều ấm ức lắm.”
“Quyên Tử, mẹ chồng là mẹ chồng, nhưng chồng em thì tốt lắm.”