Ngọc Tú vẫn đang tẩy kinh phạt tuỷ, Lạc Nam ra ngoài chăm sóc Tiểu Ô...ung dung ngồi hóng gió, quan sát dòng chảy cuồn cuộn...
Đã gần 17 năm ở Cầu Tiên Đại Lục, tâm hồn của hắn dần trở nên thả lỏng, chưa từng có ý xem thường tu sĩ ở nơi cấp thấp này, đối xử với vạn vật bình đẳng, ân oán rõ ràng, tâm cảnh cũng dần trở nên phẳng lặng.
Đối với đa số Thần Đạo Cảnh lựa chọn hoá phàm, có lẽ là muốn sống kiếp người trôi qua càng nhanh càng tốt sau đó trở về đột phá...trở thành một vị Thần Đạo cao cao tại thượng.
Còn với bản thân Lạc Nam, hắn tận hưởng từng ngày được sống, tận hưởng từng ngày được tự do, tận hưởng từng phút giây ở thế giới này.
Hắn sẽ đặt mục tiêu cho mỗi cuộc hành trình của mình, dù là phàm nhân...hắn cũng phải sống thật ý nghĩa.
Chỉ tiếc là Phàm Y Quán không còn người thừa kế, các thôn dân có lẽ sẽ khó khăn hơn nhiều lắm...
Bảy ngày sau...
VÙ VÙ VÙ...
Linh khí khắp mặt sống điên cuồng hội tụ vào thuyền đánh cá nhỏ, thậm chí hình thành một vòng xoáy.
Ngư Lão kinh ngạc đến ngây người, lắp bắp nói: “Động tĩnh này thật sự là do Tú nha đầu tạo ra sao?”
“Không tệ, đã vào Trúc Cơ rồi.” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.
Quả nhiên chỉ thấy Ngọc Tú từ bên trong thuyền bước ra, y phục trên người khô ráo, tóc dài nhẹ bay, làn da rám nắng trở nên trắng trẻo càng khiến nàng như lột xác thành một người khác, dung nhan vốn chỉ ở mức thanh tú nay đã trở nên thanh lệ tuyệt trần.
Bộ dáng như tiểu thư của nhà quyền quý, nào ra dáng thiếu nữ đánh cá ban đầu?
“Nàng là ai?” Ngư Lão tròn xoe mắt.
“Tẩy kinh phạt tuỷ đến mức tốt nhất, toàn bộ tạp chất đã bị loại bỏ, căn cơ hoàn hảo, lại thức tỉnh thể chất thành công.” Lạc Nam nói:
“Cũng phải cảm ơn dinh dưỡng từ tên Lang Thông kia.”
“Gia gia, ta chính là Tú nhi a.” Ngọc Tú nhoẻn miệng cười, môi hồng răng trắng.
“Quá thần kỳ, lão già còn tưởng người khác nữa đây.” Ngư Lão sung sướng đến khoa tay múa chân, cháu gái của mình vậy mà trở nên xinh đẹp như tiên nữ.
“Tất cả là nhờ đại ca.” Ngọc Tú sùng bái nhìn Lạc Nam.
“Nhưng mà chẳng phải muốn đột phá Trúc Cơ cần có Trúc Cơ Đan sao? Vì sao Tú nha đầu có thể đột phá Trúc Cơ thuận lợi như vậy?” Ngư Lão kinh ngạc không thôi.
“Theo lý mà nói, muốn tiến vào Trúc Cơ cần có Trúc Cơ Đan hỗ trợ.” Lạc Nam gật đầu giải thích:
“Nhưng Ngọc Tú sở hữu Vô Cảnh Chi Thể, đây là loại thể chất không có bình cảnh trong việc tu luyện, chỉ cần cung cấp đủ tài nguyên...một đường thăng tiến như bay.”
Lạc Nam cũng không nghĩ đến ở Cầu Tiên Đại Lục gặp được Vô Cảnh Chi Thể này...
Có loại thể chất như thế, chỉ cần không chết...Ngọc Tú có thể một đường tu thẳng đến Cấm Kỵ mà không gặp phải tâm ma hay bình cảnh.
Về phần sau đó, nếu có cơ duyên đem Vô Cảnh Chi Thể thăng cấp thành Vô Cảnh Đạo Thể...thậm chí có thể tu thành Thần.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải có đủ tài nguyên khổng lồ cũng như khả năng nhìn ra thể chất.
Nếu không gặp được Lạc Nam, Ngọc Tú đã định trước cả đời chỉ có thể làm một thiếu nữ đánh cá mà thôi.
“Hít...thật quá thần kỳ, Thể Chất là thứ tồn tại trong truyền thuyết sao?” Ông cháu hai nữ vừa mừng vừa sợ.
Chợt Ngư Lão hướng Lạc Nam quỳ rạp xuống.
“Gia gia?!” Ngọc Tú kinh hãi, không dám đỡ gia gia mình đứng dậy, ngược lại cũng theo ông ta quỳ gối.
“Ông có ý gì?” Lạc Nam nhíu mày hỏi.
“Tiểu ca, à không...phải gọi ngài là tiền bối.” Ngư Lão cúi thấp đầu, kính cẩn nói:
“Ông cháu chúng ta không có bối cảnh, Tú nha đầu sở hữu thể chất quý hiếm như vậy không phải phúc mà là hoạ.”
“Dù gia nhập Kinh Đế Học Viện thành công, không loại trừ khả năng sẽ có rất nhiều đại nhân vật có ý đồ bất chính với nàng, tìm cách hãm hại, chiếm đoạt.”
“Tiểu dân hy vọng tiền bối rộng lòng từ bi, chấp nhận cho Tú nha đầu làm thị nữ theo hầu cả đời.”
Tuy rằng xuất thân hèn mọn nhưng Ngư Lão cũng đã mưu sinh cả đời người, hiểu rõ đạo lý mang ngọc có tội.
Nếu Lạc Nam chỉ giúp Ngọc Tú vào Kinh Đế Học Viện sau đó đường ai nấy đi, đây chưa hẳn là cơ duyên của Ngọc Tú...ngược lại nàng sẽ bị vô số kẻ ngó đến vì mang trong mình thể chất đặc biệt.
Vậy nên Ngư Lão thành tâm cầu khẩn Lạc Nam thu Ngọc Tú làm thị nữ, khi đó sẽ có hắn bảo vệ nàng.
Mặc dù Ngư Lão không biết sâu cạn của Lạc Nam như thế nào, nhưng trong mắt ông ta hắn đã trở thành một đại nhân vật cao thâm, đáng giá để tin tưởng.
“Gia gia...” Hiểu rõ tâm ý của Ngư Lão, Ngọc Tú nức nở ôm chầm lấy ông.
“Thế nếu ta từ chối thì sao?” Lạc Nam nhàn nhạt hỏi.
“Vậy thì ông cháu chúng ta sẽ đưa ngài sang sông rồi quay trở về biên quan, một đời an bình mà sống, không dám ganh đua với đời.” Ngư Lão thẳng thắng đáp.
“Ý của muội thế nào?” Lạc Nam hỏi Ngọc Tú.
Ngọc Tú hai mắt sáng tỏ nhìn thẳng hắn, kiên định nói:
“Muội hy vọng có thể theo làm thị nữ của đại ca, muội muốn tận dụng Thể Chất của mình để phát triển hơn nữa, cho gia gia một cuộc sống vô lo vô nghĩ, tận hưởng tuổi già thay vì phải mưu sinh vất vả.”
“Không tệ.” Lạc Nam tán thưởng.
Cái hắn cần không chỉ là thiên phú, mà còn là tinh thần cầu tiến vươn lên, biết nắm bắt cơ hội.
Nếu không muốn leo lên vị trí cao hơn, dù sở hữu thể chất hay thiên phú cường đại đến đâu đi nữa, cả đời cũng sẽ là một kẻ bình thường mà thôi.
Ngọc Tú vừa bày tỏ quyết tâm với cơ hội, vừa nêu lên mục đích muốn báo hiếu cho gia gia vô cùng khôn khéo, nàng đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn của hắn.
“Đứng lên đi!” Lạc Nam ung dung nói:
“Chỉ cần một ngày ta tồn tại ở thế giới này, sẽ không ai có thể ức hiếp nàng.”
“Ngọc Tú đa tạ công tử thành toàn.” Thiếu nữ kinh hỉ, chủ động thay đổi cách xưng hô.
“Tập trung lắng nghe, ta sẽ truyền thụ công pháp các thứ cho muội...xem như làm nền tảng ban đầu.” Lạc Nam nói.
Ngọc Tú ngoan ngoãn gật đầu, Ngư Lão cũng chuyển sang tập trung láy thuyền, tránh quấy rầy hai người.
Ngọc Tú sở hữu hai loại linh căn là Thuỷ và Hoả, tuy nhiên Lạc Nam không quá quan trọng vấn đề thuộc tính.
Hắn chậm rãi đọc lên khẩu quyết của Vô Tướng Thần Công tầng thứ nhất, ngưng tụ ra Vô Tướng Chi Lực để mô phỏng theo vũ kỹ và thủ đoạn chiến đấu của người khác.
Một kiếp phàm nhân chỉ giới hạn trong vòng trăm năm, Lạc Nam không có quá nhiều thời gian để Ngọc Tú từ từ phát triển.
Ngược lại hắn muốn giúp nàng ngồi tên lửa mà đi...
Trực tiếp truyền thụ Thần Đạo Cấp Công Pháp.
“Công tử, muội quá ngu ngốc, không hiểu gì cả.”
Nghe qua khẩu quyết cao thâm huyền ảo, Ngọc Tú như lạc vào trong mộng, hai mắt dại cả ra.
Lạc Nam nhún vai, đừng nói là nàng...e rằng hoàng đế Kinh Quốc đến nghe lần đầu tiên cũng sẽ biểu hiện như vậy.
“Ta sẽ giải thích từng chút một, không hiểu cũng sẽ hiểu.”
Đại Hoàng Giang quá mức rộng lớn, lại hơn mười ngày trôi qua, Ngọc Tú vẫn miệt mài tu luyện Vô Tướng Thần Công, nàng đã lĩnh hội được tầng thứ nhất.
Lúc này, Linh Lực của Ngọc Tú đã dần chuyển thành Vô Tướng Chi Lực...
“Công tử, ngài nhìn!” Thanh âm kinh hô của Ngư Lão truyền đến.
Không cần ông ta nhắc, Lạc Nam lúc này đã thấy đại thuyền của đám thiên tài ở giữa dòng đại giang đang lâm vào tình thế nguy hiểm.
Xoáy nước cuồn cuộn, từng con sóng dữ tợn dâng cao...đại thuyền gặp phải hai con Tứ Giai Thuỷ Yêu tương đương Nguyên Anh Kỳ tập kích.
Trong đó một con là Ngạc Ngư khổng lồ với bộ gia như giáp sắc, cái miệng rộng như chậu máu và vô số lưỡi răng sắc nhọn như liêm đao, điên cuồng tấn công thân thuyền.
Con còn lại là Chương Ngư, vô số cái xúc tu như xiềng xích vung lên trói chặt toàn bộ đại thuyền, muốn dùng sức lực nhấn chìm xuống dòng nước.
Mà ngoài hai con Tứ Giai Thuỷ Quái này, khắp nơi đều có bóng dáng của các Thuỷ Quái từ Tam Giai đến Nhị Giai sẳn sàng chờ đợi để húp một chén canh.
Bất quá đám thiên tài trên thuyền cũng đều có bối cảnh phú quý, liên tục tung ra thủ đoạn hộ thân, mà trên thuyền cũng có một vị lão nhân Nguyên Anh Hậu Kỳ trấn thủ.
Lão nhân đằng không mà bay, linh lực ngưng thành vũ dực sau lưng đẩy nhanh tốc độ, trong tay cầm một thanh Huyền cấp bảo kiếm chém ra kiếm khí cắt nát các xúc tu.
Những hộ vệ khác trên thuyền cũng nhao nhao điều động vũ kỹ chưởng xuống nước, ý đồ đánh giết con Ngạc Ngư to lớn.
Đại chiến xảy ra rất căng thẳng, Lạc Nam lại nhàn nhã nói với Ngọc Tú:
“Muội vận chuyển Vô Tướng Thần Công, mô phỏng chiêu thức của đám tu sĩ trên thuyền, thích môn nào thì bắt chước môn đó.”
“Vâng.” Ngọc Tú ngoan ngoãn nghe lời, nàng hướng thú với thủ đoạn chiến đấu của mấy vị nữ thiên tài, thế là ở tại chỗ vận chuyển.
Ngư Lão nhìn thuỷ quái khắp nơi đổ mồ hôi lạnh, nhưng sau đó lại kinh hỉ phát hiện những con thuỷ quái này đều không dám đến gần thuyền nhỏ của mình, giữ khoảng cách hàng trăm mét, thậm chí chúng nó còn cố ý điều khiển dòng nước yên ả để thuyền của mình dễ dàng di chuyển, không dám đắc tội nửa phần, ngược lại có vẻ muốn nịnh bợ.
“Công tử quả thật là kỳ nhân.” Nhìn pho tượng Thuỷ Long, Ngư Lão lòng tin tăng mạnh, can đảm điều động thuyền đến gần cuộc chiến để cháu gái dễ dàng quan sát.
Lạc Nam nhìn cuộc chiến, với sự phản kháng dữ dội của tu sĩ trên thuyền, Thuỷ Quái xung quanh chết cũng kha khá...
Lạc Nam ra hiệu Ngư Lão kéo thi thể chúng nó lên thuyền, móc ra yêu đan ném cho Tiểu Ô nuốt sạch.
HÍ...
Khí tức trên thân Tiểu Ô ngày càng bành trướng, tu vi nhảy vọt lên Nhị Giai Yêu Thú.
“Nhìn kìa, thuyền của bọn chúng không sao?!”
Trên đại thuyền, đám thiên tài vừa sợ vừa chật vật đối chiến với Thuỷ Quái công kích, lại phát hiện con thuyền đánh cá nhỏ của Lạc Nam ung dung lướt qua.
Con thuyền này như một tồn tại thần thánh bất khả xâm phạm, đi đến đâu là thuỷ quái tránh né như né tà, thậm chí trong ánh mắt của chúng xuất hiện vẻ sợ hãi.
ĐÙNG!
Đúng lúc này, thân đại thuyền bỗng nhiên nứt ngang làm đôi.
“Không xong rồi, có Đại Yêu Tứ Giai Viên Mãn tập kích.” Nam tử Nguyên Anh Hậu Kỳ sợ hãi gầm lên.
Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, chỉ thấy một con Thuỷ Tinh Tinh khổng lồ như tách nước lao lên, hai tay của nó cường ngạnh đem thân thuyền xé tan thành hai mảnh.
Không hề do dự, nam tử Nguyên Anh vội vàng bay đến ôm lấy một thiếu niên thiên tài lao vọt lên không trung, cố gắng thoát khỏi trận chiến.
“Trời ơi, Bạch Hào huynh...ngươi không thể vứt bỏ chúng ta như vậy.” Một đám thiên tài vừa sợ vừa giận.
Con thuyền này là Pháp Bảo của Bạch Dực Thành, là thành trì trung cấp mạnh nhất vùng biên quan.
Nam tử tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ chính là đại trưởng lão của Bạch Dực Thành, nhận nhiệm vụ hộ tống thiếu thành chủ Bạch Hào và tất cả bọn hắn tiến vào cảnh nội với thù lao không rẻ.
Nhưng không ai ngờ đến trong thời khắc mấu chốt, Bạch Dực Thành Đại Trưởng Lão chỉ cứu Bạch Hào rời đi, muốn bỏ rơi tất cả những người còn lại.
“Hừ, xui xẻo gặp phải đại yêu mạnh như vậy, giữ được mạng là tốt...ai rảnh cứu các ngươi?” Bạch Hào mắng chửi, sau đó nói với đại trưởng lão:
“Thúc thúc, chúng ta mau trốn sang bờ bên kia.”
“Ừ.” Bạch Dực Đại Trưởng Lão ôm Bạch Hào bay vút đi, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
“Mạng chúng ta xong rồi.” Đám thiên tài và hộ vệ trên thuyền tuyệt vọng nhìn con thuyền đang dần chìm xuống, bên dưới lại là vô số thuỷ quái hung hăng đói khát.
Quy tắc thế giới này phải đạt đến Nguyên Anh mới có thể phi hành, bọn hắn chỉ là Kim Đan...nếu rơi xuống Đại Hoàng Giang chỉ còn con đường chết.
PHỐC!
Bất quá thuyền còn chưa chìm, hàng loạt cái xúc tu của con Chương Ngư kia đã kéo lấy vài tên thiên tài lôi xuống nước.
Máu tươi nổi lên...
“Liều thôi!” Một tên ánh mắt loé lên, hắn chú ý đến thuyền nhỏ của Lạc Nam vô cùng an toàn, thi triển thân pháp chạy trên mặt nước lao vọt đến.
Tình cảnh này khiến phần lớn thiên tài như ngộ ra, bọn hắn cũng cắn răng liều mạng làm theo.
Tuy rằng không biết chiếc thuyền của Lạc Nam vì sao lại an toàn, nhưng hy vọng sống sót lúc này chỉ có một, bằng mọi giá cũng phải bấu vào.
Lạc Nam sắc mặt lạnh lẽo, trước đó các ngươi không cho ta lên thuyền, hiện tại lại không mặt mũi đến ăn bám?
Hắn làm người ân oán rõ ràng, liền đem một ít bột rãi xuống sông.
Mặt nước nhuộm kịch độc, những tên thiên tài đạp trên mặt nước gào thét thảm thiết, linh lực ở bàn chân của bọn hắn tiếp xúc với mặt nước liền bị ăn mòn, hai chân như sắp phân huỷ.
Tốc độ suy giảm, cả đám vô lực chìm xuống hàng loạt làm mồi cho thuỷ quái...
Cảnh tượng này khiến Ngư Lão hãi hùng, thủ đoạn của công tử quá đáng sợ.
Bất quá lúc này Lạc Nam lại chú ý đến trên thuyền vẫn còn một thiếu nữ đang chật vật chiến đấu, toàn thân đầm đìa vết thương.
Nàng chính là thiếu nữ lương thiện tên Lê Tư, ban đầu có ý cho hắn đi nhờ thuyền, cũng không hề có ý muốn liên luỵ đến thuyền của hắn.
Thấy khuôn mặt của Lê Tư này cùng Lê Ân có vài phần giống nhau, suy đoán các nàng hẳn là có quan hệ, Lạc Nam ra lệnh cho Ngư Lão cho thuyền đánh cá đến gần.
Mà khi tiến đến, con Thuỷ Tinh Tinh hung tàn kia cũng rét run, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn pho tượng Thuỷ Long, cái đầu cao ngạo cúi xuống thật thấp.
“Lê cô nương, mau sang thuyền của ta!” Lạc Nam vẩy tay.
Lê Tư mừng ứa nước mắt, đè nén thương thế chạy sang thuyền nhỏ của hắn trước khi hôn mê vì kiệt sức.
Ngọc Tú ân cần đỡ lấy nàng.
Ngư Lão theo lệnh Lạc Nam lái thuyền đánh cá rời đi, để lại một đám Thuỷ Quái cùng bữa tiệc thiên tài hấp dẫn...