Con Đường Bá Chủ

Chương 1479: TOÀN LỰC BỒI DƯỠNG



Lê Tư mơ mơ màng màng...



Không biết qua bao lâu, sau khi nàng tỉnh lại...đã nhìn thấy con thuyền đánh cá nhỏ dần cập bến bờ bên kia sông.



“Làm sao có thể?”



Lê Tư cảm giác hoang đường ngồi bật dậy.



Chợt, nàng phát hiện thương thế của mình vậy mà đã khỏi, điều này khiến Lê Tư hoài nghi nhân sinh...trước đó nàng từng bị một cái xúc tu của con Chương Ngư Tứ Giai kia nện trúng, lục phủ ngũ tạng đã sớm tổn thương nghiêm trọng.



“Tỷ tỷ đã tỉnh?” Ngọc Tú ân cần hỏi thăm.



Lê Tư tròn mắt nhìn, lắp ba lắp bắp: “Chuyện này là sao? Thương thế của ta?”



“Là công tử của muội đã giúp tỷ trị liệu, y thuật của hắn rất lợi hại.” Ngọc Tú chỉ Lạc Nam cười khẽ nói.



“Chúng ta thật sự đã băng qua Đại Hoàng Giang?” Lê Tư chưa tỉnh mộng, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.



Trước đó con thuyền lớn đạt đến Huyền Cấp của Bạch Dực Thành bị thuỷ quái nghiền nát, tại sao thuyền đánh cá nhỏ này lại không có chuyện gì xảy ra?



Lạc Nam đã sớm đem pho tượng Thuỷ Long cất vào sau khi cập bờ an toàn, Lê Tư chưa kịp nhìn thấy nó, hoàn toàn không thể lý giải nổi.



“Có công tử ở đây, thuỷ quái nào dám làm càn?” Ngọc Tú ung dung cười.



Lê Tư hít sâu một hơi nhìn Lạc Nam thần bí, trong lòng vừa áy này vừa hối hận.



Nếu mình cương quyết hơn một chút để hắn lên đại thuyền, có lẽ nhiều người như vậy sẽ không chết trong miệng thuỷ quái.



“Lê cô nương hẳn là người của Trung Luân Thành?” Lạc Nam hỏi.



“Sao công tử biết?” Lê Tư chớp chớp mắt.



Lạc Nam thầm nghĩ quả nhiên, nữ nhân này chắc là họ hàng với Lê Ân, tu vi Kim Đan Sơ Kỳ kém hơn Lê Ân một chút.



“Được rồi.” Lạc Nam đứng dậy:



“Thương thế Lê cô nương đã không có gì đáng lo ngại, chúng ta đường ai nấy đi.”



Biết Lạc Nam có nhiều bí mật, Lê Tư chắp tay cảm kích:



“Đa tạ công tử cứu mạng, nếu có cơ hội tiểu nữ nhất định sẽ hồi báo.”



“Có qua có lại mà thôi, trước đó cô nương có ý giúp đỡ, ta vẫn luôn ghi nhớ.” Lạc Nam mỉm cười.



Lê Tư càng thêm ngượng ngùng, nàng rõ ràng không giúp được gì.



“Có chuyện muốn hỏi Lê cô nương, đi đâu để khảo hạch vào Kinh Đế Học Viện?” Lạc Nam hỏi.



“Công tử muốn ứng tuyển sao?” Lê Tư hỏi.



“Không, thị nữ của ta sẽ ứng tuyển.” Lạc Nam cười đáp.



“Nàng?” Lê Tư hồ nghi nhìn Ngọc Tú, thầm nghĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ làm sao có thể?



Bất quá nàng vẫn lịch sử trả lời:



“Trong 10 năm tới, ở các toà thành trì cao cấp trong toàn quốc sẽ có Chiêu Hiền Quán do Kinh Đế Học Viện lập nên, các vị cứ vào đó báo danh, thông qua khảo hạch là được.”



“Ra là vậy, đa tạ.” Lạc Nam đã hiểu, chẳng trách đám thiên tài này phải từ biên quan chạy vào cảnh nội.



Đơn giản vì ở khu vực biên quan chỉ có thành trì trung cấp mà thôi, trong khi đó Chiêu Hiền Quán chỉ lập ở các thành trì cao cấp.



Đã không còn chuyện gì, Lê Tư chắp tay cáo từ, thi triển thân pháp nhanh chóng rời đi.



Ngọc Tú dẫn Tiểu Ô lên bờ, Ngư Lão hướng Lạc Nam bái tạ nói:



“Lão nhân không thể theo hầu công tử, mong ngài và Tú nhi bảo trọng.”



“Gia gia, ngươi muốn đi đâu?” Ngọc Tú sợ hãi hỏi.



“Còn có thể đi đâu nữa? Lão phu sẽ ở ven bờ sông này tiếp tục đánh cua bắt cá.” Ngư Lão cười nói:



“Vừa đột phá đến Luyện Khí Viên Mãn, gia gia ngươi có thể làm thêm vài chục năm.”



“Ngư Lão không cần vất vả, cứ tìm một khách sạn nào đó ở tạm, sau này Ngọc Tú sẽ đến đón ngươi.” Lạc Nam nói.



“Công tử thứ lỗi, lão phu cả đời vất vả đã quen, bây giờ bỏ nghề sẽ vô cùng khó chịu.” Ngư Lão lắc đầu cười khổ.



Lạc Nam bày tỏ đã hiểu, đưa cho Ngư Lão một số Linh Thạch, Ích Cốc Đan và hai lọ thuốc phòng thân, một lọ trị thương, một lọ là kịch độc, vấn đề an toàn không cần phải lo, trừ phi gặp phải Hoá Thần.



Nhưng Hoá Thần không có lý do ra tay với một lão ngư dân Luyện Khí...



“Gia gia, chờ Tú nhi thành công nhất định sẽ đến đón ngươi.” Ngọc Tú nức nở nói, nàng mồ côi, từ nhỏ đã được gia gia nuôi dưỡng, lúc này xa cách thấy rất đau lòng.



“Haha, theo hầu công tử cho tốt là được.” Ngư Lão thoải mái cười, trong lòng tràn ngập thoả mãn.



Cả đời ông ta có mong ước lớn nhất chính là vượt đượt Đại Hoàng Giang, cháu gái lại tìm được chỗ dựa tốt, hôm nay đã vô cùng mãn nguyện.



Lạc Nam và Ngọc Tú cưỡi Tiểu Ô đi xuôi theo đường cái lớn.



Mục tiêu sắp tới của hắn là trợ giúp Ngọc Tú trở thành cao tầng của Kinh Quốc, thậm chí trở thành cường giả danh chấn Cầu Tiên Đại Lục.



Hắn ước tính một chút, với Vô Cảnh Chi Thể...trong vòng 30 năm có lẽ không thành vấn đề.



Hai người vào thành mua sắm một ít thứ, chủ yếu là quần áo.



Rất nhanh, cả Lạc Nam và Ngọc Tú đều như đã lột xác với trang phục mới...nam phong lưu tuấn lãng, nữ đoan trang, cao quý như tiên tử, dắt ngựa đi trong thành thu hút vô số ánh mắt.



Đáng tiếc toà thành này chỉ là thành trì trung cấp, không có Chiêu Hiền Quán...



Hỏi thăm tu sĩ ở lân cận, biết được cách chỗ này gần vạn dặm mới có một toà thành trì cao cấp gọi là Ngân Giao Thành, thành chủ là một vị Hoá Thần Trung Kỳ toạ trấn.



Không vội đến thành trì cao cấp, Lạc Nam giao tài sản cướp được từ phủ Săn Lang Thành trong nhẫn trữ vật của mình cho Ngọc Tú đến khu chợ đen bán ra, mua lại những thư cần thiết cho nàng tu luyện.



Hai người thuê một gian khách sạn có hỗ trợ Tụ Linh Trận ở lại, Lạc Nam chế thuốc cho Ngọc Tú tu luyện tiếp tục đề thăng tu vi.



Ngọc Tú khiếp sợ phát hiện những thứ thuốc do công tử chế ra tuy không phải đan dược gì quý giá, thậm chí giống như các thang thuốc của người bình thường...nhưng lại mang đến hiệu quả vô cùng kinh khủng, chẳng những giúp tu vi của nàng đề thăng, mà ngay cả ngộ tính, trí thông minh cũng đều gia tăng vượt bậc.



Lạc Nam đương nhiên không có khả năng luyện đan, nhưng hắn lại biết cách chiết xuất và dung hợp dược hiệu từ các loại thiên tài địa bảo để chúng nó phát huy hiệu quả vượt xa đẳng cấp vốn có.



Những loại thảo dược trăm năm tuổi qua bàn tay phối chế của hắn sẽ mang đến công hiệu sánh ngang hàng nghìn năm...đây chính là bản lĩnh siêu việt.



Ngắn ngũi ba tháng không rời khỏi khách sạn, tu vi của Ngọc Tú quả thật tăng lên như tên lửa...đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ.



Nếu để tu sĩ ở Nguyên Giới biết được chuyện này, nhất định là ghen ghét đố kỵ đến chết mất...



Có thể để một vị Đan Đạo Quán Quân tại Bách Đạo Đại Hội bồi dưỡng riêng biệt, đây là đãi ngộ cấp bậc nào chứ? Có thể nói dù ngươi có là Thần Đạo Viên Mãn cũng chưa chắc được hưởng thụ như vậy a.



Đương nhiên tu vi tăng quá nhanh nhưng thiếu kinh nghiệm chiến đấu cũng không được.



Lạc Nam mang theo Ngọc Tú rời thành chiến đấu với yêu thú để rèn luyện, truyền thụ các loại khẩu quyết, gia tăng thủ đoạn của nàng.



Từ thân pháp, vũ kỹ, bí thuật...hắn đều hào phóng truyền thụ cho nàng.



Tất cả thủ đoạn đều thông qua Vô Tướng Chi Lực vận chuyển, không cần quan tâm đến vấn đề phù hợp linh căn hay thuộc tính...



Toàn bộ đều là phiên bản cải tiến cấp bậc Thiên Đạo.



Cũng may Lạc Nam đã có kinh nghiệm, biết cách cải biến các loại khẩu quyết để qua mặt giới linh của Cầu Tiên Đại Lục, bằng không Ngọc Tú đã sớm bị thiên đạo oanh tạc thành cặn bả.



Cảm thấy yêu thú vẫn còn chưa đủ, Lạc Nam lại đem thi thể của Săn Lang Thành Chủ đám người dạy Ngọc Tú thủ pháp luyện thành cương thi, để nàng tự chiến đấu với bọn chúng.



Thấm thoát lại nửa năm trôi qua, tu vi của Ngọc Tú đạt đến Trúc Cơ tối đỉnh...mà tài sản lấy từ phủ thành chủ cũng đã dùng hết, chỉ còn lại mấy chiếc nhẫn trữ vật vẫn chưa thể mở cấm chế.



Chờ Ngọc Tú đột phá Kim Đan sẽ mở cấm chế mấy chiếc nhẫn này tương đối đơn giản, lúc đó lại có thêm tài nguyên để tu đến Nguyên Anh.



Vô Cảnh Chi Thể chính là khủng bố như vậy, không gặp trở ngại bình cảnh, đủ tài nguyên là thăng cấp...



Sau một ngày vượt cấp hạ gục không ít yêu thú Tam Giai, hai người cưỡi trên lưng Tiểu Ô xâm nhập sâu hơn vào rừng rậm hoang vắng.



Tiểu Ô được hưởng lợi từ các trận chiến của Ngọc Tú, thi thể và yêu đan của yêu thú mà nàng đánh bại đều cho nó ăn...



Hiện tại nó cũng gần đạt đến Tam Giai Yêu Thú, biến dị càng thêm rõ ràng, đã lĩnh ngộ được Hắc Lôi, khi di chuyển như một tia sét đen xoẹt qua không gian, cực kỳ khí phách.



“Công tử, muội hiện tại mạnh đến mức nào?” Ngọc Tú hưng phấn hỏi Lạc Nam.



“Đồng cấp vô địch.” Lạc Nam cười cười:



“So với ta hồi trẻ còn mạnh hơn nhiều.”



Với thực lực của Ngọc Tú hiện nay, dù là hắn thời điểm đạt đến Tam Đỉnh ở Việt Long Tinh cũng không phải đối thủ của nàng.



Bởi lẽ vào thời điểm đó hắn chỉ tu mỗi Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, trong khi Ngọc Tú hiện tại toàn thân đều mang thủ đoạn chiến đấu Cấm Kỵ...



“Không biết có thể chiến thắng Nguyên Anh không nhỉ?” Ngọc Tú hưng phấn hỏi.



“Thử là biết.” Lạc Nam nhún nhún vai:



“Lần này chúng ta tìm kiếm tài nguyên Huyền Cực Cấp Phẩm và yêu đan của Tứ Giai Yêu Thú, giúp muội và Tiểu Ô đột phá đại cảnh giới...”



Để tránh phiền toái không đáng có, Lạc Nam lại điêu khắc một pho tượng gỗ Nghịch Long mang theo bên người, hù doạ vô số yêu thú trong rừng khiếp đảm, không dám đến gần.



Tìm kiếm suốt 10 ngày, rốt cuộc thấy được mục tiêu ở nơi sâu thẳm nhất khu rừng...



Đây là một gốc Song Diệp Kim Chi 3000 năm, mọc ra hai phiến lá vàng hình tròn như hai viên kim đan của tu sĩ.



Song Diệp Kim Chi cực kỳ ảo diệu, tu sĩ Trúc Cơ ăn vào khi đột phá sẽ ngưng kết thành hai viên Kim Đan, chiến lực mạnh gấp đôi tu sĩ Kim Đan thông thường.



Sau đó khi đột phá Nguyên Anh cũng sẽ tạo ra hai tôn Nguyên Anh, tương ứng có hai cái mạng.



Bất quá Lạc Nam không có hứng thú với hai viên Kim Đan, ngược lại hắn sẽ tận dụng điều chế, thay đổi tác dụng của Song Diệp Kim Chi dồn nén thành một viên Kim Đan duy nhất, to gấp Kim Đan của người bình thường gấp chục lần cho Ngọc Tú.



Bên cạnh Song Diệp Kim Chi có một con Kim Lôi Giác Thú tu vi Tứ Giai Trung Kỳ canh giữ...



“Nhân loại dám vào địa bàn của bổn vương, chết!”



Nhìn thấy nhóm Lạc Nam tiếp cận, Kim Lôi Giác Thú miệng nói tiếng người, hai mắt bạo phát hung quang.



ẦM.



Lôi đình vàng rực chớp động, cái sừng kéo dài ra, Kim Lôi Giác Thú như một mũi khoan tàn nhẫn lao thẳng đến.



Ngọc Tú lấy can đảm lao ra ứng chiến, Vô Tướng Thần Công vận chuyển, Vô Tướng Chi Lực mô phỏng thành Kim Sắc Lôi Đình của Kim Lôi Giác Thú.



“Kim Lôi Hổ hiện!”



Tứ Linh Vệ Hồn triển khai, sau lưng nàng hiện ra hư ảnh một con Kim Lôi Hổ, móng vuốt như đao hung hăng nghênh chiến Kim Lôi Giác Thú.



ẦM.



Đại địa chấn động, Kim Lôi Hổ không phải đối thủ, bị Kim Lôi Giác Thú húc bay, lực lượng ảm đạm.



Nhưng nhân cơ hội đó, Ngọc Tú đã thành công thi triển Thiên Đế Biến tầng thứ nhất – Thiên Hạ Vô Song.



Tóc của nàng chuyển thành màu hoàng kim cao quý, khí chất ung dung ngạo nhiên như một vị đế hoàng, uy áp của Tứ Giai Yêu Thú sánh ngang Nguyên Anh Kỳ không ảnh hưởng đến nàng chút nào.



Tốc Biến.



Ngọc Tú chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, một lần đã hiện ra trên đầu Kim Lôi Giác Thú, hai tay uyển chuyển kết ấn.



“Diễm Lôi Kim Ô Phá!”



GÁY!



Hư ảnh Kim Ô kiệt ngạo giương cánh, Diễm Lôi Kim Ô Phá hừng hực lôi đình và hoả diễm ngưng tụ vào nhau, bá đạo đánh thẳng vào đầu nó.



“RỐNG!”



Kim Lôi Giác Thú gầm lên thịnh nộ và đau đớn, vảy giáp trên đầu bong tróc đầy máu tươi, choáng váng cả mặt mũi, trong mắt tràn ngập khó tin.



Hiển nhiên không hiểu vì sao lại có nhân loại nghịch thiên đến mức như vậy, có thể vượt hai đại cảnh giới đánh mình đau điếng.



Nó theo bản nâng vung chân đạp mạnh lên Ngọc Tú, Kim Lôi gầm thét.



“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng!”



Ngọc Tú vung tay đánh ra chưởng ảnh đầy trời, những chưởng này hình thành một lớp màn chắn phòng ngự ba trăm sáu mươi độ nghênh đón lôi cước của con vật.



ĐÙNG...



Hai chân nàng trượt dài trên mặt đất, đôi tay tê dại nhưng vẫn kiên cường duỗi ra tiếp tục tấn công.



“Đất Mẹ Đưa Tang – Quan Tài Vô Tướng!”



Vô Tướng Chi Lực gào thét dữ dội hình thành một kiện quan tài vây nhốt Kim Lôi Giác Thú vào bên trong, hung hăng đè nó xuống mặt đất.



“Thiên Thủ Quan Âm!”



Ngọc Tú thừa thắng xông lên, sau lưng hiện ra hư ảnh quang âm hàng vạn cánh tay, phô thiên cái địa đấm xuống đầu Kim Lôi Giác Thú ngay khi nó vừa thoát khốn khỏi quan tài.



PHỐC PHỐC PHỐC...



Máu me cuồng phún, Kim Lôi Giác Thú bị đấm đến mức trọng thương thở hổn hển.



“Hự...” Nhưng lúc này Ngọc Tú cũng đạt đến giới hạn, Linh Lực toàn thân khô kiệt khiến sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu.



Hiển nhiên Vô Cảnh Chi Thể không thể mang đến nguồn lực lượng vô hạn cho nàng.



Ánh mắt Lạc Nam loé lên, đây là điểm yếu duy nhất hiện tại của Ngọc Tú...việc thi triển quá nhiều thủ đoạn chiến đấu cấp cao sẽ ngốn lực lượng của nàng vô cùng nhanh chóng.



RỐNG!



Kim Lôi Giác Thú nhận ra cơ hội của mình đã đến, cưỡng ép thương thế, điên cuồng nhắm đến Ngọc Tú húc mạnh.



“Tiểu Ô!” Lạc Nam ra lệnh, ném ra một viên độc noãn.



HÍ!



Tiểu Ô hiểu ý gào thét, trong miệng ngậm độc noãn hoá thành Hắc Lôi lao vọt đến.



Nó đem độc noãn phun thẳng về phía Kim Lôi Giác Thủ, không quên kéo Ngọc Tú tránh xa.



BÙM!



Độc noãn nổ ra, khói độc cuồn cuộn bao trùm Kim Lôi Giác Thú, hai mắt nó trắng dã, miệng sùi bọt mép chết thảm tại chỗ.



“Xin lỗi công tử.” Ngọc Tú áy náy nói, làm hắn tiêu hao một viên độc noãn quý giá.



Nàng biết để luyện ra một viên độc noãn như vậy, công tử tốn không ít công sức và khá nhiều nguyên liệu.



“Không tệ, chỉ cần khắc phục được yếu điểm tiêu hao lực lượng, muội có thể đánh cả Nguyên Anh...vượt hai đại cảnh giới.” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười:



“Nếu đột phá Kim Đan, vượt cấp giết Nguyên Anh cũng rất dễ dàng.”



Cái cảm giác nhìn mầm móng dưới sự bồi dưỡng của mình ngày càng bá đạo, Lạc Nam thật sự rất tận hưởng...



Hắn quyết định lại đem cả Thiên Hà Quyết truyền thụ cho nàng, khắc phục điểm yếu duy nhất.



Tính luôn cả Vô Tướng Thần Công, Ngọc Tú chấp chưởng hai môn Thần Đạo Công Pháp...



...



Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3