Nghe nói các vị Hoàng Tử, Công Chúa của Kinh Quốc đều là thiên tài khó được, người kém nhất cũng sánh ngang với trình độ Thái Học, trụ cột tương lai của quốc gia...
Nguyễn Tịnh đại trưởng lão muốn mời các vị Hoàng Tử và Công Chúa xuất chiến trong tình cảnh này là quyết định rất sáng suốt.
“Đã truyền âm vào hoàng cung, các vị hoàng thân sẽ lập tức đến.” Một vị trưởng lão bẩm báo.
Nguyễn Tịnh hài lòng gật đầu.
Quả nhiên không lâu, một phi thuyền có phần đầu hình rồng giương nanh múa vuốt phá không mà đến.
Rồng là biểu tượng của hoàng thất Kinh Quốc, Cửu Trảo Kim Long uy nghiêm vô thượng, không có bất kỳ ai được phép khinh thường.
Bên trên thuyền có các thân ảnh trẻ tuổi, đều là hoàng thân quốc thích, khí độ bất phàm.
Khiến Lạc Nam chú ý đến có hai nhân vật tu vi Luyện Hư đứng ở đầu thuyền.
“Ngay cả Thái Tử và Trưởng Công Chúa cũng đến?”
Chứng kiến hai thân ảnh đó, không ít đệ tử Kinh Đế Học Viện sùng bái, cuồng nhiệt lên tiếng kinh hô.
Đây là hai nhân vật được xưng là yêu nghiệt của Kinh Quốc, Thái Tử và Trưởng Công Chúa, đại diện cho thế hệ xuất chúng của Cầu Tiên Đại Lục.
Chỉ thấy Thái Tử - Kinh Thương mày kiếm mắt sáng, thân khoác kim bào, bên hông có treo một thanh bảo kiếm, sống lưng thẳng tắp, cực kỳ oai vệ.
Trưởng Công Chúa – Kinh Kha đeo khăn che mặt, một thân bạch y tằm tia cao quý triển lộ hết những đường cong ngạo nhân của cơ thể, đầu đội phượng quán, sau lưng như có một vòng hào quang như ẩn như hiện.
Kinh Thương và Kinh Kha đều là Luyện Hư cấp cường giả.
“Cũng không tồi...” Lạc Nam nhẹ vuốt cằm.
Nhìn thấy mấy người như Kinh Thương và Kinh Kha, hắn vô thức nhớ về Hoàng Kim Thời Đại tại Việt Long Tinh Cầu.
Chỉ nhìn thoáng qua, Lạc Nam có thể nhận xét hai người này đủ tư cách xếp hàng top 10 Hoàng Kim Thời Đại nếu sinh ra tại Việt Long Tinh, sánh ngang chúng nữ Diễm Nguyệt Kỳ, Thiên Diệp Dao, có thể xưng là thiên tài vạn năm có một ở hạ giới.
Nếu Ngọc Tú thuộc dạng thiên tài mới nổi tại Kinh Đế Học Viện, thì Kinh Kha và Kinh Thương này chính là tầng lớp được đông đảo tu sĩ trên khắp Cầu Tiên Đại Lục ngưỡng mộ, giống như Hoàng Kim Thời Đại tại Việt Long Tinh Cầu năm đó...
Bất quá nếu Ngọc Tú chịu bung hết toàn lực, nàng có thể vượt cấp đánh cùng lúc cả Kinh Thương và Kinh Kha, đây là điều Lạc Nam tự tin khẳng định.
Long Đầu Thuyền rất nhanh hàng lâm mà đến, Kinh Thương và Kinh Kha dẫn theo các Hoàng Tử, Công Chúa đạp không hạ xuống.
“Đại Trưởng Lão, các vị trưởng lão.”
Rất có lễ độ chào hỏi Nguyễn Tịnh và các trưởng lão của Kinh Đế Học Viện, nghênh đón ánh mắt ngưỡng mộ từ xung quanh.
Dù là con ruột của Hoàng Đế, nhưng tất cả công tử, công chúa đều từng là học sinh của Kinh Đế Học Viện...vậy nên bọn hắn có thể đại diện cho học viện nghênh chiến Thiên Khải.
Nguyễn Tịnh gật đầu, đem cục diện trước mắt giải thích cho đám người bọn hắn.
Nghe thấy Thiên Khải liên tục đánh bại các Thái Học mà không có dấu hiệu tốn sức, sắc mặt Kinh Kha và Kinh Thương trở nên nghiêm nghị.
Dựa theo lời nói của Nguyễn Tịnh, bọn hắn nhận ra các hoàng đệ, hoàng muội của mình khó có thể đánh bại đối phương.
Nếu ngay cả các Hoàng Tử và Công Chúa ra trận cũng thất bại, vậy thể diện của Kinh Quốc càng tổn hao trầm trọng.
Không thể không nói, đây chính là bài toàn khó mà Tiên Thiên Môn đưa ra.
“Chúng ta tự thân xuất thủ.” Kinh Thuơng quyết định.
“Ngươi hay ta?” Kinh Kha hỏi.
“Đệ vừa lĩnh ngộ bí pháp của hoàng tộc, để đệ lên phần thắng sẽ cao hơn.” Kinh Thương hít sâu một hơi, ánh mắt tràn ngập quyết tâm.
Hắn đem tu vi phong ấn xuống mức Hoá Thần, thả người bay lên lôi đài.
“Kinh Thương của Kinh Quốc ứng chiến.” Kinh Thương nghiêm nghị nói.
Thiên Khải mở mắt ra, thản nhiên gật đầu: “Mời!”
Toàn trường khẩn trương siết chặt nắm tay, nếu ngay cả Thái Tử ra trận cũng thất bại, đây sẽ là đả kích vô cùng lớn.
Trận này không thể thua được...
Lạc Nam vuốt cằm, hắn đã sớm liên lạc cho Ngọc Tú yêu cầu nàng quay về.
Dù sao thì hắn muốn hỗ trợ Kinh Quốc thống nhất đại lục...cũng không thể để toàn bộ quốc gia mất mặt.
Bên trong cùng cấp, Thiên Khải chắc chắn sẽ đánh bại Kinh Thương nhờ vào Cửu Trọng Tiên Thể.
Thay vì để Kinh Thương bại trận khó coi, vậy hãy để Ngọc Tú chiến thắng trước tiên sẽ tốt hơn.
Ngay khi Kinh Thương và Thiên Khải chuẩn bị lao vào nhau, Lạc Nam lớn tiếng quát lên:
“Các vị chậm đã!”
“Hử?”
Mọi người đang căng thẳng, nghe thấy hắn lên tiếng đều đưa mắt nhìn.
“Tiểu thư nhà ta đang quay về, nàng nói trận này không cần tốn công Thái Tử phải ra tay, để nàng giải quyết.” Lạc Nam cao giọng nói.
“Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Nguyễn Tịnh nghiêm nghị hỏi.
“Bẩm đại trưởng lão, tiểu thư của hắn là thiên tài nổi tiếng gần đây của học viện chúng ta, Ngọc Tú...nàng vừa mới trở thành Thái Học chưa lâu, còn chưa được phân công nhiệm vụ.” Một vị trưởng lão vội vàng giải thích nói.
“Thì ra là nàng à...” Nguyễn Tịnh nhẹ gật đầu, bà cũng nghe nói đến thanh danh của nữ thiên tài này, bất quá chưa có cơ hội chạm mặt.
ĐÙNG!
Từ thiên không vang lên một tiếng nổ lớn, lôi đình chớp động, một tia sấm sét năm màu lấy tốc độ cực mạnh giáng xuống.
Ngũ Sắc Lôi Kiếp.
Thân ảnh tráng kiện thần tuấn của Tiểu Ô hiện ra, một con chiến mã có đầu như kỳ lân, toàn thân bao trùm trong lôi hải cuồn cuộn.
Khí tức của Ngũ Giai Yêu Thú toả ra uy áp khiến vô số đệ tử ngưỡng mộ.
Trên lưng Tiểu Ô, thiếu nữ mặc y phục dạ hành đơn giản nhưng không giấu được những đường cong ngạo nhân của cơ thể, chân dài miên mang, vòng eo nhỏ nhắn, bầu ngực ngạo nhân, ngũ quan tuyệt mỹ, mắt phượng cao quý, khí chất không hề thua kém Trưởng Công Chúa Kinh Kha chút nào.
Tốc Biến triển khai, Ngọc Tú hiện ra bên trên lôi đài, ánh mắt đầu tiên là đảo qua vị trí của Lạc Nam.
“Tỷ tỷ, đánh hắn đi!” Vô Hối hưng phấn nói.
Ngọc Tú nhàn nhạt mỉm cười, hướng Kinh Thương thản nhiên nói:
“Làm phiền thái tử cho ta một cơ hội được trả ơn cho học viện.”
Kinh Thương bị phong thái của Ngọc Tú làm cho hoảng hốt, vội vàng gật đầu đồng ý:
“Tiên tử cứ tự nhiên, nếu như vẫn không thể thắng, bổn thái tử lại ra trận cũng không muộn.”
Nói xong nhảy khỏi lôi đài.
“Đệ tử của Kinh Đế Học Viện, Ngọc Tú xin được chỉ giáo!” Ngọc Tú hướng đối thủ chắp tay.
“Trên người cô nương vẫn còn mùi máu, chứng tỏ vừa trải qua một trận chiến...có cần nghỉ ngơi điều tức không?” Thiên Khải ung dung hỏi.
Ngọc Tú vừa làm nhiệm vụ trở về, các nhiệm vụ của Kinh Quốc đa phần là va chạm trực tiếp với cường giả của Vệ Quốc.
Nàng quả thật vừa giết một thiên tài của Vệ Quốc, nhận được tin của Lạc Nam đã gấp rút quay về học viện, còn chưa kịp thay y phục.
Bất quá Ngọc Tú thản nhiên lắc đầu:
“Nghe nói trước đó các hạ cũng đã xảy ra vài trận chiến, ngươi đã không nghỉ ngơi thì ta cũng không cần thiết.”
“Tỷ tỷ, ngươi nghĩ Ngọc Tú có thể thắng không?” Đài Trang nhỏ giọng hỏi.
“Không biết, Ngọc Tú rất ít giao du với với người khác...dù hai chúng ta cũng chưa từng thấy nàng ấy đánh hết sức mình, khó mà nói được.” Đài Lộ lắc đầu, lại có chút chờ mong:
“Hy vọng Thiên Khải sẽ ép nàng phải dùng toàn lực.”
“Trận đấu bắt đầu!” Nguyễn Tịnh tuyên bố.
Ngọc Tú biểu lộ bình thản, nàng vẫn nhớ lời dặn của công tử, nếu đối thủ mạnh thì mình chỉ cần mạnh hơn một chút là được.
Bất quá lúc này, lại nghe Lạc Nam cổ vũ: “Tiểu thư cố lên, toàn lực đánh hắn!”
Ngọc Tú âm thầm giật mình, không cần che giấu nữa à? hai mắt nàng sáng ngời hưng phấn.
Lạc Nam đã nhận ra có hai tên cao tầng của Kinh Quốc đang âm thầm quan sát, đây là cơ hội tốt để Ngọc Tú thể hiện trước mắt bọn hắn...
Hôm nay, thanh bảo kiếm mà hắn mài hơn mười năm nên chém ra rồi.
“Thái Cực Bộ Pháp!”
Muốn đánh nhanh thắng nhanh, Thiên Khải chân đạp thân pháp của Tiên Thiên Môn.
Dưới hai chân hắn thiện ra vòng tròn thái cực âm dương xoay tròn, cơ thể của hắn di động một cách đầy biến ảo không thể lường được, chỉ trong chớp nhoáng đã tiếp cận Ngọc Tú, vung ra Thái Cực Chưởng thẳng vào lồng ngực nàng.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Thiên Khải hoảng hốt...
Bởi vì ngay lúc đó, chưởng của hắn đánh vào khoảng không.
Ngọc Tú thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, mức độ biến ảo và quỷ dị trong thân pháp còn vượt qua Thái Cực Bộ Pháp không biết bao nhiêu lần, nhanh như quỷ mị.
“Bên trái!”
Dựa theo trực giác, Thiên Khải tung chưởng vào bên trái.
Đáng tiếc, Ngọc Tú hiện ra ở bên phải, một tay đẩy ra:
“Côn Lôn Ấn!”
Lôi Kiếp tụ hội, đại ấn nổi tiếng của Côn Lôn Nữ Hoàng hung hăng bá đạo đến cực điểm.
“PHỐC!”
Thiên Khải phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược hàng chục bước.
“Hoan hô!” Toàn trường hét ầm lên, đây là lần đầu tiên Thiên Khải ăn thiệt thòi, hơn nữa còn trong nháy mắt giao thủ.
Tiên Thiên Môn Chủ - Thiên Nhạc vô thức đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị dị thường.
“Không được, thân pháp của nàng lợi hại hơn Thái Cực Bộ Pháp của ta quá nhiều.” Thiên Khải quyết đoán quát lên:
“Âm Dương Nhãn!”
Đôi mắt của hắn bỗng nhiên hoá thành vòng xoáy âm dương bên trong tròng mắt, giúp hắn có thể nhìn thấu thế gian vạn vật ở bán kính trăm mét xung quanh, từ đó kịp thời theo dõi Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ của Ngọc Tú.
“Phía sau...”
Cảm ứng được Ngọc Tú tiếp cận, Thiên Khải lập tức quay người, ba tầng Cửu Trọng Tiên Thể mở ra, hội tụ Linh Lực siêu việt vào cánh tay, thô bạo tung ra một quyền:
“Thái Cực Quyền!”
Dù bị đối thủ phát hiện vị trí, Ngọc Tú vẫn không lùi mà tiến, Lôi Hoả Huyền Công kích hoạt, Lôi và Hoả cuồn cuộn bao trùm cánh tay.
“Bạo Tinh Quyền!”
Hư ảnh hành tinh sụp đổ hiện ra...kèm theo đó là một tầng Quyền Vực bùng nổ.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, cánh tay của Thiên Khải bị đấm đến nổ tung.
“Làm sao có thể?” Thiên Khải hãi hùng khiếp vía.
“Mau, không thể xem thường được nữa.” Thiên Nhạc nôn nóng quát lớn:
“Mở ra hết đi, bằng không sẽ thảm!”
Thiên Khải tuân lệnh, Cửu Trọng Tiên Thể giải khai tầng tầng xiềng xích.
RĂNG RẮC...
Tầng thứ sáu mở ra.
Linh Lực như đại hồng thuỷ điên cuồng tụ hội vào cơ thể hắn, đem cánh tay vừa bị đấm nát nhanh chóng chữa lành.
Cửu Trọng Tiên Thể có tốc độ thu nạp Linh Khí sánh ngang Chân Tiên, tốc độ trị thương của Thiên Khải đạt đến mức khó tin.
“Cô nương rất lợi hại, nhưng ta sẽ không thua!” Thiên Khải lấy ra một thanh Địa Cấp Vũ Khí – Âm Dương Kiếm.
Đây là lần đầu tiên có người trong cùng cấp ép hắn dùng đến vũ khí.
“Âm Dương Kiếm Pháp – Nhất Kiếm Sinh Tử!”
Thiên Khải lạnh lùng, một kiếm hướng Ngọc Tú trảm xuống.
Nhất kiếm vừa ra, bầu trời như phân tách thành hai màu đen và trắng, mê hoặc tâm thần đối thủ, chấn nhíp linh hồn khiến mục tiêu bị nhắm đến vô pháp né tránh.
Nhưng mà đối mặt với một kiếm như thế, chỉ nghe Ngọc Tú ngạo nghễ lên tiếng:
“Nộ Sát Đế Vực!”
Thiên Đế Biến triển khai, mái tóc của Ngọc Tú chuyển thành đỏ rực như máu.
Một cổ sát khí cuồng ngạo, chấp chưởng thiên hạ, duy ngã độc tôn cuồn cuộn quét ra, bao phủ toàn bộ lôi đài.
Trước cổ uy thế không gì cản nổi này, kiếm pháp của Thiên Khải không tự chủ được rối loại đến cực điểm.
Thiên Khải nuốt một ngụm nước bọt, hai chân run rẩy lẩy bẩy...
“Cảm giác này thật kinh khủng.” Trưởng công chúa Kinh Kha và một đám hoàng thân quốc thích tim đập thình thịch.
Bởi lẽ đối mặt với Ngọc Tú lúc này, bọn hắn có cảm giác như đang đối mặt với Phụ Hoàng của mình, người đứng đầu toàn bộ Kinh Quốc...
Điều này khiến bọn hắn khó có thể tin, vì sao một đệ tử của Học Viện lại sở hữu khí thế của bậc đại đế?
Ngọc Tú như một nữ thiên đế đang thịnh nộ, sẳn sàng nghiền ép tất cả.
RĂNG RẮC...
“Ta không tin!”
Thiên Khải giải khai tầng phong ấn thứ tám, lấy lại tinh thần, can đảm cầm theo Âm Dương Kiếm trảm thẳng đến.
Ngọc Tú biểu lộ hờ hững, mặc kệ Thiên Khải giải khai đến tầng phong ấn thứ mấy, sở hữu nguồn lực lượng lợi hại đến mức nào, nàng cũng không bận tâm.
Bởi vì đan điền của nàng chính là một vùng Thiên Hà.
Sau khi tu luyện Thiên Hà Quyết và được công tử bồi dưỡng tỉ mỉ, đan điền của nàng lớn gấp trăm lần tu sĩ cùng cấp.
Vậy nên đừng nói là chín tầng sức mạnh, dù Thiên Khải có vài chục tầng sức mạnh thì cũng vô nghĩa đối với nàng.
Ngọc Tú chắp tay trước ngực, hư ảnh một pho tượng đại phật thịnh nộ hiện ra tung quyền.
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
Nhất quyền cường ngạnh đấm bay cả Địa Cấp - Âm Dương Kiếm, thương khung chấn động, Thiên Khải bị chấn đến phun máu.
“AAAA, Cửu Trọng Tiên Thể toàn diện mở!”
Lúc này Thiên Khải thành công mở cả chín tầng.
RĂNG RẮC...
Không gian xung quanh y lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy xuất hiện vết rạn nứt...
“Hít, có thể làm vỡ hư không...đây chẳng phải bản lĩnh của Luyện Hư Kỳ cấp cường giả sao?”
Vô số đệ tử, lão sư e sợ...
Không ai nghĩ đến, Thiên Khải lại có được sức mạnh khủng bố như vậy, Hoá Thần sánh ngang Luyện Hư, vượt hẳn một đại cảnh giới, chẳng trách Tiên Thiên Môn dám khiêu khích uy quyền của Kinh Quốc.
“Ta vẫn sẽ thắng!”
Cửu Trọng Tiên Thể bạo phát toàn lực, Thiên Khải khôi phục tự tin gào thét:
“Tiên Thiên Chi Thủ!”
Sức mạnh Luyện Hư bùng nổ, một kiện Đại Thủ khổng lồ che phủ bầu trời hiện ra sau lưng Thiên Khải.
Những nơi Đại Thủ lướt qua, không gian rạn nứt như mạng nhện chằng chịt...hung hăng chụp xuống Ngọc Tú.
Ngọc Tú ung dung ngẩng đầu, sau lưng nàng hiện ra dị tượng một phiến Thiên Hà huyễn lệ không cách nào hình dung.
“Lăng Ba Tù Thiên Thủ!”
Hư ảnh Lăng Ba Tiên Đế mờ ảo hiện ra giữa thiên hà, duỗi ra ngọc thủ bá đạo vô song.
Lăng Ba Tù Thiên Thủ tóm gọn Tiên Thiên Chi Thủ, như bàn tay người trưởng thành bóp nát bàn tay trẻ nhỏ vô hại...
Không gian băng liệt.
Lăng Ba Tù Thiên Thủ cường hoành tiến tới, trấn áp Thiên Khải.