Con Đường Bá Chủ

Chương 650: Mộng đã tan



Xuyên qua không gian, Lạc Nam đặt chân đến nơi có bốn pho tượng thần khổng lồ sừng sững giữa thiên địa.

Tứ Thần Trấn Thiên Trận.

Nhìn thấy toà trận pháp được xem là khó phá nhất thiên hạ này, khoé miệng hắn giương lên.

Chờ hắn thành Thần trở về, nhất định sẽ đến đây tiếp nhận thử thách.

Hắn muốn xem thử, bí mật bên dưới Hoàng Ngọc Động trong Vô Lượng Sơn mà Thiên Hạ Đệ Nhất muốn che giấu rốt cuộc là gì.

Lướt qua Tứ Thần Trấn Thiên Trận, Lạc Nam tiến vào phạm vi Tứ Đạo Cổ Lâm...

Đối với lần hoá phàm này, bản thân hắn khá là chờ mong.

Mặc dù đã kinh qua Vạn Kiếp Luân Hồi, từng làm cá, làm chim, làm phàm nhân nghèo khổ cho đến tu tiên giả cao cao tại thượng, thậm chí hoá thân thành Long Nghịch thống lĩnh vạn quân...

Nhưng nên biết rằng Vạn Kiếp Luân Hồi thật ra chỉ là khảo nghiệm của Luân Hồi Thụ dành cho hắn, ở mỗi một kiếp bên trong Vạn Kiếp Luân Hồi đều đã được định trước là kết cục thê thảm, không có kiếp nào là hắn được tận hưởng sự hạnh phúc viên mãn cho các kết cục, mọi thứ là kịch bản do Luân Hồi Thụ thêu dệt ra.

Nhưng lần hoá phàm này thì lại khác...

Hắn sẽ được sống một đời phàm nhân theo cách của riêng hắn, cả quá trình giàu sang hay nghèo khó, kết quả cuối cùng là tốt hay là xấu như thế nào đều do bản thân hắn cố gắng trong kiếp người phàm mà đạt được, không có bất cứ sự dàn xếp hay bố trí nào cả.

Hoá phàm không nhất thiết phải nghèo khó, bần hàn...hoá phàm làm một vị phú ông tiêu tiền như rác, hay một kẻ có quyền cao chức trọng cũng đâu phải quá tệ?

Đây là sự khác biệt giữa hoá phàm chân chính so với Vạn Kiếp Luân Hồi...

Nghĩ đến đây, Lạc Nam dự định tiến lên đỉnh ngọn núi cao nhất của Tứ Đạo Cổ Lâm, câu thông thiên địa, tiến vào phàm trần.

Đinh...Ong...

Bất quá lúc này, hắn chợt nghe thấy từng tiếng kiếm reo hò như than như oán, như day dứt cùng nỗi tiếc hận không nguôi vang vọng nơi rừng sâu hoang vắng...

Lạc Nam ánh mắt loé lên, có thể dùng kiếm để chém ra âm luật như vậy...kiếm pháp của nhân vật này chắc chắn không đơn giản.

Còn chưa kịp quan sát rốt cuộc là thần thánh phương nào, một tiếng hát sâu lắng, trong trẻo đã vọng lên như gần như xa, theo gió mà đến.

“Sau này, khi ta đã biết yêu một người là như thế nào...
Thì đáng tiếc, chàng đã biến mất trong biển người mênh mông...
Sau này, dưới hàng lệ ta cũng hiểu ra...
Có những người đã bỏ lỡ sẽ lạc mất nhau cả đời...”

Lạc Nam thân thể lảo đảo, lồng ngực kịch liệt đau nhức khiến hắn xém chút phun ra một ngụm máu tươi, tâm trạng vui sướng và thư thái mà Minh Hà vừa mang đến lập tức bị quét sạch.

Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn điên cuồng mở ra, một thân ảnh trong tà váy dài màu trắng nhẹ nhàng múa kiếm, bờ môi hát lên khúc ca đau thấu tâm can...

Tâm cảnh Lạc Nam lập tức rối loạn, hắn không muốn gặp lại nhất trên thế gian chắc có lẽ là người này.

Đã từng là cả thế giới của nhau, đã từng trải qua những ngày tháng như đôi uyên ương thơ mộng nhất, đã từng ngọt ngào trong giấc mơ màu hồng...nhưng khi bừng tỉnh lại hoá thành ác mộng.

Kiếm Uyên Nhi...hay nói đúng hơn là Kiếm Vô Uyên.

Cảm giác phức tạp, đau đớn, bất lực một lần nữa bao phủ toàn thân và linh hồn khiến hắn muốn ngay lập tức thu hồi tầm nhìn của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.

Nhưng cũng vào thời khắc đó, nữ nhân hướng đôi mắt man mát buồn pha lẫn thống khổ nhìn về phía hắn, bờ môi cắn chặt đến mức rỉ máu thốt lên:

“Chúng ta...còn cơ hội nào không?”

Lạc Nam hít sâu một hơi, chậm rãi quay người đưa lưng về phía nàng, thanh âm khàn khàn hoà cùng làn gió:

“Mộng đã tan, người cũng nên thức tỉnh.”

“PHỐC!”

Kiếm Vô Uyên miệng phun máu tươi, thân thể ngã quỵ xuống nhìn bóng lưng nam nhân quyết đoán biến mất khỏi cuộc đời của nàng...

Lạc Nam rời khỏi Tứ Đạo Cổ Lâm, từ đầu đến cuối chưa nhìn lại một lần.

Thế gian như chìm vào hắc ám...

Cũng không biết qua bao lâu sau, Kiếm Vô Uyên nỗ lực để thân thể run rẩy của mình đứng lên.

Nàng lê bước đến bên bờ vực thẳm, một đôi Uyên Ương Kiếm màu đen hiện ra trong tay.

“Chủ nhân...”

Theo hai tiếng gọi thống khổ của Uyên Ương Kiếm vang lên, Kiếm Vô Uyên trực tiếp giải trừ liên kết với chúng nó, dùng lực lượng phong ấn chúng nó, lặng lẽ thả chúng nó rơi vào đáy vực tối tăm.

Nàng từ bỏ hai thanh kiếm đã gắn bó với mình cả đời.

“Giải!”

Kiếm Vô Uyên động cánh môi.

Thân thể nàng lơ lửng giữa không trung, một thân tu vi tiệm cận Bán Thần điên cuồng giải toả, Nguyên Lực như vòi rồng phóng ra chung quanh...

Nếu có người ở đây chứng kiến cảnh tượng này chắc chắn sẽ mắng nữ nhân này điên rồi.

Tự động giải trừ tu vi...phế bỏ đạo hạnh.

Hành vi sao mà điên cuồng.

Bán Thần, Thiên Đạo Hậu Kỳ...Đại Đạo...Đạo Cảnh...Chí Tôn...Thánh Đế, Thánh Vương...Tiểu Thánh...Chân Tiên...Độ Kiếp...Luyện Hư...Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí...

Một thân tu vi cao thâm như biển tất cả đều tan biến như vô vàn bọt nước phân tán giữa đất trời...

Kiếm Vô Uyên nàng, đã không còn ý nghĩa để tiếp tục tồn tại.

...

“Công tử bình tĩnh.”

Nhận ra Lạc Nam có phần bất ổn, Kim Nhi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Vì sao lại đau như vậy?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày, bàn tay siết chặt lòng ngực mình.

Thì ra, hắn vẫn còn điểm yếu sâu thẳm bên trong tâm cảnh, một điểm yếu mà từ lâu hắn luôn cố gắng chôn sâu...

“May mắn là phát hiện kịp thời.” Kim Nhi ngưng trọng nói:

“Bằng không khi đột phá Thần Kiếp, Giới Linh hiển hoá thành Kiếm Vô Uyên khảo nghiệm tâm kiếp, công tử chắc chắn thất bại.”

“Ta phải hoá phàm...ta phải quên đi nàng.” Lạc Nam hít sâu một hơi, cố gắng khống chế nội tâm lặng xuống.

“Hy vọng là thế.” Kim Nhi thở dài:

“Mong rằng một kiếp phàm trần có thể khiến công tử quên đi.”

Lạc Nam gật mạnh đầu, hai mắt nhắm chặt, hướng về trời đất giang rộng đôi tay:

“Lạc Nam ta, muốn thành Thần!”

Hắn bùng nổ tu vi, một thân lực lượng đạt đến cực hạn của Bán Thần gào thét.

Như cảm nhận được khát cầu và quyết tâm của hắn, thanh âm huyền ảo đại diện cho thiên địa đại đạo phiêu miểu vang lên:

“Muốn thành thần...phải hiểu phàm...”

Không gian vặn vẹo, trước mặt Lạc Nam bỗng nhiên hiện ra một thông đạo hình xoắn ốc.

Gạt bỏ bóng dáng kia ra khỏi đầu, Lạc Nam không do dự bước chân vào.

VÙ VÙ VÙ...

Thời không vặn vẹo, Lạc Nam cảm giác được quy tắc của Nguyên Giới đang trực tiếp tác động lên thân thể mình.

Từng phần từng phần một, Quy Tắc của Nguyên Giới hoá thành xiềng xích phong toả Hồn Lực của hắn, phong toả đan điền của hắn, làm suy yếu cơ thể của hắn...

Mà diện mạo của hắn cũng đã trẻ lại như đảo ngược thời gian.

Hắn cảm giác như Nguyên Giới đang dùng sức mạnh của nó trục xuất mình đến một thế giới cấp thấp nào đó bên ngoài hỗn độn...

Không biết qua bao lâu cho đến khi ý thức của hắn chính thức chìm vào bóng tối.

...

“Thành chủ, thành chủ...phu nhân sinh rồi, là một quý tử, chúc mừng thiếu thành chủ ra đời."

Thanh âm bà đỡ vui mừng như điên lọt vào trong tai Lạc Nam.

Hắn mở đôi mắt non nớt của mình ra đánh giá tình cảnh xung quanh.

Nơi này là một phòng gỗ, trên giường nằm một mỹ phụ nhân diện mạo không qua xinh đẹp nhưng lại vô cùng hiền từ, sắc mặt trắng nhợt, mồ hồ đầm đìa cho thấy vừa vất vả hạ sinh con ruột, đôi mắt của nàng nhìn về phía mình vô cùng hoà ái.

Ánh mắt này giống y như đúc ánh mắt Ninh Vô Song...

“Đây là mẫu thân ở kiếp phàm nhân của ta?” Lạc Nam giật mình, hắn nhìn ra mẫu thân này có tu vi Trúc Cơ.

Không sai, nàng có tu vi Trúc Cơ...cho thấy thế giới này có thể tu luyện.

Bà đỡ già nua ở bên cạnh mới là phàm nhân chân chính.

Kẽo kẹt.

Cửa lớn bị đẩy ra, một nam tử trung niên vội vàng tiến vào, hai mắt như hổ khoá chặt lấy Lạc Nam, chợt cười ha hả:

“Không hổ là nhi tử của Lạc Chiêu ta, vừa ra đời đã lanh lợi như vậy, không khóc không la, còn hiếu động nhìn ngó.”

Nói xong chạy đến bế lấy Lạc Nam vào trong lòng, không quên cuối người truyền Linh Khí vào cơ thể của thê tử.

Lạc Nam trong lòng thầm than, phụ thân tiện nghi Lạc Chiêu này lại có tu vi Kim Đan Cảnh Sơ Kỳ.

Mẫu thân là Trúc Cơ, phụ thân là Kim Đan...

Trong khi đời này hắn bắt buộc phải làm một phàm nhân.

Rõ ràng thử thách lần này đưa ra cho hắn thật sự không nhỏ, thậm chí nói là chơi hắn cũng không quá đáng.

Lúc này toàn bộ tu vi, thực lực cho đến thân thể của hắn đều đã bị Giới Linh phong ấn.

Muốn tu luyện phải giải trừ phong ấn, điều này đồng nghĩa với hoá phàm chính thức thất bại.

Vậy phải làm phàm nhân...

Làm phàm nhân ở thế giới phàm nhân không khó, nhưng làm phàm nhân ở thế giới có thể tu luyện sẽ khó khăn gấp trăm vạn lần...

Lạc Nam đã tưởng tượng đến viễn cảnh mình sẽ là một phế vật không thể tu luyện, lại bị Lạc Chiêu hắt hủi, từ đó lại tiếp tục sống với thân phận thấp hèn.

Thậm chí không loại trừ khả năng Lạc Chiêu trong cơn nóng giận một chưởng đập chết hắn...

Nếu chết quá nhanh ở kiếp phàm nhân, vậy là hoá phàm thành công hay thất bại?

“Chúc mừng thành chủ đại nhân.” Bà đỡ khom người bái tạ.

“Hảo, thưởng ngươi mười ngàn lượng vàng, mau đến kho tiếp nhận.” Lạc Chiêu hào phóng nói.

“Đa tạ thành chủ, đội ơn thành chủ.” Bà đỡ mừng rỡ quỳ lại, hưng phấn quay đầu liền đi.

Lạc Chiêu bế nhi tử sơ sinh ngồi bên giường, thê tử của y mỉm cười yếu ớt:

“Phu quân, chàng muốn đặt tên con chúng ta là gì?”

“Ta cả đời cố gắng nhưng tu vi vẫn luôn yếu kém, không thể hầu hạ Thiên Tử thống nhất giang sơn...phải ở nơi này đảm đương làm một phương tiểu thành chủ.” Lạc Chiêu hướng mắt nhìn lên không trung, giọng điệu đầy hào khí:

“Nhưng ta muốn nhi tử của ta phải trở thành nhân vật có thể phò tá Thiên Tử, lập nên bá nghiệp, trở thành một đại anh hùng vì dân vì nước...thế nên đặt tên cho hắn là Lạc Hùng.”

“Lạc Hùng, tất rất hay.” Thành chủ phu nhân mỉm cười tán thưởng.

“Nhi tử hiện tại vẫn còn quá nhỏ, nửa năm sau sẽ tổ chức nghi lễ kiểm tra linh căn của nó.” Lạc Chiêu hưng phấn nói:

“Để còn sớm chuẩn bị công pháp, vũ kỹ thích hợp cho nó tu luyện từ nhỏ.”

Lạc Nam âm thầm cười khổ...

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3