Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 16: Xin lỗi. Ánh mắt hắn tựa như mang theo sức nặng vô hình.



Tống Ấu Quân thành thật đến mức không dám phản ứng, rụt người vào trong chăn giả vờ ngủ, không dám nhúc nhích.

Bộ dạng của nàng suýt nữa khiến Khương Nghi Xuyên bật cười vì tức giận.

Khi nàng ngủ thật, không bao giờ thấy yên lặng và ngoan ngoãn đến vậy.

Bởi vỉ nàng đã cố tình giả vờ ngủ, Khương Nghi Xuyên chẳng có cách nào khác. Biết rõ mình bị lợi dụng, hắn đành nuốt ấm ức, tức giận đi ra ngoài đứng trong sân hồi lâu.

Khi trở về phòng, Tống Ấu Quân đã ngủ rất say, hơi thở đều đặn, chân tay tùy tiện quấn lấy chăn, chiếm gần hết cái giường.

Khương Nghi Xuyên bực mình, cầm lấy tấm chăn mỏng, quấn nàng lại thành một cục, sau đó kéo nàng sang mép giường, tự mình chiếm lại không gian. Tống Ấu Quân vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không hay biết gì.

Hắn nhìn gương mặt say ngủ của nàng một lát, cuối cùng hậm hực đoạt lại chăn từ tay nàng, xoay người đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tống Ấu Quân thức dậy trong tinh thần sảng khoái. Một giấc ngủ trọn vẹn không mộng mị làm nàng tràn đầy năng lượng.

Duỗi lưng vươn vai bước ra sân, nàng ngẩng đầu nhìn trời trong xanh, ánh nắng ấm áp trải đều khắp mặt đất.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Thi Hoàn thấy nàng liền đến gần, thắc mắc:

“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe có tiếng động, ra xem thì thấy Khương công tử đứng ngoài sân, gọi hắn cũng chẳng đáp.”

“Hắn à…” Tống Ấu Quân nói lấp lửng: "Chắc không ngủ được thôi. Người trẻ mà, dư thừa tinh lực.”

Thi Hoàn nghe xong gật gù, lại nhắc nhở:

“Hôm nay trời quang, qua trưa là có thể xuống núi được.”

“Đi từ đây về kinh thành mất bao lâu?” Tống Ấu Quân hỏi.

“Nếu thuê được xe bò trong huyện, tranh thủ đi nhanh thì tối có thể tới nơi." Thi Hoàn đáp, rõ ràng đã lên kế hoạch chu toàn.

Tống Ấu Quân cảm động ôm lấy Thi Hoàn một cái, thầm nghĩ nữ chính quả nhiên vừa thiện lương vừa cẩn thận.

Gần giờ trưa, Tống Ấu Quân rụt rè bước ra khỏi phòng, ngồi vào bàn ăn. Khương Nghi Xuyên lạnh như băng, không thèm nhìn nàng lấy một cái.

Thái độ này khiến Tống Ấu Quân thấy nhẹ nhõm. Thà bị lờ đi còn hơn chịu đựng ánh mắt áp lực đè nặng của hắn.

Sau bữa trưa, Thi Hoàn đưa cho nàng bộ váy áo đã sửa lại:

“Ngươi thay đi, chờ nắng lên chúng ta sẽ xuất phát.”

Tống Ấu Quân đáp: "Xuất phát sớm chút sẽ tốt hơn.”

Nàng nóng lòng về nhà, vừa muốn mau chóng rời khỏi nơi đây, vừa lo ngại nếu đến kinh thành quá muộn, Thi Hoàn sẽ phải trở về nhà trong đêm, không an toàn chút nào.

Nghe vậy, Thi Hoàn gật đầu đồng ý, lập tức thu dọn đồ đạc.

Trong phòng, Tống Ấu Quân thay váy. Chiếc váy ban đầu tinh xảo và sang quý, nay đã mất đi vẻ rực rỡ sau khi nàng đ.ấ.m loạn bằng chày gỗ.

Vừa mở cửa, nàng liền thấy Khương Nghi Xuyên đứng ngay đó.

Tống Ấu Quân vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Khương Nghi Xuyên. Nàng cố giữ vẻ trấn tĩnh, định nghiêng người tránh qua bên cạnh hắn để rời đi. Nhưng Khương Nghi Xuyên chỉ bước lên một bước, đứng chắn ngay trước cửa, phong kín lối thoát.

Tống Ấu Quân nhích sang trái, hắn cũng theo động tác nàng mà di chuyển, tiếp tục ngăn cản.

Hiểu rằng hắn không có ý định nhường đường, Tống Ấu Quân bất đắc dĩ phải lùi lại vài bước, định bụng chờ hắn bước vào phòng rồi mình sẽ tranh thủ thoát ra. Nhưng nàng không ngờ, Khương Nghi Xuyên vừa tiến tới liền thuận tay đóng cửa lại.

Có chút hoang mang, nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi:

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Khương Nghi Xuyên thấy dáng vẻ nàng như vậy, khóe môi cong lên, nở một nụ cười lạnh.

“Ta có thể có chuyện gì? Chỉ là muốn hỏi Tịnh An Công chúa, đêm qua ngủ có ngon không?”

Tống Ấu Quân cố giữ bình tĩnh:

“Cũng được.”

Khương Nghi Xuyên nhếch môi, tiến thêm hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt như có lửa:

“Đã hẹn người, sao lại ngủ ngon như vậy?”

Câu nói khiến Tống Ấu Quân cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn cố nén, thầm nghĩ:

[Chẳng phải là ngươi tự mình ra tay tiếp đãi kẻ đó rồi sao?]

Dù muốn đáp trả, nàng hiểu rõ nếu thực sự nói ra câu đó, Khương Nghi Xuyên chắc chắn sẽ tức giận đến mức không thể kiềm chế. Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, khẽ nói:

“Xin lỗi.”

Khương Nghi Xuyên ngẩn người, không ngờ nàng lại nói vậy. Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ nổi đóa, giương nanh múa vuốt như trước đây, hoặc chí ít cũng sẽ tranh cãi lớn tiếng. Nhưng hai chữ “xin lỗi” đầy bất ngờ này khiến hắn bối rối.

“Ngươi vừa nói gì?” Hắn ngập ngừng hỏi lại.

Tống Ấu Quân nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói từng chữ:

“Chuyện xảy ra tối qua là lỗi của ta. Tên Vương Tế kia thật sự rất đáng ghét, nên ta mới nghĩ mượn tay ngươi để xử lý hắn. Ta không bàn bạc trước với ngươi, thật lòng xin lỗi.”

Câu trả lời chân thành của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Khương Nghi Xuyên. Ban đầu hắn chỉ muốn dạy dỗ nàng một trận, nhưng giờ đối mặt với sự thành khẩn này, hắn bỗng dưng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng buông một câu:

“Không được có lần sau.”

Nói rồi, hắn xoay người định rời đi.

Nhưng Tống Ấu Quân bất ngờ nắm lấy cổ tay, khiến hắn khựng lại. Chỉ vừa chạm vào, nàng đã buông ra, nhưng giọng nói với vẻ níu giữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-16-xin-loi-anh-mat-han-tua-nhu-mang-theo-suc-nang-vo-hinh.html.]

“Chờ đã, ta còn điều muốn nói.”

Khương Nghi Xuyên dừng bước, quay lại nhìn nàng.

Tống Ấu Quân cân nhắc một lát rồi lên tiếng:

“Trước đây ta đã làm rất nhiều điều không đúng với ngươi. Ta biết ngươi cực kỳ chán ghét ta. Sau sự cố rơi xuống hồ, ta đột nhiên nghĩ thông suốt. Tất cả những chuyện trước kia đều là lỗi của ta, hành sự quá đáng, không biết chừng mực. Nếu có mạo phạm ngươi, ta xin lỗi.”

Khương Nghi Xuyên không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu như nước hồ đen, chứa đầy nghi hoặc và dò xét.

Tống Ấu Quân hít một hơi, nói tiếp:

“Ta không mong chúng ta có thể hóa giải mọi hiềm khích, chỉ hy vọng từ nay về sau ân oán chấm dứt, nước sông không phạm nước giếng.”

Trong lòng nàng có chút thấp thỏm. Thay vì trốn tránh, nàng quyết định gánh vác trách nhiệm, dù những lỗi lầm đó vốn không phải do nàng.

Sau khi nàng nói xong, căn phòng chìm vào yên lặng. Khương Nghi Xuyên vẫn nhìn nàng, ánh mắt đầy phức tạp, không biết là giận dữ, ngờ vực hay dò xét.

Tống Ấu Quân cố giữ ánh mắt thẳng, không dám chớp. Nàng biết nếu để lộ chút chột dạ nào, mọi nỗ lực vừa rồi đều uổng phí. Nhưng ánh nhìn của hắn quá áp lực, không giống thiếu niên bình thường mà giống như đang bị một ngọn núi đè lên ngực.

Tim nàng đập mạnh hơn, tay trong tay áo siết chặt, nhưng ngoài mặt vẫn gắng tỏ ra bình tĩnh.

Thật khó mà hình dung Khương Nghi Xuyên sau này, khi khoác lên mình bộ giáp bạc, từ chiến trường đầy m.á.u trở về, có quyền lực và địa vị, sẽ trở thành người như thế nào.

Thấy hắn không đáp lời, Tống Ấu Quân chỉ có thể dịu giọng nói:

“Ta chỉ muốn nói như vậy.”

Khương Nghi Xuyên lạnh nhạt đáp:

“Tịnh An Công chúa, ngươi nên hiểu rằng, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết chỉ bằng một câu ‘xin lỗi’.”

Ánh mắt của hắn như mang trọng lượng vô hình, đánh mạnh vào lòng Tống Ấu Quân. Sau đó, không nói thêm lời nào, hắn xoay người rời đi.

Tống Ấu Quân hiểu rõ, chỉ ba chữ “Thật xin lỗi” này không thể nào xóa sạch mọi oán hận trong quá khứ. Nhưng Khương Nghi Xuyên có tha thứ hay không cũng không còn quá quan trọng, nàng chỉ cần bày tỏ rõ thái độ của mình.

Khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, bầu không khí căng thẳng tan biến, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy, nàng thật sự lo sợ Khương Nghi Xuyên nhớ lại những ấm ức ngày xưa, tức giận đến mức giơ búa bổ xuống nàng.

Nàng biết, vài lời này không thể lập tức thay đổi cách hắn nhìn nhận mình, nhưng ít nhất cũng giữ cho mối quan hệ không trở nên tệ hơn. Những điều khác, có lẽ phải đợi sau này dần dần hòa giải.

Tống Ấu Quân vươn vai, thư thái đi dạo vài vòng trước sân.

Không lâu sau, Thi Hoàn đã chuẩn bị xong đồ đạc, mang theo lông hồ ly cùng ít con mồi còn dư, đứng trước cửa lớn tiếng:

“Xuất phát thôi!”

Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên không có nhiều hành lý, chỉ đơn giản thay đồ và gửi lời cảm ơn, tạm biệt mọi người. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả ba lên đường.

Trời nắng gắt, đi chưa bao lâu, Tống Ấu Quân đã đổ mồ hôi. Thi Hoàn thấy vậy liền tháo cây dù sau lưng đưa cho nàng:

“Mẹ ta bảo dù này vừa che nắng vừa tránh mưa. Ngươi thân mình yếu ớt, đừng để bị nắng làm hại.”

Tống Ấu Quân vốn rất khó chịu vì nắng, liền vui vẻ nhận lấy.

Nhóm người đi men theo sườn núi để xuống. Địa điểm họ rơi xuống trước đó cách kinh thành không xa, nhưng lại ở khu vực hiểm trở, không có lối lên bờ thẳng. Cả đoàn phải vòng qua một bên khác của ngọn núi, đi hơn nửa canh giờ mới xuống đến chân núi.

Qua một cây cầu, đi thêm vài dặm nữa, họ đến được huyện thành.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Thi Hoàn thuê được một chiếc xe bò. Cô hơi ái ngại nói:

“Trong huyện không có xe ngựa, đành làm phiền hai vị chịu thiệt.”

Tống Ấu Quân không mảy may để ý. Đừng nói là xe bò, chỉ cần về được hoàng cung, đến cả xe heo kéo nàng cũng sẵn lòng ngồi.

Con trâu kéo xe* trông vô cùng khỏe mạnh. Thi Hoàn ngồi trên lưng bò điều khiển, Tống Ấu Quân bung dù ngồi trong thùng xe có mái che, còn Khương Nghi Xuyên chọn một góc khác.

*Xe bò nhưng con trâu kéo không phải bò.

Chiếc xe bò nhỏ đơn sơ, không có rào chắn bốn phía, chỗ ngồi cũng chẳng vững chãi. Một chút lơ là là có thể ngã nhào xuống đất, nhưng Khương Nghi Xuyên vẫn ngồi ung dung. Hắn xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Tống Ấu Quân ngồi ở đuôi xe, hai chân đung đưa nhè nhẹ, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng phiêu lãng. Sau cơn mưa, không khí trong lành và mát mẻ, dù mặt trời đã lên cao nhưng nằn không gắt. Cơn gió thu mang theo chút se lạnh hòa quyện cùng hơi ấm của nắng, thổi qua mặt nàng, mềm mại và dễ chịu.

Nàng vui vẻ đùa nghịch trong chốc lát, rồi quay đầu nhìn Khương Nghi Xuyên.

Hắn nhắm mắt tựa như đang ngủ, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng dịu đi, làm gương mặt tuấn tú của hắn càng thêm rõ nét. Làn da trắng nổi bật trong màu đỏ sẫm của y phục, vẻ ngoài kiêu ngạo nhưng lại có nét thư sinh tự phụ của một tiểu thiếu gia. Khuôn mặt này hoàn toàn khác biệt với những người sinh ra và lớn lên tại Nam Lung, khiến Tống Ấu Quân không khỏi thở dài.

Nếu Khương Nghi Xuyên lớn lên ở Bắc Chiêu, hẳn hắn sẽ là trung tâm của muôn vàn sự sủng ái. Nhưng chính vì xuất thân cao quý, gia tộc mẫu thân quyền lực, hắn mới bị đưa đến Nam Lung làm con tin.

Tống Ấu Quân âm thầm điều chỉnh cây dù trong tay, nghiêng nhẹ để che bóng râm cho Khương Nghi Xuyên.

Chiếc xe bò chậm rãi lắc lư tiến về phía trước. Ban đầu, Tống Ấu Quân thấy thú vị, hết nhìn đông lại ngó tây, nhưng thời gian trôi qua, sự đơn điệu và buồn tẻ dần hiện rõ. Nàng nhìn ngắm phong cảnh ven đường, dần dần mí mắt nặng trĩu, ý thức mơ hồ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nàng ngủ gật, thân mình ngả nghiêng, cuối cùng tựa vào vai Khương Nghi Xuyên, lưng và bả vai khẽ chạm vào hắn.

Khương Nghi Xuyên không thực sự ngủ, chỉ nhắm mắt cho đỡ mệt. Cảm giác vai mình bị đè nặng, hắn mở mắt và ngay lập tức nhìn thấy chiếc dù đang lơ lửng trước mặt.

Khẽ cau mày, hắn nghiêng vai để gạt nàng ra. Không ngờ, Tống Ấu Quân đang ngủ say bất ngờ mất điểm tựa, cả người ngã nhào xuống, đầu gối lên đùi hắn.

Giật mình, nàng mở choàng mắt. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là ánh mắt sắc lạnh của Khương Nghi Xuyên đang nhìn xuống mình. Gương mặt hắn, vốn dĩ luôn bình thản, lúc này lại thoáng nét lạnh lùng đầy khó chịu.

Hoảng hốt, Tống Ấu Quân vội vàng ngồi bật dậy, trong lòng ngập tràn lúng túng. Không khí giữa hai người chợt trở nên ngượng ngập. Cố tìm cách phá vỡ bầu không khí ấy, nàng gãi đầu cười gượng, buột miệng nói:

“Chân ngươi mềm thật đấy, ha ha ha.”

Lời nói vừa ra, lông mày Khương Nghi Xuyên vốn đang bình thản cũng nhíu chặt lại, biểu cảm trở nên khó coi hơn.