Tống Ấu Quân nhìn thấy Khương Nghi Xuyên sắc mặt có vẻ không tốt, liền ôm dù di chuyển sang một bên, liếc nhìn hắn và thầm nghĩ: [Mọi người đều mệt mỏi, sao không thể chia sẻ chút không gian và dựa vào nhau trong cái không gian nhỏ bé này?]
Xe bò lớn này cũng bị chia thành những phần riêng biệt, Tống Ấu Quân vẫn ngồi yên tại chỗ, ôm dù trong tay.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Chẳng bao lâu sau, nàng lại ngáp một cái nhưng không dám ngủ, lo lắng sẽ vô tình rơi xuống từ xe.
Cảm giác không thể ngủ và phải kiềm chế khiến nàng cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng, không chịu đựng nổi nữa, nàng lên tiếng:
“Tiểu Hoàn, cho ta cưỡi con trâu một lát được không?”
Thi Hoàn giật mình quay lại, ngạc nhiên:
“Hả?”
Xe bò từ từ dừng lại, Thi Hoàn từ trên lưng trượt xuống và nói:
“Lưng trâu không giống lưng ngựa đâu, ngồi rất khó chịu. Ngươi thật sự muốn thử sao?”
Tống Ấu Quân cũng xuống xe, mỉm cười nói:
“Ta chưa bao giờ thử, khó có cơ hội như vậy.”
Con trâu đi rất chậm và thong thả, dù có dùng roi thúc giục cũng không có tác dụng mấy, vì vậy nàng nghĩ là không có gì nguy hiểm.
Điều quan trọng là Tống Ấu Quân muốn tìm việc gì đó để làm, nếu không nàng sẽ dễ ngủ gật và ngã xuống xe.
Dưới sự giúp đỡ của Thi Hoàn, Tống Ấu Quân thành công leo lên. Lưng trâu rộng và bóng loáng, sừng dài, nàng nắm chặt dây cương, từ từ ổn định cơ thể. Khi đã lấy được thế cân bằng, nàng mới dám ngồi thẳng người.
Thi Hoàn lo lắng, không lên xe mà giữ chặt dây cương, làm cho con trâu di chuyển chậm lại.
Khi con trâu bắt đầu nhúc nhích, làm Tống Ấu Quân cảm thấy cơ thể bị xóc mạnh, cũng cảm nhận được rõ ràng sự không đều của lưng trâu, khiến nàng lo lắng sẽ bị trượt xuống. Nàng vội vàng nắm chặt dây cương, cố gắng giữ vững.
Tuy nhiên, chiếc váy lụa của nàng quá trơn, không thể tìm được điểm tựa, và đường lại gập ghềnh. Khi con trâu bước vào một ổ gà, nàng hơi lắc lư, cơ thể ngả ra sau và suýt ngã xuống.
Thi Hoàn hoảng hốt, giang tay ra để đỡ nàng:
“Chụp lấy sừng nó!”
Tống Ấu Quân muốn làm theo nhưng đã quá muộn. Vừa lúc nàng sắp trượt xuống, một bàn tay vững vàng đỡ lấy vai nàng, giữ cơ thể nàng lại.
Nhân cơ hội đó, Tống Ấu Quân nhanh chóng nắm lấy sừng trâu. Con trâu đen cũng dừng lại khi Thi Hoàn điều khiển, và nàng nhận thấy Khương Nghi Xuyên đứng phía sau, mặt lạnh lùng nói:
“Xuống đi.”
“Ồ.” Nàng đáp, vội vã trượt xuống khỏi lưng trâu, quay lại ngồi trên xe bò một cách ngoan ngoãn.
Trong lòng nàng không khỏi than thầm: [Khi Thi Hoàn ngồi, trâu rất ổn, sao đến lượt mình lại như thể lưng trâu được bôi dầu vậy?]
Dù vậy, Tống Ấu Quân vẫn cố gắng giữ tỉnh táo một chút, nhưng không lâu sau lại bắt đầu gật gù. Tuy nhiên, lần này nàng mơ màng ngủ, cố tìm một điểm tựa để dựa vào và ngủ suốt quãng đường.
Xe bò đi thêm gần ba canh giờ mới đến kinh thành. Khi tỉnh lại, Tống Ấu Quân phát hiện mình đang tựa vào bả vai Khương Nghi Xuyên, và toàn bộ cơ thể nàng nghiêng về phía hắn. Nàng vội vã đứng dậy.
Khương Nghi Xuyên nhắm mắt, hô hấp đều đặn, rõ ràng đang ngủ say.
Tuy nhiên, khi Tống Ấu Quân vừa động, hắn lập tức tỉnh lại. Vẻ mặt vẫn mang chút buồn ngủ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mặt trời chưa lặn, và nửa bầu trời còn đậm màu sắc của ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng rực rỡ lan tỏa.
Thi Hoàn quay lại thấy hai người đều có dáng vẻ vừa thức dậy, cười nói: “Xem ra là ở nhà ta mệt mỏi quá, hai người ngủ ngon đến thế này cơ đấy.”
Tống Ấu Quân cảm thấy hơi ngượng ngùng vì suốt dọc đường đã ngủ quên, liền nói: “Cảm ơn ngươi nhiều, chúng ta bây giờ tới đâu rồi?”
Thi Hoàn chỉ về phía trước: “Đã đến rồi.”
Tống Ấu Quân nhìn theo hướng chỉ tay, ngay phía trước, cánh cửa thành vô cùng nổi bật. Cửa thành đóng chặt, và có rất nhiều lính canh đứng thẳng ngoài đó.
Kinh thành là nơi giao thương nhộn nhịp, các quốc gia thường xuyên tới đây du lịch và buôn bán, rất ít khi cửa thành lại đóng kín. Tống Ấu Quân thấy cảnh tượng này, biết rằng trong ba ngày nàng vắng mặt, hoàng đế chắc hẳn đã liên lụy không ít người.
Điều nàng lo lắng nhất vẫn là Tiết Quân và Tống Ngôn Ninh.
Tống Ngôn Ninh có lẽ còn sợ hãi, không nghĩ tới lại gây ra rắc rối lớn như vậy chỉ vì một chiếc đèn lồng.
Chiếc xe bò tiến tới cửa thành, Thi Hoàn định dừng lại và rời đi, nhưng Tống Ấu Quân cảm thấy trời đã gần tối, việc cô trở về một mình không an toàn, vì vậy khăng khăng muốn giữ Thi Hoàn lại qua đêm tại Kinh thành rồi mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-17-hoi-cung.html.]
Thi Hoàn kiên quyết muốn về nhà, không muốn ở lại. Tống Ấu Quân không tranh cãi với cô, chỉ nói: “Vậy ngươi cứ từ từ về, ta sẽ sai người đưa ngươi đi.”
Ba người cùng đi đến cửa thành.
Những người canh gác cổng nhìn thấy nhóm người, hai người đi trước liền lên tiếng: “Kinh thành đã đóng cửa, không ai được phép ra vào, các ngươi mau đi đi!”
Tống Ấu Quân đáp lại: “Bổn cung là Tịnh An Công chúa, mau đi vào thông báo ngay.”
Những người lính nghe vậy, lập tức hoảng sợ. Họ chưa bao giờ thấy qua công chúa cao quý, chỉ nhìn thấy y phục nàng đẹp đẽ, quý giá, thoáng như tiên nữ, lập tức tin tưởng và vội vàng đi vào thông báo.
Thi Hoàn kinh ngạc nhìn Tống Ấu Quân, miệng không nói ra lời.
Một lúc sau, cánh cổng thành mở ra, một vị tướng quân dẫn theo vài lính canh vội vàng tới. Hắn mặc quan phục hoa văn phức tạp, rõ ràng có chức vị cao. Là người trong cung, hắn đã gặp Tống Ấu Quân trước đây, và ngay lập tức nhận ra nàng. Hắn quỳ xuống hành lễ: “Mạt tướng bái kiến Tịnh An Công chúa!”
Mọi người xung quanh ngay lập tức quỳ xuống bái lễ đồng loạt. Tống Ấu Quân không nói gì thêm, chỉ ra lệnh cho tướng quân dẫn hai lính hộ tống Thi Hoàn về nhà.
Thi Hoàn, vốn nghĩ Tống Ấu Quân chỉ là tiểu thư con nhà giàu trong thành, không ngờ lại là Tịnh An Công chúa danh tiếng lừng lẫy. Cô sửng sốt, không biết phải làm sao.
Tống Ấu Quân mỉm cười nói: “Ngươi về trước đi, ngày sau ta sẽ sai người đến nhà ngươi ban thưởng, nhớ giữ lại phòng ở rộng rãi.”
Thi Hoàn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khoảng cách thân phận quá lớn giữa hai người, cô chỉ có thể quỳ xuống cảm tạ: “Dân nữ đa tạ Tịnh An Công chúa, được cứu giúp ngài trong đêm mưa to, là phúc phận của dân nữ, không dám nhận ban thưởng.”
Tống Ấu Quân không quá để tâm đến việc ban thưởng, chỉ nói: “Ngươi đứng lên đi, ta sẽ sai thị vệ đưa ngươi về nhà.”
Thi Hoàn đứng lên sau lời cảm ơn, hai lính canh đứng hai bên nàng, một người cầm lấy chiếc nồi đựng lông hồ ly, người kia giúp cô lên xe bò, rồi chậm rãi rời đi.
Nàng nhìn xe bò dần dần khuất bóng, trong lòng đầy suy tư.
Không biết lần này chia tay, khi nào mới gặp lại Thi Hoàn. Thi Hoàn là nữ chính trong thế giới này, câu chuyện của cô ấy còn dài, không có sự hãm hại của Vương Tế, cô và Khương Nghi Xuyên vẫn sẽ có thời gian gặp lại. Tuy nhiên, không biết cuối cùng liệu họ có thể nên duyên hay không.
Tống Ấu Quân không khỏi nhìn về phía Khương Nghi Xuyên, thấy hắn đứng yên một bên, im lặng, không biểu lộ cảm xúc gì, nàng nghĩ, dù nàng làm gì, cũng chỉ vì muốn cứu Thi Hoàn và cha mẹ cô ấy mà thôi.
Vị tướng dẫn đầu nhanh chóng dắt xe ngựa đến, cung kính mời Tống Ấu Quân lên xe, nhưng nàng lại tỏ ra mặt tối sầm, như thể đang tức giận:
“Chỉ có một chiếc xe ngựa thôi sao? Vậy Khương công tử làm sao về cung?” Vị tướng ngẩn người, không phải là quên mà là cố tình chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa.
Mọi người đều biết giữa Tịnh An Công chúa và Chiêu Quốc Hoàng tử có mối quan hệ không tốt, họ từng công khai tranh cãi, thái độ chán ghét rõ rệt, thậm chí còn liên lụy đến những người có quan hệ thân thiết với Khương Nghi Xuyên.
Nhưng giờ đây, nàng lại tức giận vì không có xe ngựa cho Khương Nghi Xuyên, khiến mọi người không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì.
Ngay cả Khương Nghi Xuyên cũng hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua Tống Ấu Quân.
Tống Ấu Quân hừ một tiếng, tức giận nói:
“Đây là cách ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của ta sao? Ta thấy ngươi quả là một tướng quân có phong độ đấy!”
Tướng quân kia sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vội vàng gọi người mang thêm một chiếc xe ngựa nữa, cuối cùng mới mời họ lên xe và hướng về hoàng cung.
Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng họ cũng về tới hoàng cung. Tống Ấu Quân cảm thấy cơ thể mệt mỏi, tay chân rã rời, chỉ muốn nhanh chóng về phòng nằm nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả.
Nhưng trước khi vào cung, nàng cần gặp hoàng đế để báo cáo mọi chuyện, không thể bỏ qua những việc quan trọng.
Nàng biết rằng người trong sách là bạn của Khương Nghi Xuyên, nhưng không phải là bạn của nàng, một người như vậy, phải giáo huấn cho thật nghiêm để trút giận.
Tống Ấu Quân tưởng rằng sẽ được diện kiến hoàng đế, nhưng không ngờ lại gặp Tống Ngôn Ninh.
Y không biết làm sao có được tin tức, biết Tống Ấu Quân đã về cung, lập tức vội vã đến diện kiến, không quên chạy theo con đường bên ngoài.
Khi thấy xe ngựa, y liền lao tới, vừa khóc vừa đánh vào cửa sổ xe, tiếng khóc rất thảm thiết:
“Hoàng tỷ! Hoàng tỷ, là ta đây! Ta là Tống Lục đây!”
Màn xe được kéo lên, và người xuất hiện không phải là ai khác mà là Khương Nghi Xuyên, với vẻ mặt chán ghét:
“Tránh ra.”
Ngay sau đó, một cái đầu ló ra từ chiếc xe ngựa phía sau, là Tống Ấu Quân đang vẫy tay:
“Tống Lục, ta ở đây này.”
Tống Ngôn Ninh vẫn còn nước mắt trên mặt, lao đến phía sau xe ngựa, vừa mắng:
“Thật là, khóc nhầm rồi, xui xẻo!”