Tống Ngôn Ninh dạo này có vẻ không được tốt. Khi y vừa tới gần, Tống Ấu Quân liền thấy đôi mắt y sưng lên như quả hạch đào, đỏ ngầu và đáng sợ, bên trong còn đầy tơ máu, sắc mặt thì trông cực kỳ khó coi.
Y chạy tới gần khung cửa sổ, để cằm lên trên, vừa khóc vừa hỏi:
“Hoàng tỷ, tỷ có bị thương không?”
Tống Ấu Quân thở dài một hơi, nói:
“Ta không sao, còn ngươi, nhìn xem, dù gì cũng là hoàng tử, sao lại khóc như vậy trước mặt mọi người? Không sợ bị người ta cười chê sao?”
Tống Ngôn Ninh bĩu môi đáp:
“Ta không sợ.”
Lúc này, một cung nhân bên cạnh Tống Ngôn Ninh tiến lên hai bước, vừa lau nước mắt vừa nói:
“Công chúa điện hạ không biết, tiểu điện hạ đã nhiều ngày không ngủ, không ăn cơm, cả ngày lẫn đêm đi hỏi thăm các tướng lĩnh về tin tức. Mới vừa biết ngài đã về, tiểu điện hạ lập tức chạy đến chờ.”
Tống Ấu Quân nhận ra lời nói của cung nhân có chút phóng đại, nhưng nhìn Tống Ngôn Ninh là biết y mệt mỏi, vẻ mặt toát lên sự kiệt sức sau ba ngày không nghỉ ngơi.
Tống Ấu Quân không nỡ, nhẹ nhàng sờ mặt y, nhận ra không có khăn tay, nàng liền lấy ống tay áo lau đi nước mắt cho y, ôn tồn nói:
“Tống Lục, hoàng tỷ không sao đâu, chuyện này là lỗi của kẻ xấu, không thể trách ngươi. Ngươi đi ăn chút gì, ngủ một giấc cho khỏe, ta sẽ gặp phụ hoàng, rồi tìm ngươi sau.”
Trong ba ngày nàng mất tích, Tống Ngôn Ninh chắc chắn phải gánh vác áp lực rất lớn, dù sao cũng là y đã đưa mình ra ngoài cung, những mũi nhọn chắc chắn sẽ chỉa vào tiểu tử này, thật không công bằng chút nào.
Tống Ngôn Ninh khóc đến mức không còn dáng vẻ của một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhìn thật đáng thương. Tống Ấu Quân nhìn thấy mà lòng đau nhói.
Nàng thấy Tống Ngôn Ninh vẫn không nói gì, liền vỗ đầu y, khuyên:
“Mau trở về, đừng làm lỡ mất thời gian của ta.”
Tống Ngôn Ninh lúc này mới không tình nguyện buông tay khỏi cửa sổ, ánh mắt trông mong:
“Hoàng tỷ, tỷ gặp phụ hoàng xong nhất định phải đến tìm ta.”
Tống Ấu Quân gật đầu, quay sang bảo cung nhân bên cạnh:
“Làm cho Tống Lục một chén canh nóng, để hắn ngủ một lát.”
Cung nhân vâng lệnh, Tống Ấu Quân lo cho Tống Ngôn Ninh xong mới ra lệnh cho xe ngựa tiếp tục khởi hành. Tống Ngôn Ninh không chịu rời đi, đuổi theo vài bước rồi bị các cung nhân ngăn lại. Y đứng nhìn xe ngựa đi xa một hồi lâu, mãi đến khi xe ngựa khuất hẳn mới quay về cùng các cung nhân.
Tiếp theo, quá trình diễn ra khá rườm rà. Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên phải vượt qua vô số trạm kiểm soát, cuối cùng mới vào được Càn Tường cung, nơi Hoàng đế thường xuyên làm việc. Hoàng hậu và Hoàng thái hậu cũng có mặt tại đó. Khi họ nhìn thấy Tống Ấu Quân trong bộ dạng chật vật, lập tức ôm nàng vào lòng, an ủi và dỗ dành như mẹ hiền chăm sóc con thơ.
Sau đó, Tống Ấu Quân quỳ trên mặt đất, kể lại câu chuyện về Trác Ương Lan ở Cẩm Vân Lâu gây phiền toái cho nàng, thậm chí nói rằng chính Trác Ương Lan đã đẩy nàng xuống sông. Nàng không quên nhắc đến Thi Hoàn cùng gia đình cô ấy đã giúp đỡ và cứu nàng, còn có sự vô lễ của Vương Tế. Tất cả những chuyện này nàng đều báo cáo cho Hoàng đế.
Điều quan trọng nhất vẫn là việc nàng nhấn mạnh rằng Khương Nghi Xuyên vì cứu nàng cũng đã nhảy xuống sông.
Sau khi ở Càn Tường cung khoảng hai canh giờ, khi ra ngoài, trời đã tối hẳn, ánh đèn sáng rực khiến không gian hoàng cung vốn uy nghiêm càng thêm ấm áp. Tống Ấu Quân cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hẳn.
Nàng quay sang Khương Nghi Xuyên, cười nhẹ: “Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ trong những ngày qua. Ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Khương Nghi Xuyên đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú được chiếu sáng một nửa, nửa còn lại chìm trong bóng tối, khó mà nhìn rõ. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng rồi quay người rời đi.
Cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc, Tống Ấu Quân thở phào nhẹ nhõm và lên xe ngựa trở về.
Mặc dù lần này suýt mất mạng, nhưng ít ra nàng cũng tìm được một hướng đi mới. Nàng không chỉ nhận ra Thi Hoàn mà còn giúp xử lý được Vương Tế. Mặc dù chuyện này gián tiếp ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa nam và nữ chính, vì từ thái độ của Khương Nghi Xuyên với Thi Hoàn, có thể thấy hắn chắc chắn không có ý định gì với cô ấy.
Khương Nghi Xuyên dù sao cũng là Chiêu Quốc Hoàng tử, dù sống ở Nam Lung thì cũng là người có địa vị cao quý, quen với sắc đẹp. Thật sự không có lý do gì để hắn quan tâm đến một cô nương là thợ săn.
Thi Hoàn không trắng trẻo, năm tháng dãi nắng dầm mưa để lại dấu vết trên gương mặt, khi đứng cùng Khương Nghi Xuyên, làn da cô đen hơn rõ rệt. Tay của cô đầy dấu vết lao động, chỉ có khuôn mặt vẫn còn xinh đẹp, và khi cười, vô cùng đáng yêu.
Tống Ấu Quân suy nghĩ không rõ, tự hỏi mình một đoạn đường dài.
Khi trở về Tẫn Hoan cung, cung nhân thấy nàng lập tức quỳ xuống đất, thấp giọng khóc lóc. Tống Ấu Quân thấy cảnh tượng này thật sự kỳ quái và đáng sợ, liền vội vàng ra lệnh cho họ đứng dậy, bảo Hòa Nhi chuẩn bị nước ấm.
Nàng tắm trong nước ấm nửa giờ, rửa sạch mọi nơi trên cơ thể, ngay cả những ngón tay cũng không bỏ qua.
Sau khi tắm xong, nàng cảm thấy toàn thân như được thư giãn, xương cốt mềm mại, nằm thoải mái trên giường, không muốn cử động chút nào, đôi mắt vừa nhắm lại thì ngủ ngay lập tức.
Nàng tưởng rằng sau những cơn sóng gió này, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ ngon, nhưng lại không ngờ rằng một đêm kỳ lạ lại đến với nàng.
Trong giấc mơ, nàng thấy mình đang đứng trong cung điện vàng son, khắp nơi là các cung nhân cúi mình hầu hạ, mọi thứ chỉnh tề và yên tĩnh.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay lại và thấy một thiếu niên mặc áo cẩm y đang được các cung nhân dẫn tới. Khi hắn đến gần, khuôn mặt của thiếu niên trở nên rõ ràng.
Tống Ấu Quân nhận ra ngay lập tức, đó chính là Khương Nghi Xuyên.
Hắn chỉ khoảng bảy tám tuổi, gương mặt non nớt, không có vẻ lạnh lùng của sau này. Đôi mắt hắn sáng ngời, đầy tò mò, nhìn nàng một cách chăm chú.
Rồi hắn lên tiếng bằng giọng thiếu niên: "Ngươi là Tịnh An Công chúa sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-18-giac-mo.html.]
Tống Ấu Quân cảm thấy trái tim mình như tan chảy, không thể ngờ rằng Khương Nghi Xuyên khi còn nhỏ lại đáng yêu đến vậy. Khi cười, mắt hắn cong lại, lông mi đen mượt, trông xinh đẹp như một con búp bê sứ sống động.
Hắn hoàn toàn khác biệt với Khương Nghi Xuyên lạnh lùng mà nàng biết, tuy là cùng một khuôn mặt.
Tống Ấu Quân muốn ôm hắn vào lòng, xoa xoa đầu hắn, nhưng ngay lúc đó, nàng lại nghe thấy một giọng nữ thanh thoát, mang đầy khinh thường:
“Phụ hoàng nói, thân thể người Bắc chiêu chảy m.á.u của tiện dân, ngươi ở đây chỉ làm ô uế cung điện của ta, còn không mau cút đi!”
Nàng ngạc nhiên, không thể tin một tiểu nữ hài tử lại có thể nói những lời độc ác như vậy, nhưng khi nghe kỹ, nàng mới nhận ra, đó chính là tiếng nói của chính mình.
Trong chốc lát, nụ cười trên mặt tiểu Khương Nghi Xuyên biến mất, đôi mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin, nhìn Tống Ấu Quân với ánh mắt khó hiểu. Hắn nói bằng giọng trẻ con: "Ta là hoàng tử Chiêu…”
“Mẫu hậu nói, người Bắc Chiêu đều dơ bẩn, hoàng tử thì sao, chẳng phải cũng chỉ là đứa con bị hoàng đế Chiêu vứt bỏ thôi sao?” Tống Ấu Quân nghe thấy chính mình nói ra những lời này.
Lời này rõ ràng không phải của một đứa trẻ, mà là những lời đã được nghe nhiều lần từ mẹ hay các cung nhân trước mặt trưởng công chúa. Dường như nàng đã học được những lời này một cách tự nhiên.
Tiểu Khương Nghi Xuyên lập tức mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, nhưng cuối cùng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể để các cung nhân dìu đi.
Có lẽ đây chính là lúc mà trưởng công chúa và Khương Nghi Xuyên chính thức trở mặt.
Tống Ấu Quân biết rõ rằng mối thù quốc gia giữa hai bên đã ăn sâu vào xương tủy, là điều không thể xóa bỏ, nên trưởng công chúa chưa bao giờ đối xử tốt với Khương Nghi Xuyên.
Đang trong dòng suy nghĩ, đột nhiên, trước mắt nàng loé sáng, tiếp theo là tiếng ồn ào ầm ĩ vang lên, nàng nhìn thấy một nhóm đông các tướng sĩ mặc giáp sắt, giáp của họ nhuốm đỏ m.á.u tươi, đứng thành hàng ngay ngắn.
Nàng nhìn thấy Khương Nghi Xuyên, người mặc giáp đỏ, tay cầm kiếm, bước từng bước một lên cầu thang, dừng lại trước mặt nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, mới nhận ra rằng mình đang quỳ, và cũng phát hiện Khương Nghi Xuyên đang mặc giáp bạc, nhưng giáp ấy lại thấm đẫm m.á.u đỏ.
Khương Nghi Xuyên giờ đây khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng vững vàng, đã trở thành một thanh niên mạnh mẽ, gương mặt hắn bình thản, không chút biểu cảm, nhìn không ra vẻ lạnh lùng hay vui vẻ, như thể mọi cảm xúc đều bị giấu kín.
So với Khương Nghi Xuyên lúc mười bảy, mười tám tuổi, hắn bây giờ có vẻ sâu sắc và khó đoán hơn rất nhiều, không còn chút gì để nàng có thể nhìn thấu.
Hắn nâng kiếm trong tay lên nhẹ nhàng, dùng mũi kiếm nâng cằm nàng, nhẹ nhàng nói: "Lâu rồi không gặp, Tịnh An Công chúa.”
Tống Ấu Quân cảm thấy cơ thể mình run rẩy, như thể đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.
“Trước kia, ngươi dựa vào quyền lực của Nam Lung, làm đủ mọi cách để gây khó dễ cho ta. Giờ đây quyền lực ấy đã bị tiêu tan, ngươi còn có gì để dựa vào không?”
Khương Nghi Xuyên quỳ xuống, đôi mắt lạnh lùng như sương, hắn kéo cằm Tống Ấu Quân sang một bên, đến gần nàng. Hai giọt m.á.u đỏ rỉ xuống, và ánh mắt của hắn trở nên tàn nhẫn, giọng nói khẽ vang: "Hãy nhìn kỹ xem, cha mẹ mà ngươi yêu quý, đã từng sủng ái ngươi như thế nào."
Tống Ấu Quân nghe thấy chính mình phát ra tiếng khóc hoảng loạn, chói tai và đẫm lệ.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Khương Nghi Xuyên không lộ ra chút thương xót nào, hắn đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: "Đừng vội, giờ là lúc các ngươi được đoàn tụ.”
Nói xong, hắn rút kiếm, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng, lưỡi kiếm sắc bén liền hướng về cổ Tống Ấu Quân.
“A!” Tống Ấu Quân thét lên trong hoảng sợ, bật dậy, mới nhận ra mình đang nằm trong giường, tay đang nắm chặt chiếc gối mềm mại, mượt mà.
Nàng vội vàng sờ cổ, phát hiện chẳng có gì xảy ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng.
Khi tâm trạng dần bình ổn, Hòa Nhi vào mang trà nóng, khẽ vén màn lên đưa cho nàng: "Điện hạ, người gặp ác mộng sao?”
Tống Ấu Quân nhận lấy trà, xua tay nói: "Không sao đâu, mấy giờ rồi?”
“Bẩm điện hạ, đã qua nửa giờ Thìn rồi ạ.” Hòa Nhi đáp thành thật.
Tống Ấu Quân nghĩ rằng vẫn còn sớm, trong hoàng cung yên tĩnh hơn Thi gia rất nhiều, không còn tiếng gà gáy hay những âm thanh lạ, nàng thực sự thưởng thức bầu không khí tĩnh lặng này. Đang lo lắng có nên ngủ thêm một chút, thì Hòa Nhi đột ngột nói: "Công chúa, Lục điện hạ đã đợi ngài ở Thiên điện rất lâu rồi.”
“Hắn đến lúc nào?” Tống Ấu Quân ngạc nhiên, không ngờ Tống Ngôn Ninh lại cần mẫn đến vậy, sáng sớm đã đến rồi.
Hòa Nhi đáp: "Nửa canh giờ trước, Lục điện hạ dặn không cho chúng nô tỳ đánh thức ngài, nên vẫn ở trong Thiên điện chờ.”
Tống Ấu Quân vừa tức vừa đau lòng, vội vã đứng dậy xuống giường, để cung nhân thay quần áo cho mình.
Nàng nhanh chóng chạy đến Thiên điện, khi vào, thấy Tống Ngôn Ninh đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, trong tay còn nắm chặt một miếng điểm tâm, ngủ say như chết.
Tống Ấu Quân không nhịn được mỉm cười, ra hiệu cho các cung nhân giữ yên lặng, rồi nhẹ nhàng bước đến bên giường của Tống Ngôn Ninh. Khi nhìn thấy y ngủ say, nàng cảm thấy bình yên và an lòng, rất khác với những lúc thường ngày, khi y hay tỏ ra mạnh mẽ và bất cần.
Miệng còn dính một chút điểm tâm, như thể ăn một nửa rồi ngủ quên mất.
Tống Ấu Quân nghĩ rằng y chắc cũng mệt lắm, để y nghỉ ngơi thêm một lúc nữa cũng tốt.
Nhưng ai ngờ, khi đang nằm ngủ yên tĩnh, Tống Ngôn Ninh đột nhiên trở mình và nói mơ:
"Khương Nghi Xuyên, ngươi chờ đấy, ta sẽ trả lại mối thù này…”
Tống Ấu Quân ngạc nhiên, nghiêng người gần lại để nghe rõ.
“Hoàng tỷ bảo có rất nhiều mưu kế để chỉnh c.h.ế.t ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi…”
Tống Ấu Quân không thể nhịn được nữa, vội vàng tát một cái vào trán y: "Ngươi ngủ gì mà ngủ, dậy ngay cho ta!”