Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 11



Trận này lẽ ra chỉ xuất hiện một người xui xẻo, nhưng thực tế có tới ba con zombie vây chặt lấy Bì Đản Chu, hai con vây quanh gã Câu Cá, một con đấu với Sầm Thanh Thanh.

Còn Phong Thanh và Lê Lễ trở thành người được "miễn đấu".

Tất nhiên, miễn ở đây chỉ là không bị zombie cấp sáu tấn công. Không giống như ao cá mỗi ngày chỉ làm mới zombie theo cấp độ tương ứng — ngoài hai bia mộ cấp sáu bắt buộc phải có, khu nghĩa địa còn làm mới thêm hơn bốn mươi con zombie các cấp khác.

Thế nên hiện giờ tổng số zombie trên sân gần như chạm mốc chín mươi con, chen chúc bao vây xung quanh từng căn nhà gỗ.

Đến cả lão Câu Cá cũng phải rút lui về trước cửa nhà, thỉnh thoảng còn phải chui vào trong để hồi máu.

“Mạo Mạo.”

“Tớ đây!”

Đoạn hội thoại này nghe có vẻ quen quen.

Lê Lễ nhìn quân đoàn zombie dày đặc đang chắn tầm mắt mình, hỏi: “Cậu có thể giúp tôi chú ý đến Sầm Thanh Thanh và Bì Đản Chu không?”

Mạo Mạo ngạc nhiên: “Tớ có nhìn được thanh m.á.u của họ đâu. Lili muốn biết thì chỉ cần lập đội là được mà, m.á.u của đồng đội sẽ hiển thị theo thời gian thực!”

Ra là còn có chức năng này, giá mà cô biết sớm hơn chút!

Lê Lễ nén giận, nén mãi, cuối cùng không nhịn được mắng: “Sao cái game rác rưởi này thà phát trợ lý ảo còn hơn viết một cái hướng dẫn tân thủ tử tế vậy?”

Cục bông hồng bị tổn thương, vòng sáng thiên sứ trên đầu nó tối sầm lại, tủi thân lí nhí: “Không có hướng dẫn tân thủ đâu, mà Mạo Mạo cũng không phải quà tân thủ do hệ thống phát.”

Nó lớn tiếng tuyên bố: “Mạo Mạo là món quà tuyệt nhất!” Dứt lời, lập tức biến mất khỏi không trung.

Xong rồi.

Giận thật rồi.

Lê Lễ tạm thời không có tâm trạng dỗ Mạo Mạo, cô mò mẫm gửi lời mời tổ đội cho Sầm Thanh Thanh và Bì Đản Chu.

【ID: Lili (lv.4) gửi lời mời tổ đội đến bạn, bạn có chấp nhận không?】

Sầm Thanh Thanh và Bì Đản Chu, đang chật vật chiến đấu với zombie, ngẩn người ra một lúc rồi đều đồng loạt bấm chấp nhận.

Thanh m.á.u của ba người bắt đầu hiển thị cho nhau.

Sầm Thanh Thanh có tới 600 điểm máu, hồi 30 điểm mỗi giây, nhưng lại liên tục bị zombie đánh tụt xuống, lên lên xuống xuống mãi, giữ ở trạng thái không nguy hiểm nhưng cũng chẳng an toàn.

Bì Đản Chu thì nhìn là biết còn nguy kịch hơn — m.á.u tụt từng đoạn lớn, rồi đột ngột dừng lại, sau đó tăng vù vù +5 +5 +5 +5…

Rõ ràng tốc độ dán băng gạc rất nhanh.

Trong ba người thì Lê Lễ có 400 điểm m.á.u là ít nhất, nhưng vẫn luôn giữ đầy không hề thay đổi, vững như núi Thái Sơn.

Đợi khi đám zombie quanh nhà gỗ bị Xương Rồng Bạo Nộ dọn gần hết, Lê Lễ liền chạy ra ngoài, nhanh chóng sờ hết loạt bia mộ trong khu nghĩa địa bên cạnh.

Sau đó, cô thần tốc phong ấn hai bia mộ cấp sáu và một bia mộ cấp năm, hoàn thành đại công rồi tính quay về, không ngờ lại hấp dẫn con zombie cấp sáu bên chỗ Sầm Thanh Thanh chạy sang.

Nhà gỗ thì có gì thơm bằng người sống? Nó từ bỏ việc công phá nhà gỗ, chuyển mục tiêu sang Lê Lễ ở gần đó.

Nhìn con zombie cấp sáu lao về phía mình, Lê Lễ sợ đến quay đầu bỏ chạy.

Đùa gì chứ, con này một vả tụt 80 máu, dù cô có dùng [Bảo Hộ Cây Cỏ] lên người cũng không đỡ nổi.

Cô chỉ có 400 máu, mỗi giây hồi 8 điểm giáp, zombie tát vài phát là vỡ giáp, m.á.u tụt là xong đời, vì tốc độ hồi phục của cô không trụ nổi.

May mà nghĩa địa sát nhà, Lê Lễ chỉ mất mấy bước đã phi về đến nơi, vào nhà đúng lúc zombie suýt túm được, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, cho nó ăn ngay một cú “cửa đóng mặt mày”.

Thế là con zombie cấp sáu lại đổi mục tiêu sang căn nhà gỗ của cô.

Nhưng một khi Lê Lễ đã vào nhà thì khí thế lập tức tăng vọt — nhà gỗ phản sát thương 30 điểm, mỗi giây hồi 20 điểm máu, muốn cào thì cứ việc.

“Cứu cứu cứu cứu với! Tôi hết điểm mua băng gạc rồi!”

Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng của Bì Đản Chu, tiếp đó là một giọng nữ: “Oa! Nói chuyện được cơ à? Chức năng này hay phết!”

Lê Lễ ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh cửa sổ, vừa ngắm zombie cào kính vừa quảng cáo: “Hồi m.á.u 10 điểm một lần, chấp nhận dùng trước trả sau, kết thúc rồi chuyển khoản theo số lần cho tài khoản số 300000000, có ai cần không?”

“Cho tôi một phần.” — Sầm Thanh Thanh và Bì Đản Chu đồng thanh đáp.

Đều là khách quen từng trải nghiệm kỹ năng của cô, không cần giải thích nhiều.

Bì Đản Chu và Sầm Thanh Thanh không đời nào bỏ lỡ dự án viện trợ có tỷ lệ đầu tư hoàn vốn cao như vậy, trong lòng không hẹn mà cùng trao cho Lê Lễ tấm “thẻ người tốt”.

Khi tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống vang lên, m.á.u của Bì Đản Chu liền tăng vọt lên hồi 10 điểm mỗi giây, rồi lại rớt nhanh y như thế.

Máu thì như đang nhảy disco, lại còn mặc dù trong sân đã trồng đủ bốn cây Tinh Linh Sơn Trà, m.á.u của nhà gỗ vẫn dần tụt xuống mức nguy hiểm.

Đối đầu với hai con zombie cấp sáu và cả đám zombie cấp khác, cậu ta trụ được đến giờ đã là do Lê Lễ liều mạng kéo dài mạng sống giùm rồi.

“Nhà gỗ của tôi sắp bị phá rồi.” Giọng Bì Đản Chu mang theo chút tuyệt vọng lẫn bình tĩnh.

Lê Lễ ngạc nhiên: “Vậy cậu còn trốn trong nhà làm gì? Ra ngoài chạy một vòng đi.”

Zombie đâu có tấn công nhà không có người, mà như vậy còn có thể câu giờ cho Tinh Linh Sơn Trà hồi m.á.u cho nhà gỗ.

“Wow! Cậu đúng là thiên tài!” Bì Đản Chu cứ tưởng mình xong đời, ai ngờ lại tìm được đường sống trong chỗ chết, thốt lên tiếng khen thật lòng.

“Đừng vui mừng sớm quá, cậu mà ra khỏi cửa là lão Câu Cá g.i.ế.c cậu ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi biết mà.” Bì Đản Chu cao to chân dài, bắt đầu điên cuồng chạy quanh trong trang viên, phía sau kéo theo một hàng dài zombie.

Sau khi cậu chạy vài vòng rồi bắt đầu thở dốc mệt lử thì, lão Câu Cá quả nhiên ra tay.

Thanh kiếm ánh sáng mấy hôm trước từng đ.â.m xuyên vai cậu lại lần nữa bay tới.

Lúc này Bì Đản Chu đã không còn như trước, lách người tránh đi dễ dàng, thông minh hơn nhiều so với lúc trước chỉ biết chạy thẳng.

Chiêu cũ không hiệu quả lần hai, lão Câu Cá chỉ cười, thu kiếm lại, xử lý xong đám zombie bên mình rồi, thảnh thơi đứng canh cửa nhà gỗ của Bì Đản Chu.

Bì Đản Chu thấy thế tức giận chửi: “Đồ điên! Sao ông ta quá đáng thế! Tôi có kỹ năng gì đâu chứ!”

“Cậu nghĩ tôi với ổng thì ổng có tin không?” Giọng cậu vừa tuyệt vọng lại vừa như mong chờ gì đó.

“Lão đâu có rảnh mà đi xét thật giả lời cậu nói.” Sầm Thanh Thanh nghe không nổi nữa, thở dài cảm khái: “Thanh niên vẫn còn non lắm, cậu biết câu ‘Thà g.i.ế.c nhầm trăm người còn hơn bỏ sót một tên’ không?”

Tình hình rơi vào thế giằng co — lão Câu Cá có thể cứ đứng mãi trước cửa nhà gỗ, nhàn nhã thỉnh thoảng ra tay đánh lén, nhưng Bì Đản Chu thì không thể cứ chạy mãi.

Lê Lễ cau mày, ánh mắt lướt qua nhà gỗ của Phong Thanh.

Theo lời Ma Nữ, mỗi tuần xác suất trồng ra cây mục tiêu sẽ giảm xuống, rất có thể tuần này xong là Phong Thanh và lão Câu Cá sẽ rời khỏi phó bản.

Thù g.i.ế.c vợ chẳng lẽ thật sự không trả? Hay là nhất định phải đợi đến ngày cuối cùng?

Lão Câu Cá hiện đang đứng ngay cạnh nhà gỗ của anh ta.

Lê Lễ để ý đến thanh m.á.u của Bì Đản Chu, thỉnh thoảng lại bơm m.á.u cho cậu một phát, còn Bì Đản Chu thì sắp chạy đến mức kiệt sức rồi.

Tốc độ của đám zombie này rất nhanh, lại không biết mệt, Bì Đản Chu buộc phải luôn giữ trạng thái chạy cật lực, đồng thời còn phải cẩn thận với những thanh kiếm có thể từ bốn phương tám hướng bay tới bất cứ lúc nào — ai mà chịu nổi?

Chạy được từng đó vòng cũng chứng minh thể lực cậu ta thật sự rất tốt.

“Cậu chạy về phía tôi đi, nhóc con, tôi giúp xử vài con zombie.” Sầm Thanh Thanh vốn là người hay giúp đỡ, gặp lúc có người hồi m.á.u hỗ trợ, tất nhiên phải tranh thủ g.i.ế.c thêm được con nào hay con nấy — đều là kinh nghiệm với điểm số cả.

Dù gì cô còn phải nuôi con, chi tiêu cũng cao hơn người bình thường rất nhiều.

Cũng vì có con nên cô mới có dũng khí g.i.ế.c zombie ngay từ đầu, nhanh chóng nâng cấp và tăng chỉ số tấn công, tạo được vòng lặp tích cực như hiện giờ.

Mọi người đều là người bình thường, nói g.i.ế.c zombie nghe dễ, thật ra phải sinh ra được dũng khí vô hạn.

Mà phó bản thì chẳng cho bạn thời gian để sinh ra dũng khí đâu.

Bì Đản Chu thở hồng hộc như cái bễ, chẳng khách sáo gì, nghe xong lập tức rống lên bằng giọng khàn như bể thiếc: “Cảm ơn chị! Chị tốt bụng quá!”

Sầm Thanh Thanh cười đáp: “Chủ yếu là có Lili giúp hồi máu, không thì tôi cũng lực bất tòng tâm.”

Bì Đản Chu lập tức đu dây, bắt đầu tung hô Lê Lễ hết lời, nhìn cửa nhà gỗ của cô vẫn đang mở toang, ngầm ám chỉ rõ ràng: “Lili, cô đúng là…”

“Câm miệng, đừng có mơ.”

Điểm tinh thần của cô còn phải dùng vào việc khác.

Bì Đản Chu không “nuốt” nổi mấy con zombie cuối cùng bám theo mình, nhưng bấy nhiêu thời gian cũng đủ để m.á.u nhà gỗ của cậu hồi về mức an toàn rồi.

Chỉ tiếc là có một lão điên đứng canh trước cửa nhà, có nhà mà không về được.

Đúng lúc này, Phong Thanh đột nhiên có động tĩnh — từ không trung bỗng trồi lên những mũi nhọn bằng đất đ.â.m thẳng về phía lão Câu Cá.

Lão Câu Cá nhanh chóng né tránh, tức giận quát: “Sao? Mày muốn giúp nó à?”

Phong Thanh bước ra từ trong nhà gỗ. Kỹ năng đất nhọn của anh ra chỉ có thể tấn công mục tiêu trong tầm mắt, đã ra tay thì dĩ nhiên không thể để lão Câu Cá có cơ hội quay về nhà.

“Giúp hay không thì liên quan gì đến mày? Việc của mày chỉ là đi c.h.ế.t thôi.”

Thanh kiếm trong tay lão Câu Cá lại phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng dịu dàng ấy lại làm chói mắt Phong Thanh.

Lão ta hoàn toàn không né tránh chuyện dùng kỹ năng vốn thuộc về bạn gái của Phong Thanh, vừa phá những mũi đất nhọn đang lao đến vừa hỏi ngược lại: “Dù sao cũng không phân thắng bại được, mày làm vậy có ích gì? Đừng phí công vô ích nữa.”

Đang đóng vai khán giả, Lê Lễ mắt sáng rỡ khi thấy cảnh đó, lập tức ném một buff tăng cường về phía Phong Thanh.

Đây là 6 điểm tinh thần cuối cùng mà hôm nay cô chắt chiu dành dụm được.

Phong Thanh khựng lại trong thoáng chốc, thế công bằng đất nhọn lập tức trở nên sắc bén hơn hẳn.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Vốn dĩ những mũi đất này không gây nhiều uy h.i.ế.p cho lão Câu Cá, vậy mà giờ đây, từng mũi đều có sức công phá ngang một nhát kiếm của lão.

Chưa kể tốc độ công kích của đất nhọn cũng rất cao, gần như vừa ra tay là đã hình thành thế áp đảo.

Lão Câu Cá chật vật tránh né, gào lên: “Mày làm gì vậy?”

“Tao làm được gì chứ? Tao có kỹ năng nào chẳng phải mày biết cả rồi sao?”

Lão Câu Cá đảo óc nghĩ ngợi, giọng ngạc nhiên pha thêm chút tham lam: “Ở đây có người là pháp sư hả, là ai?”

Phong Thanh nhìn ba tân thủ đến ngày thứ sáu vẫn còn sống nhăn răng, trong lòng thầm cảm thán sự ngu xuẩn của lão Câu Cá.

Chỉ có pháp sư thôi sao? Trình độ mấy người này, không có hỗ trợ khác thì qua nổi ngày thứ sáu mới là lạ.

Phong Thanh không muốn nói nhiều: “Ai thì cũng không liên quan đến mày nữa rồi.”

Vốn dĩ cấp độ của anh đã cao hơn lão Câu Cá, nhưng từ sau khi lão ta chiếm được kỹ năng của bạn gái anh, chỉ số tấn công cũng đã vươn lên ngang ngửa, khiến Phong Thanh không thể áp đảo được như trước.

Nhưng ác giả thì ác báo, đến cả pháp sư trong truyền thuyết cũng xuất hiện rồi, hôm nay lão Câu Cá có chạy đằng trời.