Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 12



Dưới hiệu ứng buff tăng cường từ kỹ năng [Thánh Quang Cầu Phúc], chỉ số tấn công ban đầu là 65 của Phong Thanh đã tăng lên 78 điểm.

Hàng chục mũi đất nhọn như tre già xé nứt, mang theo thế không thể ngăn cản, xuyên thủng người lão Câu Cá trong lúc lão hoảng loạn tránh né, đóng đinh lão xuống mặt đất.

Phong Thanh cúi đầu nhìn người nằm bẹp dưới đất, sắc mặt lạnh lùng: “Chết cũng đáng.”

Ánh mắt của lão Câu Cá đã mất đi tiêu cự, c.h.ế.t đến nơi rồi mà trong con ngươi đục ngầu vẫn không có chút hối hận nào. Lão cười nhếch miệng, lộ ra hàm răng nhuộm máu, ngắt quãng nói: “Nếu mãi mãi không thức tỉnh được kỹ năng… thì làm sao mày biết được… mình sau này… sẽ không bước theo con đường cũ của tao chứ?”

Lê Lễ nhìn Phong Thanh đ.â.m thêm một nhát nữa vào lão, người đàn ông trung niên thoạt trông bình thường kia lập tức hóa thành một chuỗi dữ liệu tan biến trong không khí.

Kẻ luôn xem họ như kiến hôi, cao cao tại thượng, cho rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay — cuối cùng lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

Tận mắt chứng kiến lão hóa thành tro bụi, Lê Lễ thấy sảng khoái vô cùng, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhõm.

Quỷ mới biết, ngay từ lần đầu nhìn thấy Phong Thanh và lão Câu Cá đánh nhau, cô đã muốn làm thế này rồi.

Chỉ là khi đó cô quá yếu, còn cần lão Câu Cá g.i.ế.c zombie để giảm bớt áp lực cho mình, hơn nữa cũng không thể tùy ý rời khỏi phó bản như bây giờ, nên không thể liều mạng đánh cược rằng Phong Thanh thật sự là người tốt.

Còn hiện tại, thiên thời – địa lợi – nhân hòa, dù lão Câu Cá có muốn hay không đều phải chết.

Hình như Phong Thanh đúng là mẫu người đạo đức kiểu mẫu, giải quyết xong tâm bệnh liền quay về căn nhà gỗ của mình, tiếp tục giữ phong cách “một không bước ra khỏi cửa lớn, hai không vượt qua ngưỡng cửa nhỏ”.

Còn Bì Đản Chu thì sớm đã lén lút lẻn về nhà từ lúc hai người kia đánh nhau, giờ ăn dưa xong đang sốt sắng tìm người chia sẻ cảm xúc, điên cuồng nhắn tin cho Lê Lễ.

Bì Đản Chu: Vãi thật! Sảng thật đó!

Bì Đản Chu: Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt!

Bì Đản Chu: Kẻ g.i.ế.c người rồi sẽ bị người giết, oán hận luôn kéo theo kết cục như vậy!

Lê Lễ: Cái đồ c.h.ế.t dí ở nhà bốc mùi lắm rùi đó.

Cô cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Cảm giác ấy khiến Lê Lễ có một dự cảm chẳng lành. Cô nhanh chóng rà lại mọi chuyện đã xảy ra trong hôm nay trong đầu, rồi thuận lợi tìm ra nguồn cơn.

“Mạo Mạo.” Lê Lễ gọi một tiếng.

Cục tròn hồng hồng kia lười biếng chui ra, có vẻ rất tức giận vì bản thân cứ bị gọi là xuất hiện ngay: “Gọi gì!”

Đáng ghét! Sao thân thể nó lại không có chút xương sống gì thế chứ! Gọi một cái là nó lòi ra liền!

“Xin lỗi mà~ Tớ tuyên bố Mạo Mạo chính là món quà tuyệt vời nhất!” Lê Lễ nhận lỗi hết sức tích cực.

Cục bông hồng này rất dễ dỗ, chỉ cần một câu là nó từ giận hờn chuyển ngay sang vui vẻ đến quên cả phương hướng.

Nó lại bắt đầu bay vòng vòng quanh Lê Lễ.

Lê Lễ túm lấy cục tròn vừa lượn đúng tầm mắt, giơ lên hỏi:

“Mạo Mạo không phải là phần quà tân thủ do hệ thống phát sao?”

“Đúng rồi! Đã nói rồi mà, Mạo Mạo là món quà tuyệt vời nhất!”

Lê Lễ bỗng nhớ lại — khi hệ thống phát thông báo tặng trợ lý thông minh, nguyên văn nói là: “Đã phát hiện người nhận.”

Lúc đó cô tiếp nhận quá nhiều thông tin, căn bản không để ý đến câu đó.

Người nhận.

Ánh mắt Lê Lễ chuyển động, sau đó bật cười.

Ngày cuối cùng của phó bản lại là ngày nhàn rỗi nhất.

Vừa qua trưa, Bì Đản Chu và Sầm Thanh Thanh đã thu thập đủ các loại cây mục tiêu, hai người tỏ ý không muốn đụng độ với zombie cấp 7, lập tức thu dọn đồ đạc, chào nhau một tiếng rồi rời đi.

Mạo Mạo bảo sau khi bước vào phó bản mới, chỉ số tinh thần và sinh mệnh sẽ được làm mới, nên Lê Lễ dự định tiêu sạch 17 điểm tinh thần hiện có rồi mới rời đi.

Zombie thì chắc chắn không g.i.ế.c hết được, nhưng g.i.ế.c được bao nhiêu hay bấy nhiêu, kiếm được bao nhiêu là tốt bấy nhiêu.

Khoảng một giờ chiều, bầy zombie bắt đầu xuất hiện, còn Lê Lễ thì nằm dài trên giường gỗ, lướt giao diện cửa hàng của hệ thống.

Hàng hóa phong phú đủ loại, Lê Lễ vừa nghe tiếng thông báo điểm +10 +50 +30... vừa cảm thấy mình đúng là nghèo.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Chẳng hạn như một cái máy lạnh giá 2000 điểm, một cái tủ lạnh cũng cần 2000 điểm, dù ngoài trời nóng hơn ba mươi độ, nhưng bốn chữ số kia đã đủ khiến người ta lạnh cả người.

Chỉ cần liếc mắt nhìn dãy số băng giá đó thôi là lập tức thấy trời không còn nóng nữa — hiệu quả làm mát cực kỳ mạnh.

Khoảng 1:30 chiều, điểm tinh thần của Lê Lễ đã cạn, m.á.u của căn nhà gỗ còn 90, còn điểm tích lũy thì đã tăng lên tới 850.

Lê Lễ lấy tấm thẻ cây trong không gian ra, đặt vào chiếc hộp gỗ từng dùng để đựng hạt giống.

【Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng: Rương báu phó bản ×1】

【Người sinh tồn Lê Lễ, có muốn bước vào phó bản tiếp theo không?】

Lê Lễ chọn “Có”. Nếu ở lại phó bản này thêm một tuần để farm điểm thuộc tính thì cũng không tệ, chỉ tiếc tuần thứ hai thì phải dựa nhiều vào may mắn rồi.

Trồng không ra cây thì có kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe, Lê Lễ thà đi đến nơi có thể kiểm soát được rủi ro thì hơn.

【Đang ngẫu nhiên chọn phó bản, xin chờ giây lát】

【Lv.2 Lâu Đài Cổ Mạo Hiểm】

【Lv.2 Cuồng Hoan Trong Rừng】

【Lv.1 Thế Giới Dưới Biển】

Lê Lễ: …?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy cho ba lựa chọn, nhưng lại không cho cô quyền được chọn.

Tại sao cô là lv.4… không đúng, hiện giờ đã là lv.5 rồi mà lại xuất hiện hai cái phó bản cấp 2?

Ai cũng biết phó bản lv.1 có thể chứa người chơi lên đến lv.20 cơ mà.

Cô còn không dám tưởng tượng trong phó bản lv.2 sẽ có những thứ quái quỷ gì.

Mạo Mạo vốn là kiểu lạc quan, vừa thấy liền an ủi ngay: “Không sao đâu Lili! Mỗi mốc 10 cấp là một giai đoạn, dù may mắn của cậu có tệ cực kỳ thì ít nhất đến lv.10 mới có ba cái phó bản cấp 2! Trước lv.10 lúc nào cũng được đảm bảo có một phó bản lv.1 mà!”

Lê Lễ thở dài, giọng điệu mang theo sự mệt mỏi của một dân công sở 007: “Chưa nói đến chuyện đó… nhưng phó bản cứ nối tiếp nhau thế này, thật sự không cho người ta chút thời gian nghỉ ngơi nào à?”

Mạo Mạo nghiêng đầu: “Trước đây thì có, nhưng giờ thế giới bên ngoài đã vỡ vụn rồi, nên không còn nơi nào để nghỉ nữa.”

Hệ thống đột nhiên bật lên thông báo, như thể một khán giả bất ngờ gia nhập nhóm thảo luận của hai người:

【Căn cứ việc người chơi đang trong quá trình xây dựng, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi】

Lê Lễ còn chưa kịp nói gì, ánh sáng trắng thuộc về hệ thống đã bao phủ lấy cô.

Trước mắt là một vùng trắng xóa, như thể cô đang đứng trong không gian vô tận được bao phủ bởi màu trắng tinh khiết.

Khoảng một phút sau, ánh sáng tan dần, tầm nhìn của Lê Lễ bắt đầu thích nghi với môi trường mới.

Một giọng nam trung niên vang lên bên tai, giọng điệu không hề trang trọng, đọc lời chào mừng: “Hoan nghênh các vị đến với Thế Giới Dưới Biển, tôi là Giám Ngục Trưởng 007.”

Trùng hợp thật, ông cũng là 007 à?

Khoan đã? Giám ngục trưởng?

Cô bị đưa tới nơi quái quỷ gì vậy!?

Khi tầm nhìn đã rõ ràng, cảnh tượng trước mắt phản chiếu trong đáy mắt Lê Lễ.

Nước biển đen ngòm ép lên không gian hình bán cầu phát sáng dưới đáy biển, tĩnh mịch, tối tăm, mang đến một cảm giác áp bức cực độ.

Biển sâu — vùng đất cuối cùng của những điều chưa biết trong thế giới thực.

Đáy không gian hình bán cầu có diện tích xấp xỉ một sân vận động nhỏ, chính giữa là một tòa nhà vuông vức chỉ có một tầng.

Vì ánh sáng yếu nên không nhìn rõ màu sắc cụ thể của tòa nhà, chỉ thấy rõ dòng chữ trên đó: “Nhà Tù Số 42157”

Đối diện nhà tù là một công trình nhỏ hình vỏ ốc, đầu ốc chĩa lên, miệng ốc áp sát đất, nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người ra vào.

Trên thân vỏ ốc quấn đầy đèn dây đủ màu, lấp lánh nhấp nháy, ngay cửa có treo một tấm biển neon màu sắc rực rỡ, ghi ba chữ: “Nhà Rút Thẻ”

Hai tòa nhà còn lại có quy mô vừa phải, nằm hai bên sau nhà tù, một bên là “Văn Phòng Giám Ngục Trưởng”, bên còn lại là “Chợ Giao Dịch Đối Ngoại Của Thế Giới Dưới Biển.”

Còn cô — hiện tại đang đứng trên khoảng đất trống trước cổng nhà tù.

Ngoài cô ra còn có bốn nam ba nữ, có vẻ đều vừa mới vào phó bản này, đang thận trọng quan sát xung quanh.

Giám ngục trưởng vỗ tay, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình.

“Rất tốt.” Ông ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Vậy bây giờ, để tôi nói cho mọi người biết điều kiện vượt ải của Thế Giới Dưới Biển.”

Trong những ánh mắt hoặc ngạc nhiên, hoặc tò mò, hoặc lo lắng, hoặc bình tĩnh, giám ngục trưởng hắng giọng: “Thế Giới Dưới Biển của chúng ta yêu chuộng hòa bình, không ép buộc đánh nhau hay g.i.ế.c chóc. Các bạn chỉ cần giành được một khách hàng trung thành là có thể vượt ải.”

Ông ta nói xong yêu cầu qua ải thì giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ cưỡng chế nào đó, lập tức nhấc chân rời đi, hoàn toàn không có ý định giải thích thêm, cũng chẳng thèm quan tâm yêu cầu qua ải kia nghe có vẻ mơ hồ mù mịt thế nào.

Mọi người khó hiểu, nhưng vì đều mới đến nên vẫn lựa chọn án binh bất động, im lặng nhìn theo bóng lưng giám ngục trưởng đi xa.

Ngay lúc đó, một cô gái trẻ buộc tóc hai bên, trông hoạt bát năng động, bỗng trực tiếp chạy lên chắn trước mặt ông, dang hai tay ra ngăn lại, hỏi thẳng: “Cái gì gọi là không ép buộc đánh nhau? Trong phó bản này rốt cuộc có quái không? Không có quái thì kiếm điểm kiểu gì? Không có điểm thì tôi ăn gì!?”

Trên đầu cô ta hiện dòng chữ 【ID: Trà Trà (lv.8)】, cấp bậc không cao không thấp, hành động thì cực kỳ táo bạo.

Một chuỗi câu hỏi liên tục từ miệng Trà Trà tuôn ra, nghe qua cũng rất hợp lý, nhưng lại bám vào một trọng điểm khá kỳ lạ.

Giám ngục trưởng bị chặn lại thì tỏ ra hơi khó chịu, gượng cười không thành thật:

“Sao cô không hỏi thẳng luôn là muốn tôi chỉ đường vượt ải đi? Không ép buộc đánh quái tức là sẽ không có quái tự tìm đến cửa, hiểu chưa? Muốn đánh thì tự đi tìm.”

Trà Trà cau mày, câu trả lời này khiến cô càng thêm bồn chồn, dường như đang rất gấp gáp kiếm điểm tích lũy.

Thế nhưng đã lên đến lv.8 rồi, nghĩ sao cũng không nên đến mức không có điểm để ăn cơm mới đúng.

Những người khác thấy giám ngục trưởng không làm gì người chơi, lập tức cũng ngứa ngáy muốn hỏi han thêm điều gì đó.

Chỉ cần ông ta chịu trả lời, dù là gì đi nữa, họ cũng có thể moi ra chút thông tin.

Nhưng giám ngục trưởng lại quay đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, thong thả nói:

“Trong nhà tù có một phòng bốn người, một phòng đôi và hai phòng đơn. Ai đến trước được chọn trước, đã chọn là không thể đổi. Các người chắc chắn muốn tiếp tục tốn thời gian ở đây à?”

Những người có mặt vốn còn đang do dự, vì trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc muốn hỏi, thì một nam sinh mặc đồng phục trung học đã nhanh chóng chạy ào vào trong nhà tù.

Những người còn lại cũng không chần chừ nữa, lập tức nhấc chân đuổi theo.

Chỉ còn lại ba người đứng nguyên tại chỗ.

Vẫn đang đứng đó nhăn nhó nghĩ xem nên đi đâu đánh quái kiếm điểm là Trà Trà, Lê Lễ, và một người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng nhất trong số tám người, cũng là người có cấp độ cao nhất.

【ID: Lý Huy Nghi (lv.17)】

Đây là cấp độ cao nhất mà Lê Lễ từng gặp từ trước đến nay.

Giám ngục trưởng nhìn ba người còn lại, khoanh tay, nhướng mày đầy vẻ mất kiên nhẫn hỏi:

“Sao? Các người còn vấn đề gì nữa?”