Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 13



Lê Lễ cười tít mắt hỏi: “Chúng ta phải dùng gì để giao dịch với khách hàng?”

“Câu này cô nên đi hỏi khách hàng.” Giám ngục liếc nhìn cô, nhún vai: “Tôi là giám ngục, tất nhiên chỉ quản chuyện trong ngục.”

Thấy giám ngục nóng lòng muốn rời đi lần nữa, Trà Trà vội vàng mở miệng truy hỏi: “Ai biết nhiệm vụ này bao lâu mới xong, không có quái để đánh kiếm điểm, kéo dài thời gian thì c.h.ế.t đói mất thì sao?”

Cô nàng thật sự rất quan tâm đến điểm tích lũy.

Giám ngục bị cô làm phiền đến phát bực, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về văn phòng của mình, nhưng cuối cùng cũng chịu để lại một câu: “Đã bảo rồi, phó bản của chúng tôi yêu chuộng hòa bình, muốn đánh quái thì phải xếp hàng, không có bản lĩnh thì người ta cũng chẳng thèm để mắt tới.”

Cái thời buổi gì đây, đến đánh quái mà cũng phải đấu thầu giành suất.

Thấy ông ta đã đi xa, ba người còn lại đành bước vào trong ngục.

Tuy gọi là “nhà tù”, nhưng nhìn qua lại giống như một hội trường nhân dân không có bàn ghế, ánh đèn sáng trưng, tràn đầy chính khí.

Không giống bên ngoài nhà giam, nước biển đen ngòm thay thế cho màn đêm, chỉ có những ngọn đèn neon sặc sỡ trên các tòa nhà mới chiếu sáng được bóng tối ấy — mà còn chiếu cho rực rỡ lòe loẹt nữa là đằng khác.

Bên trong nhà tù, hai căn phòng bên trái và hai căn bên phải đối diện nhau, cách nhau bởi một khoảng trống, nhưng không nhìn thấy được bên trong cửa có gì.

Mấy người vào trước lúc này đều đang đứng trong đại sảnh, bốn nam một nữ, trên đầu đều là dòng chữ lv.1.

"Mọi người vừa mới bước vào trò chơi sinh tồn à?” Lê Lễ đã để ý cấp độ của họ không đúng ngay từ khi bước vào phó bản, nhưng giờ mới có thời gian hỏi.

Trà Trà và Lý Huy Nghi vào sau nghe vậy liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Trong mắt họ, trò chơi sinh tồn mỗi ngày đều có người mới, chuyện rất bình thường.

Họ thấy bình thường, nhưng Lê Lễ thì biết bên ngoài đã là tận thế, theo lý mà nói, tất cả mọi người sớm đã bị kéo vào phó bản, sao đến lượt mình vào phó bản thứ hai rồi mà vẫn còn gặp tân thủ lv.1?

“Phải đó, sau tận thế thì tôi bị kéo vào một không gian kỳ quái, hệ thống nói tôi là đợt thứ hai.”

“Tôi cũng thế.”

“Cấp độ của các cô cao như vậy, là vì các cô thuộc nhóm đầu tiên à?”

Sau tận thế, người chơi lại bị đưa vào trò chơi theo từng đợt? Chẳng lẽ là do server của trò chơi sinh tồn không thể chứa cùng lúc quá nhiều người ư?

Tiếng bàn tán ngày càng rôm rả, Trà Trà còn sốc hơn cả bọn họ: “Bên ngoài đã tận thế rồi sao? Bảo sao phó bản trước kết thúc không thấy họ phát vé ở lại thế giới thực cho tôi.”

Ba giây sau, như chợt nhận ra điều gì đó, cô ta ôm đầu gào lên tuyệt vọng: “Trời Phật ơi! Vậy sau này chẳng phải tôi phải làm việc quanh năm suốt tháng, không có ngày nghỉ sao?!”

Lý Huy Nghi thì tiếp nhận tin tận thế rất tốt, khi nghe tin này, vẻ mặt cô thậm chí không thể gọi là kinh ngạc, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Nếu chia theo đợt, tôi chắc là đợt sớm đặc biệt.”

Đám người mới dần nhận ra, hóa ra ván cờ này ngay từ đầu đã chẳng hề công bằng.

Lê Lễ suýt thì bật cười thành tiếng, phó bản trước cô còn khúm núm rụt rè, đến phó bản này lại thành thế lực hùng mạnh.

Nhưng vấn đề này cũng chẳng quan trọng, cô hỏi vào chuyện chính: “Vậy mọi người vào đây rồi sao không chọn phòng? Không được phân sao?”

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề lên tiếng trả lời, trông anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp có vẻ đã thành công. Ánh mắt mang theo ý cười, khiến người ta cảm thấy như gió xuân thoảng qua: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chuyện phòng ốc đợi mọi người đến đông đủ rồi tính.”

Nam sinh cấp ba có ID là “Mika” là người vào đầu tiên, vừa nghe xong liền đảo mắt: “Cái gì mà đúng lúc với không đúng lúc, cái tiền thuê quái quỷ này trong cửa hàng còn chẳng bán, tôi mà vào sớm được thì đã vào lâu rồi!”

Trên tường bên phải mỗi căn phòng đều có treo một màn hình cơ giới, ghi rõ tiền thuê phòng.

Phòng bốn người: mỗi người mỗi ngày tốn 1 bình oxy.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Phòng hai người: mỗi người 2 bình oxy.

Phòng đơn: 4 bình oxy/ngày.

Ngoài ra còn có một biểu tượng giống nhiệt kế hiển thị chỉ số ô nhiễm, hiện tại các phòng đều đang ở mức 40 điểm.

Ở giữa nhiệt kế, mức 50 điểm bị kẻ một đường ngang màu đỏ, đại diện cho giới hạn an toàn của ô nhiễm.

Trong khi Lê Lễ còn đang quan sát tình hình các phòng thì những người đã vào trước lại bắt đầu cãi vã.

“Chúng tôi bốn thằng con trai thì dĩ nhiên phải ở phòng bốn người rồi, mấy cô bốn người thì ở một phòng cũng được, cô đi hỏi xem ba người còn lại có chịu ở với cô không?” Mika cười hớn hở nói.

Cô gái duy nhất trong nhóm năm người mới, tên là Bạc Hà, tức đến run người, giọng tuy không to nhưng chua chát: “Giờ này rồi mà còn phân nam nữ cái gì nữa?”

“Sao? Cô muốn ở chung phòng với bọn tôi à?” Mika phản kích, lộ rõ ác ý: “Cô không ngại chứ tôi thì ngại đấy.”

Phòng bốn người có tiền thuê thấp nhất, rõ ràng là lựa chọn tốt nhất đối với họ. Một khi liên quan đến lợi ích cá nhân, những người còn lại đều im lặng, mặc cho Mika lấn tới.

Mika là người nhỏ tuổi nhất, có vài chuyện để cậu ta lên tiếng là hợp lý nhất. Dù ai đó muốn đứng ra bênh vực cho Bạc Hà, cũng dễ dàng dẹp yên mọi chuyện.

Người cấp cao thì ở phòng thuê cao, bốn người con trai ở phòng bốn người — nghe qua thì có vẻ hợp lý.

Người đàn ông mặc vest tên là  Quý Tu Minh liếc nhìn ba cô gái còn lại, im lặng quan sát một lúc.

Một đám người cãi qua cãi lại, nhưng Lê Lễ thì bên tai trái lọt vào, tai phải trôi tuột ra, chẳng buồn nghe lấy một chữ.

Tiền thuê còn chưa biết lấy ở đâu, đã bắt đầu bàn tới chuyện phân phòng.

Thật nực cười.

Khu giao dịch của Thế Giới Dưới Biển là một tòa kiến trúc mang tông đỏ thẫm làm chủ đạo, vừa cổ kính lại vừa phảng phất hương vị công nghệ cao. Vừa có mái ngói cong vút, cột kèo trạm trổ đậm chất cổ phong, vừa có đèn neon và thiết bị cơ khí tạo nên cảm giác viễn tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một tòa nhà như thế nằm sâu dưới đáy biển đen ngòm, mang lại cảm giác thị giác cực kỳ ấn tượng.

Lê Lễ đẩy cánh cửa khắc hoa tinh xảo của khu giao dịch, đập vào mắt cô chỉ là từng dãy ghế cũ kỹ, chẳng hề giống một khu giao dịch chút nào.

Dưới ánh đèn đủ màu từ dây đèn ngoài tòa nhà rọi vào, cô chú ý tới một cánh cửa đen nằm khuất ở góc phòng.

Tiến lại gần, trên cửa treo biển “Phòng Tiếp Khách”, bên phải cửa có một màn hình cơ giới đang tắt.

Lê Lễ thử chạm vào, màn hình liền sáng lên cực kỳ nhạy, hiển thị thông tin phòng hiện tại.

Hóa ra là màn hình cảm ứng.

“Hiện tại có 0 khách tới thăm.”

“Có muốn bật thông báo khi có khách đến không?”

Có lẽ “khách hàng trung thành” nằm trong yêu cầu thông quan chính sẽ xuất hiện ở đây.

Cô bật thông báo rồi quay người bước ra ngoài, vừa vặn đụng mặt Trà Trà cũng đến xem tình hình. Ánh mắt hai người giao nhau rồi lướt qua.

Thiếu nữ hai b.í.m tóc mặt mày nặng trĩu, như thể đã bị cuộc sống đè đến còng cả lưng.

Chẳng lẽ thực sự khó kiếm điểm đến vậy?

Lê Lễ cũng không định dò xem trong túi người ta còn lại bao nhiêu điểm, dù sao cô vẫn còn đủ ăn.

Công trình hình vỏ ốc đối diện nhà giam — tòa kiến trúc nhỏ nhất — lại có sức hấp dẫn mãnh liệt nhất với Lê Lễ.

Cô từng rất mê game gacha (rút thẻ), không chỉ bởi niềm vui khi ra hàng ngon, mà còn vì niềm vui tai quái khi nhìn đám “non-lucky” rút đến phát điên.

Miệng ốc vào rất hẹp, không gian bên trong cũng nhỏ, chỉ đặt được hai cỗ máy bằng đồng hình hộp chữ nhật.

Bề mặt máy bị phủ một lớp patina xanh dày cộp, còn bị quấn bởi những dây leo lạ giống tảo biển, trên đó treo đầy dây đèn màu, kiểu dáng kỳ dị vô cùng.

Toàn bộ máy chỉ có ba khe:

– Một cái ghi “Mỗi lượt một vé”

– Một cái ghi “Mười lượt một vé”

– Khe dưới cùng là chỗ nhận vật phẩm.

Lý Huy Nghi đang đứng cạnh một trong hai máy rút thẻ, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn Lê Lễ một cái. Cái nhìn ấy đủ khiến cô dừng bước.

Sau phó bản “Nông Trại Hạnh Phúc”, Lê Lễ bị ám ảnh nhẹ với mấy người chơi cấp cao.

Dù đối phương là một mỹ nhân lạnh lùng, cô cũng chẳng muốn chủ động dây vào.

“Cô có manh mối gì về bình oxy không?” Lý Huy Nghi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Cách nói chuyện khá thân thiện, nhưng Lê Lễ vẫn đứng ngoài miệng ốc, sẵn sàng quay đầu bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Đối với câu hỏi này, cô phát huy trực giác của một người chơi gacha lâu năm, chỉ vào cái máy trước mặt: “Chắc chắn có ở đây.”

“Đừng căng thẳng.” Lý Huy Nghi thu ánh mắt về, giọng thản nhiên tỏ vẻ đồng ý: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Cơ chế một thẻ và mười thẻ khiến Lê Lễ ngứa tay ngứa chân, quyết định đi tìm giám ngục hỏi chuyện vé rút thẻ.

Tuy biết chắc ông ta chẳng trả lời đàng hoàng, nhưng yêu cầu của cô không cao — miễn ông chịu mở miệng là được.

Dù sao giám ngục cũng không đánh người, văn phòng ông ta chẳng có gì là không thể vào.

Những người khác giờ cũng đang đi thăm dò, có vẻ cuối cùng cũng nhận ra đến phòng bốn người rẻ nhất còn không đủ tiền thuê, nên đã dừng cuộc tranh cãi vô nghĩa về chia phòng.

Dây đèn neon rực rỡ soi sáng con đường dưới chân, Lê Lễ đi đến văn phòng giám ngục.

Cô tiến lên gõ cửa — đúng như dự đoán, chẳng có ai đáp lại.

Nhưng mấy người khác thấy thế liền lần lượt kéo tới, tất cả đều ngầm hiểu văn phòng giám ngục là địa điểm thăm dò cuối cùng, và đều chờ một kẻ dám đi đầu.

Việc Lê Lễ gõ cửa đơn thuần chỉ để thể hiện phép lịch sự, hoàn toàn không cần sự cho phép của chủ nhà.

Thấy vẫn không ai trả lời, cô ấn tay cầm xuống, đẩy cửa vào — khuôn mặt bực dọc của giám ngục lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

“Có chuyện gì vậy?” Ông ta ngồi sau bàn làm việc, người tựa vào lưng ghế, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì: “Vé rút thẻ thì đi mà hỏi khách hàng, tôi không có cái gì hết.”

Chưa cần Lê Lễ mở miệng, ông đã đoán ra mục đích của cả đám.

“Thế khách hàng khi nào mới xuất hiện? Có thời gian cụ thể không? Như vậy bọn tôi còn chuẩn bị tiếp đãi cho đàng hoàng.” Quý Tu Minh nói.

“Tiếp đãi?” Giám ngục bật cười, không phản bác nhưng cũng không đồng tình.

“Khách lúc nào xuất hiện, cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Là cậu qua ải hay tôi qua ải?” Ông ta dập tắt điếu thuốc đỏ rực trong gạt tàn, chẳng buồn nể mặt, “Nhưng tôi có thể cho mấy người một lời khuyên nhỏ.”

“Trước khi vào phòng tiếp khách, tốt nhất là đảm bảo trên người có thứ khiến khách hàng hứng thú.” Giọng ông ta thấp dần, trở nên âm u đáng sợ: “Một khi đã vào thì bắt buộc phải hoàn thành một cuộc giao dịch. Nếu không thì không ai dám đảm bảo các người còn sống mà ra.”

Dứt lời, ông đánh giá Quý Tu Minh từ đầu đến chân, hừ lạnh: “Nhìn bộ dạng chỉn chu thế kia, chắc cũng đi làm nhiều năm rồi, hẳn là biết rõ cái gọi là tính khí khách hàng là thứ khó đoán nhất trên đời.”

“Chuyện này tôi thật ra không rõ lắm.Quý Tu Minh vẫn giữ nụ cười khiến người ta thấy dễ chịu như gió xuân: “Bởi vì phần lớn thời gian, tôi mới là bên A.”