Giữa lúc hỏi han qua lại, hình như bọn họ thật sự đã nắm được một ít thông tin từ chỗ Giám ngục, mà cũng như chẳng nắm được gì cả...
Vấn đề là: làm sao mới có thể lấy được bình oxy dùng để trả tiền thuê phòng?
Hiện tại muốn rút thẻ thì không có phiếu rút thẻ, muốn có phiếu lại phải tìm khách hàng, mà muốn tìm khách lại chẳng biết phải lấy gì để trao đổi với họ.
Vòng tới vòng lui suốt nửa ngày, đừng nói phòng này thuộc về ai, đến cả chỗ ngủ cũng chẳng có.
“Không có thì ngủ đất.” Giám ngục lạnh nhạt trả lời câu hỏi “Không có chỗ ngủ thì làm sao”, “Nhưng tôi khuyên các người đừng ngủ ở nơi nào ngoài phòng.”
Cánh cửa văn phòng “rầm” một tiếng đóng lại, tuyên bố sự kiên nhẫn của ông ta đã cạn sạch.
Mọi người bị một lực lượng vô hình mạnh mẽ đẩy ra ngoài, luống cuống ổn định lại trọng tâm, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, chỉ đành quay người trở về nhà giam.
Hệ thống hiển thị đã là buổi tối, nhưng chẳng ai có phòng để ngủ, chỉ có thể ngồi bệt xuống sàn đại sảnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai nấy đều thấy đau đầu với tình cảnh hiện tại.
Lê Lễ cấp 5 là người có cấp thấp nhất trong ba người chơi cũ, lại còn trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhất.
Sau một hồi suy nghĩ, Quý Tu Minh hướng về cô bắt chuyện: “Cô Lili có manh mối nào về thứ mà khách hàng có thể sẽ hứng thú không?”
Lê Lễ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rất muốn lôi câu “Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai” của Giám ngục ra xài.
“Không biết.” Cô ngồi xếp bằng dưới đất, một tay chống má, “Có khi là bình oxy cũng nên.”
Mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Lê Lễ im lặng, nghi ngờ họ vừa giác ngộ cái quái gì.
Thông tin trong phó bản này không nhiều, bình oxy là đầu mối duy nhất từng xuất hiện nên cô chỉ tiện miệng nói bừa thôi.
Cô có chơi qua tuần đầu đâu, làm sao biết khách hàng muốn cái gì?
“Vậy đi đâu kiếm bình oxy đây?” Một giọng nam khàn khàn vang lên.
Lê Lễ: ...?
Nếu cô biết câu trả lời thì đã chẳng ngồi đây nữa, mà đang nằm ngủ ngon lành trong phòng rồi.
“Anh hỏi tôi thì—” Lê Lễ vừa định lặp lại câu nói của Giám ngục, ngẩng đầu lên lại thấy người vừa hỏi là một gã đàn ông to cao vạm vỡ như đại ca băng đảng.
【ID: Hắc Ưng (lv.1)】
Toàn thân gã là những khối cơ bắp cuồn cuộn khiến Lê Lễ tối sầm mặt mày, lập tức đổi giọng: “...Anh hỏi tôi, thì để tôi nghĩ thêm chút đã.”
Nhìn cấp 5 có vẻ mạnh hơn cấp 1, chứ thực tế chỉ số tấn công của cô chỉ có 8 điểm, biết đâu còn thấp hơn chỉ số khởi đầu của người ta.
Một người mới quay về từ phó bản vẫn là người mới.
Ở đây không có túp lều gỗ không ai có thể tấn công để làm rùa rụt cổ.
Lê Lễ quyết định có gì thì nói chuyện đàng hoàng.
“Bình oxy có thể là vật phẩm rút thẻ ra không?” Mika đưa ra giả thuyết, nhưng ngay giây sau lại tự bác bỏ: “Không đúng, vậy chẳng phải thành một vòng lặp kín rồi à.”
Cần bình oxy để rút thẻ, cần thẻ để rút phiếu, cần phiếu phải đi tìm khách, mà khách lại cần bình oxy — hoàn toàn vô nghiệm.
“Khách hàng cần bình oxy cũng chỉ là suy đoán thôi, về mặt logic có thể loại bỏ khả năng đó.” Bạc Hà hiếm khi mở miệng, nêu lên suy nghĩ của mình: “Biết đâu bình oxy tượng trưng cho việc có thể rời khỏi không gian này? Đây là khu giao dịch dưới đáy biển, có lẽ chúng ta có thể ra biển tìm vài đặc sản, biết đâu khách hàng sẽ hứng thú với chúng?”
“Nghe cũng có lý.” Quý Tu Minh tỏ ý đồng tình, nhưng sau đó lại phản bác: “Nhưng thế chẳng phải lại vòng về điểm xuất phát sao? Chưa nói đến áp suất nước biển, muốn xuống biển thì trước hết cũng phải có bình oxy đã.”
Bạc Hà nghe vậy cũng im re không nói nữa.
Quý Tu Minh đứng dậy, phủi bụi trên quần, đề nghị: “Chi bằng ra ngoài tìm thử manh mối, dù sao theo lời Giám ngục, giờ cũng không thể nghỉ ngơi được.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lê Lễ đã kiểm tra kỹ từng toà kiến trúc, hoàn toàn không có chỗ nào có thể giấu đồ.
Dù khả năng tìm được món đồ khách hàng hứng thú là rất thấp, nhưng cô vẫn đứng lên, định đi dạo một vòng bên ngoài.
Giám ngục nói rất rõ: muốn có phiếu rút thẻ thì phải tìm khách hàng, khách hàng chính là đầu mối để gỡ rối mớ bòng bong này.
Chỉ cần dám bước vào phòng tiếp khách, nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng rủi ro quá cao, hiện tại chưa ai dám mạo hiểm thử.
Lê Lễ không vào lại các tòa nhà nữa mà đi thẳng về phía rìa không gian này.
Trong làn nước biển sẫm màu có không ít sinh vật biển hình thù kỳ dị đang bơi lội, nhưng ánh sáng từ dải đèn neon chiếu ra vừa yếu vừa có phạm vi hạn chế, càng đi xa thì chỉ còn thấy những cái bóng lờ mờ m.ô.n.g lung.
Bãi cát phẳng lặng, những mỏm đá ngầm lởm chởm, đủ hình thái rạn san hô mọc lên dày đặc như một khu rừng, vô số sinh vật biển nhỏ bé len lỏi giữa các khe đá.
Trên đầu còn có một bóng đen khổng lồ lướt qua, dường như có thứ gì to lớn dị thường đang bơi ngang.
Khi ngón tay chạm vào lớp kết giới không gian ngăn cách với nước biển, cảm giác giống như sờ vào một tờ giấy ăn bị thấm nước, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể xuyên thủng.
Thậm chí cô còn cảm nhận được rõ ràng sự lạnh buốt đến thấu xương của nước biển xuyên qua lớp màng mỏng này.
Thật khó tưởng tượng nổi một lớp màng mỏng đến vậy làm cách nào có thể chịu được áp lực nước sâu, mở ra được một không gian nhỏ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Lê Lễ dừng lại trên một cụm san hô không xa.
Ở đó dường như có một nhóm cá nhỏ hình thù kỳ quái, trên người tỏa ra luồng hắc khí quen thuộc.
Tâm trạng bứt rứt của cô — một kẻ từng lấy việc farm chỉ số tấn công làm niềm vui — lại trỗi dậy.
Cô lấy máy chụp hình nhận dạng hiệu Mạo Mạo ra.
“Chào buổi tối, Lili!” Mạo Mạo hào hứng chào hỏi, rồi cả quả cầu bông màu hồng dán sát vào tường chắn không gian, bị ép thành hình bẹt: “Là cá quái vật bị ô nhiễm nè! Ủa? Con lv.7 kia sao lại đánh nhau với con lv.8 vậy?”
Trong bầy cá, hai con to nhất đang giao chiến kịch liệt.
Dùng đầu húc, dùng đuôi quật, đánh đến độ sống c.h.ế.t phân tranh.
Nhìn qua là biết đang tranh giành ngôi vị đầu đàn trong đàn cá.
Chỉ tiếc Lê Lễ không có kỹ năng đánh tầm xa, trong tình cảnh không thể ra ngoài được thì chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.
Nhưng cô vốn là người nhiệt tình lương thiện.
Sao có thể để mặc con lv.8 bắt nạt con lv.7 chứ!
Nhìn thấy cá lv.7 dần rơi vào thế yếu, có vẻ không thể thành công khiêu chiến vượt cấp, cô Lê với lòng tốt tràn đầy liền tiêu hao 6 điểm tinh thần, tung cho nó một buff [Thánh Quang Cầu Phúc].
Mạo Mạo ngơ ngác nhìn cô, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ai lại đi buff cho quái vậy trời?!
Lê Lễ thì chẳng bao giờ thấy phiền khi chuyện vui càng lúc càng lớn, dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của cô, cá lv.7 bật hack thành công giành chiến thắng.
【Điểm +80】
【Bạn nhận được 4 viên Ngọc Thanh Tẩy】
Vị tân vương của đàn cá dẫn theo bầy tôm cá vẫy đuôi bơi xa, Lê Lễ lấy ngọc ra ngắm nghía kỹ càng, tiện miệng phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải: “Đúng là cơ hội ngàn năm có một!”
Hóa ra nên dùng kỹ năng này như vậy.
Mạo Mạo sau cú sốc ban đầu thì bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thổi ra một tràng cầu vồng ca tụng, còn vỗ cánh bôm bốp vỗ tay: “Tuyệt vời quá đi, Lili!”
Lê Lễ phất tay như đang ra hiệu cho khán giả ngừng vỗ tay, cũng thuận tiện đè xuống khóe môi đang cong lên, khiêm tốn đáp: “Chỉ là chút vận may thôi mà.”
Về chuyện khách hàng, thật ra cô có một giả thuyết, nhưng hiện giờ thì chẳng còn quan trọng nữa.
Khi Lê Lễ quay lại nhà giam, những người cùng Quý Tu Minh ra ngoài tìm manh mối cũng đã trở về, mấy chỗ cần lục soát thì ít ỏi, dù có tìm được gì thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
So với dáng vẻ đắc ý của Lê Lễ, bầu không khí trong đại sảnh lại nặng nề, không cần hỏi cũng biết chẳng ai tìm được gì.
Mika trẻ người non dạ, vốn đã khó kiềm chế cảm xúc, sau một chuyến lục soát vô ích liền nổi nóng, không nhịn được mà trách móc Quý Tu Minh: “Lật tung cả chỗ lên rồi, đừng nói manh mối, ngay cả cọng lông cũng không có!”
Quý Tu Minh trông thì nhã nhặn ôn hòa, nhưng chưa từng là người dễ chịu thiệt. Anh ta bật cười khinh miệt: “Không có là không có, cậu ngồi không ở đây thì sẽ có à?”
“Được rồi, được rồi, mọi người bớt giận đi.” Người đứng ra hòa giải là một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lặng lẽ quan sát tất cả, trông vẫn còn đang cố tiêu hóa những gì xảy ra sau tận thế.
Hai người kia dù sao cũng còn biết kính lão, thấy Chung Hoài Đức lên tiếng thì cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người họ nhịn thì nhịn, nhưng Trà Trà thì không, lại thêm bản tính không rõ là có “chất lượng” hay không, lập tức b.ắ.n pháo thẳng về phía Mika: “Không mở mồm thì cũng không ai nghĩ là câm đâu. Đồ thần kinh.”
Không biết đi đâu kiếm điểm, cũng chẳng thấy được manh mối gì, lại còn nghe phải mấy lời xui xẻo, Trà Trà từ trong ra ngoài đều toát lên hai chữ “bực bội”.
Quý Tu Minh phản ứng nhanh, kéo tay Mika đang định đứng dậy: “Thôi thôi, cậu đánh không lại người ta đâu.”
Câu này nói ra, thật khó phân biệt là can ngăn hay là đổ thêm dầu vào lửa.
Dù nghe có khó chịu, Mika cũng ý thức được mình mới lv.1, ở chỗ này không phải thế giới thực, chuyện “con trai mạnh hơn con gái” sớm đã không còn giá trị.
Được cho cái bậc thang, cậu ta lập tức trèo xuống, không hề sĩ diện chút nào.
Ngồi trở lại đất, Mika không hiểu nổi, mình chỉ nói có một câu than vãn, sao ai cũng như ăn phải thuốc nổ vậy.
Thực ra không chỉ có cậu ta, những người khác cũng vì không thu hoạch được gì mà tâm trạng đều tụt dốc, nên chỉ cần có chút mồi lửa là nổ.
Giữa bầu không khí trầm mặc, Lý Huy Nghi — người vẫn đứng ngoài lề không tham gia đối thoại — bỗng có hành động.
Cô ấy lấy ra một chiếc bàn thấp và một thùng rác.
Đó là loại thùng rác có đặc tính nuốt chửng, chỉ bán 10 điểm trong cửa hàng, Lê Lễ cũng có một cái, cực kỳ hữu dụng.
Ánh mắt mọi người dồn về phía cô, nhưng cô phớt lờ tất cả, lại lấy thêm một cái đệm ngồi đặt trước bàn rồi mới ngồi xuống.
Lý Huy Nghi rút khăn giấy lau sạch mặt bàn, vừa làm vừa dửng dưng nói: “Nhìn gì chứ? Giờ thế này rồi, ăn cơm trước đã.”
Thịt kho tàu, gà xào cay, rau muống xào chay, canh đậu phụ ngọc bích.
Từng món ăn lần lượt hiện ra trên bàn, có mặn có chay, có rau có canh, hương thơm ngào ngạt, Trà Trà nuốt nước miếng, mắt phát sáng xanh lè.
Lê Lễ vốn chưa thấy đói, nhưng vừa ngửi thấy mùi thức ăn liền mở cửa hàng gọi luôn suất cơm hộp.
Điều kiện sống hiện tại của cô chưa đủ để mua được cả bàn ăn, vừa lôi từ không gian cá nhân ra một bát xôi thơm phức với đồ ăn kèm đầy đủ, quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Trà Trà, Lê Lễ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, tung ra đòn chí mạng mang tên linh hồn tra hỏi: “Không phải chứ? Đến xôi mà cô cũng không ăn nổi à? Chỉ có 20 điểm thôi đó.”