Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 15



Trà Trà hừ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, hai búi tóc đuôi ngựa quét ra hai vòng cung trong không trung, cùng với năm người cấp lv1 gặm bánh mì khô cằn..

Niềm vui nho nhỏ là cả hai bên đều càng ăn càng ngon. Lê Lễ xới phần xôi nếp của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu nổi cảm giác túng thiếu của Trà Trà.

Mãi đến khi bên cạnh cô bỗng xuất hiện một con vật nhỏ bé, lông mượt sáng bóng, có một cái đuôi xù to tướng, trông giống sự kết hợp giữa mèo và gấu mèo nhỏ.

Con vật lông lá đó tao nhã đi đến bên chân Trà Trà, dùng đuôi quấn lấy chân cô cọ cọ mấy cái, sau đó chụm hai chân trước lại ngồi xuống bên cạnh, cái đuôi to vung qua vung lại.

Trà Trà xoa đầu nó, lấy ra một lon dung dịch dinh dưỡng, mở nắp rồi đặt xuống đất, vẻ mặt đầy xót xa nói: “Ăn đi, ăn đi.”

“Ngự linh sư?” Lý Huy Nghi ném phần cơm thừa canh cặn vào thùng rác, giọng điệu rốt cuộc cũng có chút d.a.o động.

Từ lúc sinh vật lông lá kia xuất hiện, ánh mắt của những người còn lại liền dán chặt vào nó. Nghe đến một khái niệm mới, Mika là người đầu tiên không nhịn được hỏi: “Ngự linh sư là gì vậy?”

Lê Lễ đã được Mạo Mạo giảng giải sơ qua trong đầu.

Kỹ năng mà Ngự linh sư thức tỉnh chính là linh thú, mỗi linh thú sở hữu 50% thuộc tính của chủ nhân. Nếu cả bốn kỹ năng đều được thức tỉnh thành công, chiến lực tương đương với ba người giống hệt bản thân, có thể nói là vô địch trong cùng cấp bậc.

Vấn đề duy nhất là, mỗi linh thú mỗi ngày đều cần tiêu tốn một lon dung dịch dinh dưỡng có giá không rẻ, cũng có nghĩa là Trà Trà mỗi lần mở mắt ra là lại ôm một đống nợ.

Câu hỏi luôn khiến Lê Lễ băn khoăn “tại sao cô ấy lại nghèo đến thế” cuối cùng cũng có lời giải.

Lý Huy Nghi mở lời: “Khi mọi người vào game không phải đều sẽ thử thức tỉnh kỹ năng sao? Dù có đủ mọi loại hình, nhưng cơ bản vẫn có thể chia thành hai nhóm lớn là tấn công và phòng thủ.”

“Một số kỹ năng có hình thức hoặc tác dụng đặc biệt hơn thì sẽ có một danh xưng riêng để tiện mọi người nhận biết. Ngự linh sư chính là một trong số đó.”

Cô không giải thích cụ thể tình huống của Ngự linh sư, bởi Trà Trà đang có mặt ở đây, nếu cô ta muốn nói thì sẽ tự nói, không muốn nói thì cô cũng không tiện nhắc đến. Ranh giới ăn nói được cô nắm giữ rất chặt.

Tính khí của Trà Trà rõ ràng không tốt lắm, Lý Huy Nghi nói xong cô ta cũng không đáp lời, thế là chẳng ai dám tới gần hỏi thêm gì, sợ lỡ lời chọc giận.

Dù sao thì tính nết cô ta thế nào vẫn chưa ai rõ, tránh rắc rối vẫn hơn.

Ngay lúc đó, Lê Lễ chớp mắt, giơ tay lên hỏi: “Ngoài tấn công và phòng thủ thì còn dạng nào khác không?”

Lý Huy Nghi quay sang, ánh mắt nhìn cô dường như có chút khác đi: “Sao lại nghĩ tới chuyện đó?”

Ánh mắt của những người còn lại cũng đồng loạt chuyển sang cô.

Lê Lễ bước một bước về phía thùng rác bên cạnh Lý Huy Nghi, tiện tay ném hộp cơm rỗng và đôi đũa vào, nói đầy tự nhiên: “Tất nhiên là vì tôi từng gặp rồi.”

Chuyện của bản thân cô tạm chưa nhắc đến, riêng Đào Hoa Hoa đã là một ví dụ – Mạo Mạo chỉ đích danh cô ấy là dược sư, kỹ năng rõ ràng chẳng dính dáng gì đến tấn công hay phòng thủ.

“Vận khí cô khá tốt đấy.” Có vẻ Lý Huy Nghi chấp nhận lời giải thích đó, ánh mắt cô dừng lại ở thùng rác mấy giây rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Ngoài tấn công và phòng thủ thì còn có hai dạng ít gặp hơn là hỗ trợ và hồi máu. Kỹ năng hồi m.á.u thì gọi là v.ú em, kỹ năng hỗ trợ thì loại hình khá phong phú, cách gọi cũng khác nhau tùy tình huống.”

Trà Trà ngậm một lát bánh mì nướng tiến lại gần, trông rất tự nhiên, những điều này với cô ta rõ ràng là vùng mù kiến thức.

Cô ta quan sát cấp bậc của Lê Lễ, ánh mắt nhìn cô hơi lộ vẻ nghi ngờ, nói ú ớ trong miệng: “Cô gặp được hỗ trợ hoặc v.ú em ngay từ phó bản đầu tiên? Là hồi m.á.u hay hỗ trợ? Tôi còn chưa thấy bao giờ mà cô lại thấy rồi?”

Lv.5 nhìn thế nào cũng chỉ vừa qua được một phó bản.

Liên tiếp nhiều câu hỏi được ném tới, Lê Lễ dùng một câu vô nghĩa để trả lời câu cuối cùng: “Tôi đã từng thấy rồi.”

“Hai loại kỹ năng này chỉ thức tỉnh khi các chỉ số cơ bản cực kỳ thấp, mà bản thân lại không có khả năng tấn công, nhiều người chưa qua nổi phó bản đầu tiên. Cho nên thực ra, phó bản đầu lại là nơi dễ gặp nhất.”

Lý Huy Nghi giải thích cho Trà Trà đôi chút, rồi lại quay sang nhìn Lê Lễ, hỏi: “Cô gặp được hồi m.á.u hay hỗ trợ?”

“Hồi m.á.u thì phải.” Lê Lễ suy nghĩ một chút rồi nói, dược sư có thể chế tạo thuốc hồi máu, chẳng lẽ không được coi là hồi m.á.u à?

“Hồi máu?” Nghe vậy, vẻ mặt Lý Huy Nghi thậm chí còn kinh ngạc hơn lúc nghe tin tận thế ngoài kia, “Cô ta vượt qua phó bản rồi à?”

Lê Lễ lắc đầu.

Mặc dù đó không phải một câu trả lời bất ngờ, nhưng Lý Huy Nghi vẫn thấy tiếc nuối.

Điều kiện để thức tỉnh kỹ năng hồi m.á.u cực kỳ khắt khe, tấn công và phòng thủ cơ bản đều chỉ có 1 điểm, tinh thần lực càng cao thì xác suất thức tỉnh càng lớn.

Nhưng dù có thức tỉnh kỹ năng hồi m.á.u cũng không có nghĩa là yên ổn vượt phó bản – chỉ số cơ bản yếu đuối, kỹ năng thức tỉnh lại không có chút sát thương nào, đánh quái không nổi, điểm tấn công không lên được, mà lúc mới chơi lại thường được ghép với những người chơi mới khác, không có chút vận may thì gần như không thể sống sót.

Đêm dần khuya, một người có thể thức khuya, nhưng rất khó để thức trắng đêm.

Lúc đầu mọi người còn có thể tán gẫu vài câu, về sau đều bắt đầu mơ màng buồn ngủ. Mika ngồi trong góc, đầu gật gù như gà mổ thóc, dường như đã ngủ mất.

Chung Hoài Đức phát hiện ra, định bước qua gọi cậu ta dậy, thì nghe thấy Bạc Hà – người vẫn yên lặng nãy giờ – mở miệng nói.

Giọng cô nhẹ nhàng như sợ phá hỏng giấc mộng đẹp của Mika: “Gọi cậu ta làm gì? Cứ để cậu ta ngủ đi.”

Người già nghe vậy hơi sững lại, đứng yên tại chỗ, dường như không hiểu vì sao cô lại nói thế – rõ ràng quản ngục đã nhắc nhở không được ngủ bên ngoài phòng ngủ kia mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạc Hà biết ông đang nghĩ gì, nhưng năm người chơi mới chỉ có một phòng bốn người, chắc chắn sẽ có một người bị loại.

Đã vậy Mika còn cứ bám lấy giới tính của cô không buông, vậy thì cậu ta đi c.h.ế.t đi là được rồi.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng lời ra miệng lại chẳng thể nói thẳng.

“Hôm nay còn có thể gắng thức qua đêm, nhưng ngày mai thì sao? Ông không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngủ quên à?” Bạc Hà khẽ cười, “Đây là do cậu ta không chịu nổi, vậy thì hậu quả cũng nên để cậu ta tự gánh. Chúng ta chẳng cần làm gì cả.”

Sự chú ý của những người khác bị hấp dẫn lại, Hắc Ưng thấy vậy khẽ cau mày, đứng dậy bước về phía Mika.

Bạc Hà lạnh lùng nhìn theo động tác của anh ta, cũng không cản lại, chỉ thấy anh ta bước tới, trực tiếp đá vào Mika một cái, cau mày nói: “Tự xem lại xem có gì sai sai không?”

Mika bị đá một cái liền tỉnh táo lại ngay lập tức, khi nhận ra mình đã ngủ quên, vẻ mặt cậu hiện rõ vẻ sợ hãi: “Tôi ngủ rồi hả?!”

Vài giây sau, Mika buông một câu chửi thô tục, sụp đổ nói: “Má nó, tôi chỉ còn 20 điểm HP thôi!”

Muốn hồi đầy m.á.u cần tiêu tốn 32 điểm tích lũy, mất đi một phần ba khiến người ta không thể không thấy hoang mang lo lắng.

Tiếc là nỗi sụp đổ của cậu chẳng ai đồng cảm nổi, vì lúc này mọi người đều đang suy nghĩ một vấn đề khác.

Ngủ ba phút mất 80 máu, hay ngủ một tiếng mất 80 m.á.u nhỉ?

Câu trả lời có lẽ chỉ mỗi Bạc Hà – người đầu tiên phát hiện ra – mới biết được.

Bạc Hà tựa lưng vào tường, khẽ bật cười, ngẩng đầu hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Mấy người sẽ không cho rằng mình thân thiết với tôi chứ?”

Quý Tu Minh hiểu rõ không thể mong nhận được lời giải từ cô ta nên cũng không nói gì thêm, nụ cười thường trực trên mặt anh đã biến mất, giọng điệu không phân rõ buồn vui: “Đã biết ngủ sẽ bị mất máu, thì hãy tự kiềm chế đừng ngủ là được.”

Bầu không khí lại rơi vào trầm lặng, nhưng sau sự việc vừa rồi, mọi người đều tỉnh táo hơn hẳn, từng người mở to mắt, quyết định gắng gượng tới hừng đông.

Trên màn hình hiển thị trong bốn phòng ngủ, chất lỏng màu đen biểu thị chỉ số ô nhiễm đang từ từ dâng lên, dần tiệm cận mốc an toàn 50 điểm.

Lê Lễ rũ mắt, suy nghĩ xem nguyên nhân khiến m.á.u tụt là gì.

Tiếc là dù cô có khả năng hồi máu, nhưng ngủ rồi cũng chẳng dùng kỹ năng được.

Ngồi yên thì dễ buồn ngủ, nghĩ vậy nên Lê Lễ bước ra khỏi nhà giam. Hôm nay tinh thần lực còn dư khá nhiều, theo nguyên tắc “không xài thì phí”, tiện thể ra ngoài xem có con cá quái nào dâng mạng tới không, để cô còn có dịp thể hiện phẩm chất “nhiệt tình giúp đỡ”.

Sự thật chứng minh, kiểu kịch bản kẻ địch đánh nhau nội bộ rồi tình cờ đánh tới trước mặt mình – thật sự rất khó có lần thứ hai.

Lê Lễ còn chưa kịp thất vọng, hệ thống đã đột ngột phát thông báo.

【Phòng tiếp khách có người ghé thăm】

Bước chân đang lững thững của cô khựng lại, lập tức đổi hướng.

Nhận được thông báo không chỉ riêng mình cô, tin tức này khiến những người còn lại trong nhà giam lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Bộ não bắt đầu vận hành, vô số suy nghĩ đan xen hiện lên.

Ngủ bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ cần sơ suất là sẽ ngủ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Nhưng bọn họ không phải người máy, không thể không ngủ, mới thức nửa đêm mà đã cảm thấy tinh thần suy sụp, việc cấp bách là phải lấy được bình oxy để vào được phòng ngủ.

Hiện tại cơ hội đang nằm ngay trước mắt, nhưng nguy cơ tiềm tàng đi kèm lại khiến người ta lưỡng lự.

Chỉ cần bước vào phòng tiếp khách là bắt buộc phải tiến hành giao dịch – nhưng họ có gì để giao dịch cơ chứ?

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau khách tới sẽ là bao giờ?

Ánh mắt Hắc Ưng lướt qua tất cả mọi người, dừng lại lâu hơn trên người Bạc Hà và Mika, như đang cân nhắc điều gì đó.

Bị ánh mắt ấy dán vào, toàn thân Bạc Hà nổi da gà. Cô nhấc mí mắt, mở miệng đẩy thẳng ngọn giáo về phía Mika: “Sao nào? Ban nãy còn đi gọi người ta dậy, giờ lại muốn đưa người ta đi chết?”

“Ý gì vậy?” Mika lúc này mới lờ mờ nhận ra, chủ đề câu chuyện dường như đang xoay quanh mình. Cậu quay sang nhìn ánh mắt của Hắc Ưng, vẫn còn đôi chút mơ hồ.

Trong mắt cậu, Hắc Ưng vừa mới cứu mạng mình, là người tốt có đạo đức và giới hạn. Khi nhận ra đối phương muốn làm gì, vẻ mặt Mika vừa có phần không chắc chắn, lại mang theo chút không thể tin nổi.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, ai cũng phải vào phòng tiếp khách, cậu cũng không cần lo lắng quá.” Quý Tu Minh đứng ngoài cuộc, giọng nói dửng dưng như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình.

Chung Hoài Đức nhìn người này lại nhìn người kia, há miệng muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được lời nào.

“Không phải tôi nói chứ.” Trà Trà lững thững đi tới nhóm người mới, như một khán giả hóng chuyện sốt ruột đòi xem kịch. Cô ta liếc qua bầu không khí căng thẳng trong nhóm tân binh, xúi giục: “Nơi này là chỗ dùng thực lực để nói chuyện, chứ không phải ai mồm to thì nói đúng. Việc không muốn làm thì đừng làm, đâu phải ai nói gì cũng phải nghe.”

Cô ta liếc Mika một cái, giọng đầy chán ghét: “Còn bày ra vẻ đáng thương làm gì, mấy người đều là cấp 1, sợ cái gì?”

Trà Trà xem náo nhiệt không sợ to chuyện, chỉ mong họ đánh nhau cho buổi diễn thêm phần đặc sắc.