Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 16



“Lo chuyện bao đồng.” Hắc Ưng nói.

Tuy gã là người mới, nhưng… có lẽ do cả người toàn cơ bắp mà từ trước đến nay gã chưa từng gặp thất bại, đối mặt với Trà Trà có vóc người mảnh mai nhưng lại cách gã một bậc rõ ràng về cấp độ, hoàn toàn không biết sợ là gì.

Thực tế là đến linh sủng của Trà Trà gã còn không đánh lại, căn bản không ý thức được thời đại đã thay đổi.

Không khí căng thẳng đến mức như gươm tuốt vỏ giương cung bạt kiếm, Mika lùi một bước về phía Trà Trà theo bản năng, nói: “Trên người tôi chẳng có gì để giao dịch cả, dù sao tôi cũng không đi đâu.”

Dù mọi người đều là cấp 1, Mika cũng không muốn va chạm trực tiếp với Hắc Ưng, theo phản xạ coi Trà Trà – người đã đứng ra thay mình – là chỗ dựa.

Trà Trà khoanh tay đứng giữa Hắc Ưng và Mika, vẻ mặt khó hiểu: “Mấy người có nhầm không vậy? Tôi đâu có tới để làm anh hùng công lý, tôi chỉ tới xem ai là tên xui xẻo bị chọn thôi mà.”

Cô chẳng có chút lòng trắc ẩn nào để đứng ra bênh vực người khác, bản thân còn đang lo không biết nên giao dịch thế nào đây.

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Mika, ứng viên còn lại là Bạc Hà thì lặng lẽ lùi vài bước, âm thầm làm người vô hình không tồn tại.



Lê Lễ đứng trước cánh cổng đen, cảm nhận được hơi lạnh rỉ ra từ cánh cửa đóng chặt.

Màn hình hiển thị ngoài cửa cũng có thay đổi.

“Hiện có 1 vị khách ghé thăm.”

“Thời gian ở lại dự kiến: 30 phút.”

Ban đầu Lê Lễ nghĩ rằng đối tượng giao dịch kiểu gì cũng phải là con người.

Nhưng bây giờ thì cô không chắc nữa.

Luồng khí lạnh và nhớp nháp kia khiến người ta rợn tóc gáy, chỉ cần đứng trước cửa cũng đã có cảm giác như bị thứ gì đó vô hình quấn lấy, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến việc bên trong liệu có tồn tại sinh vật nào vượt ngoài lẽ thường không. Lê Lễ đứng trước cửa, bình tĩnh lại ba giây, tự nhủ đó chỉ là ảo giác, rồi giơ tay gõ cửa.

Dù sao cũng là giao dịch, kệ nó là người hay là quỷ.

Làm ăn thì phải có gan mới được.

Cốc cốc cốc.

Cửa đen mở vào trong, sau cánh cửa không có ai, chỉ có một khoảng tối đặc sánh không ánh sáng.

Thời đại nào rồi, cửa tự động cũng không phải hiếm.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lê Lễ nhấc chân bước vào trong, cánh cửa sau lưng cô cũng từ từ khép lại, như cố tình để lại thời gian cho người ta đổi ý quay đầu, khác hẳn mấy bộ phim kinh dị hay “rầm” một cái là khóa luôn.

Cô vừa lấy hết can đảm bước vào, cánh cửa đang khép chậm chạp lập tức “rầm” một tiếng đóng sầm lại như trong phim ma, phát ra tiếng khóa cửa rất khẽ nhưng chắc chắn.

Cửa vừa đóng, không gian vốn đã tối tăm lại càng không thể nhìn rõ màu đen, như thể toàn bộ ánh sáng đều bị nuốt chửng.

Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cái bóng đặc quánh đang bò trên sàn, rồi từ mặt đất trồi lên, dần dần ngưng tụ thành một khối khổng lồ đen ngòm và nhớp nháp.

Vị khách – với cơ thể to lớn và vô định hình – đứng sừng sững trước mặt Lê Lễ, từ thân thể nó tỏa ra vô số xúc tu to lớn quấn lấy khắp căn phòng.

Tim Lê Lễ đập còn nhanh hơn lần đầu tiên nhìn thấy zombie.

Cô nuốt nước bọt, giữ vẻ bình tĩnh như đã c.h.ế.t rồi, nói: “Chào anh, khách hàng.”

Vị khách không có ý xã giao, một xúc tu lặng lẽ vươn đến trước mặt Lê Lễ, từng giọt nước biển tanh nồng và dính nhẹp nhỏ xuống đất, b.ắ.n lên những tiếng tí tách.

Rõ ràng nó không có mắt, nhưng cảm giác bị dòm ngó lại đến từ bốn phương tám hướng.

Lê Lễ vốn định dùng vật khác để thăm dò nội dung giao dịch, tất nhiên điều kiện là khách hàng phải là người.

Cô ngoan ngoãn lấy hai viên ngọc thanh tẩy từ không gian ra, đặt lên xúc tu của nó.

Hai viên ngọc phát ra ánh sáng trắng bị hút vào xúc tu, dường như khách hàng phát ra một tiếng thở dài hài lòng.

Lê Lễ cũng thở phào nhẹ nhõm, cô giơ tay chờ nhận phiếu rút thưởng, nhưng thứ rơi xuống chỉ là vài giọt nước dính nhẹp.

Một xúc tu đen ngòm vươn lên, đầu xúc tu hơi cong lại, như đang xem có gì trong lòng bàn tay Lê Lễ.

Phát hiện bên trong không có gì, thân thể khổng lồ đáng sợ kia vẫn đứng im không nhúc nhích, nhưng cái bóng nối liền với cơ thể lại bắt đầu lượn quanh cô vài vòng, trông có vẻ cảm xúc bất ổn.

Dù không phải người cũng không thể ăn quỵt được chứ! Đây là sự tha hóa của nhân tính, là sự sụp đổ của đạo đức!

Lê Lễ vừa sợ vừa giơ tay ra lần nữa, thái độ cực kỳ không khoan nhượng với hành vi vô đạo đức của “khách hàng”.

Thấy vậy, xúc tu vốn đang yên vị trên tường đột ngột vươn dài ra nhanh chóng, bịt kín cửa lại, cả không gian bị chất lỏng đen đặc bao trùm, giống như một cái lồng khép kín, đầy tính uy hiếp.

Khoan đã.

Chỉ có vậy?

Lê Lễ đột nhiên thấy độ khó của phó bản này cũng thường thôi.

Dù là giám ngục hay khách hàng, đều rất văn minh và lịch sự, hoàn toàn không giống đám zombie cứ lao vào cắn xé.

Cô sợ suông rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xúc tu vẫn dừng lại trước mặt cô, như thể đang vòi thêm gì đó.

Đã mất hai viên ngọc thanh tẩy, Lê Lễ bực cả mình, vung tay tát bay cái xúc tu đang sắp dí sát mặt cô.

Khách hàng đã không đánh cô, thì đừng trách cô ra tay đánh lại.

Xúc tu bị đánh rõ ràng là ngẩn ra một lúc, sau đó một xúc tu khác lạnh lẽo nhớp nháp cuốn từ cổ chân cô lên, cuối cùng dừng lại ngang tầm mắt cô.

Hai tấm phiếu rút thăm lấp lánh ánh vàng nổi lên từ xúc tu đen, nhưng khi cô vừa định lấy thì nó lại “vụt” một cái biến mất.

Xúc tu lại thò ra phía trước.

Lặp lại như vậy hai lần, đến khi “khách hàng” suýt nữa sắp mở miệng nói chuyện thì Lê Lễ cuối cùng cũng hiểu ra.

Cô lề mề lấy nốt hai viên ngọc thanh tẩy cuối cùng của mình ra.

Khách hàng cuốn luôn hai viên rồi lập tức thả xúc tu ra, bốn phiếu rút thăm trôi nổi lên, sau đó bộp một tiếng rơi thẳng vào lòng cô.

【Mức độ hài lòng của khách hàng +4】

Lê Lễ ôm bốn tấm vé, tâm trạng rối bời rời khỏi căn phòng.

Cô còn nhớ bên trong căn phòng kia có chỉ số “ô nhiễm”, vốn định giữ lại một chút để đề phòng, ai ngờ bị vét sạch túi.

Lê Lễ chen vào khe cửa hẹp của gian rút thăm, nhét từng tấm vé vào khe “mỗi vé một lần” của máy, theo sau tiếng rơi lách cách của vật phẩm, cô xoa tay mở khoang nhận thưởng.

【Bình dưỡng khí (Sau khi sử dụng nhận được trạng thái “như cá gặp nước”, có thể tự do hoạt động dưới nước trong 1 giờ)】

【Táo (Một loại trái cây có thể ăn được)】

【Ngọc thanh tẩy (Đặt vào thiết bị thanh lọc, có thể giảm 5 điểm ô nhiễm)】

Cô nhận được hai bình dưỡng khí, một quả táo và một viên ngọc thanh tẩy.

Táo?

Cô nhét toàn bộ vật phẩm rút được vào không gian, vừa đi về phía nhà giam vừa suy nghĩ không biết phải nâng độ hài lòng của khách hàng lên bao nhiêu thì mới được coi là “khách quen trung thành”.

Theo lý mà nói, bốn viên ngọc thanh tẩy này vốn không nên thuộc về cô, lần này hoàn toàn là nhờ vận may nên mới đi được đường tắt.

Đối với những bước bị bỏ qua trong quá trình giao dịch, cô có vài suy đoán.

Khi Lê Lễ vào nhà giam, thời gian khách hàng còn lại khoảng mười phút, bầu không khí trong đó có vẻ khá kỳ lạ.

Trên màn hình trong phòng bốn người, tên của Mika đã được ghi vào, cho thấy cậu ta đã được ghép cặp với phòng.

Vừa thấy cô, Trà Trà lập tức lượn tới, xoay quanh cô mấy vòng rồi hỏi: “Sáng nay cô đi ra ngoài, có phải cũng đến chỗ giao dịch rồi không?”

Lê Lễ mặc cho cô ấy dò xét, hỏi ngược lại: “Còn cô thì sao?”

“Tôi là người chơi rảnh rỗi thì vội gì, trời có sập thì cũng sẽ có người lo mà.” Ánh mắt cô ấy đảo một vòng quanh đám tân thủ, “Kìa, chẳng phải đã đẩy Mika ra làm vật thử rồi sao? Tôi chỉ cần nhặt đồ còn sót lại phía sau là được.”

Hiện Mika không ở cùng nhóm người mới nữa, cậu ta đã ổn định chỗ ở trong phòng, cửa đóng lại thì chẳng ai biết cậu ta đang làm gì, trông như thể đã cắt đứt liên hệ với những người còn lại.

Đối với cả người chơi mới lẫn cũ Lê Lễ đều giữ thái độ “việc không liên quan đến mình thì mặc kệ”, cách làm của đôi bên không cần cô can thiệp, cũng chẳng đến lượt cô ra tay.

Tuy vậy, cô lại cảm thấy Trà Trà không hoàn toàn như lời cô ta nói – một người chơi lười biếng chính hiệu. Bằng chứng là vừa thấy cô bước vào, Trà Trà đã lập tức nhào đến hóng hớt tin tức, hành động nhanh nhẹn không giống một kẻ chơi qua loa chút nào.

“Vậy giờ Mika đã dọn vào ở rồi, sao cô còn chưa hành động?” Lê Lễ ngồi xuống một góc, không trả điểm thuê phòng.

Trà Trà lẽo đẽo theo sau như cái đuôi, lườm một cái rồi nói: “Tên ngốc đó nói là giao dịch bằng điểm tích lũy, một vé rút thưởng giá 10 điểm, không biết người khác có tin không, chứ tôi thì không.”

Cô ta nâng giọng, ngữ khí tràn đầy khó hiểu: “Điểm tích lũy là thứ chỉ hệ thống mới cần, sao nào? NPC trong phó bản cũng xài chung tiền tệ với hệ thống luôn rồi à?”

Vừa dứt lời, ở bên kia Hắc Ưng đã kéo theo Chung Hoài Đức ra khỏi phòng, bước chân vội vàng, tranh thủ mấy phút cuối cùng trong thời gian khách hàng còn lưu lại.

“Hay là để lần sau đi?” Chung Hoài Đức bị kéo lê, lảo đảo một chút rồi chần chừ mở miệng khuyên.

“Ai biết lần sau là bao giờ? Mika còn về được mà ông sợ cái gì? Nếu không phải thấy ông già rồi thì tôi chẳng buồn quan tâm đâu.” Hắc Ưng nói tới đây thì dừng chân lại một chút, buông tay ra, “Nếu ông còn chịu được cả đêm không ngủ thì coi như tôi chưa nói gì.”

Chung Hoài Đức không đáp lời nữa, chỉ im lặng lê bước theo sau.

Không bao lâu sau, hai người quay lại và vào thẳng phòng bốn người, trên màn hình bên cạnh cửa đã hiện lên ba cái tên, chỉ còn trống đúng một chỗ.

Bạc Hà và Quý Tu Minh thấy vậy vẫn ngồi yên tại chỗ, không động đậy.

Trà Trà lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng do dự mở miệng: “…Không lẽ thật sự phải dùng điểm tích lũy à? Mã số khách hàng là gì? Phải giao dịch trực tiếp à? Tôi chuyển khoản được không?”

Lê Lễ liếc cô ta một cái, cũng do dự lên tiếng: “Cô làm người chơi lười cũng đúng đấy, cứ dựa vào trực giác mà hành động, rảnh thì đừng nghĩ nữa.”

Trên mặt Chung Hoài Đức không thấy rõ biểu cảm gì, nhưng sắc mặt của Hắc Ưng thì rõ ràng có vấn đề, tuy không biết bọn họ dùng cái gì để giao dịch, nhưng chắc chắn không phải là điểm tích lũy.

Đáng tiếc là giờ này giám ngục không làm việc, nếu không Lê Lễ đã có thể xác minh suy đoán của mình rồi.

Đã thức gần cả đêm, trong túi chỉ còn lại hai bình dưỡng khí, Lê Lễ quyết định sống tiết kiệm, hôm nay không ngủ cũng chẳng sao.

Bên cạnh, Trà Trà liếc mắt nhìn họ vào phòng, mắt vô hồn lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy trời? Đâu có đứt tay gãy chân gì, rốt cuộc dùng cái gì để đổi thế…”