Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 17



Sáng sớm hôm sau, trước khi Lê Lễ kịp đi tìm giám ngục, cô đã nghe thấy tiếng thắt lưng của ông ta phát ra tiếng động.

Người đàn ông trung niên tay cầm ly trà, thong thả bước vào nhà giam. Vừa vào cửa, ông ta liếc mắt nhìn năm người vẫn còn gắng gượng mở mắt trong sảnh lớn, khẽ nhấp một ngụm trà: “Chậc chậc chậc, giới trẻ bây giờ cũng dai sức thật.”

Nói xong, ông đi đến phòng bốn người, gõ cửa:

“Trong vòng năm phút phải ra ngoài tập hợp.”

Ba người trong phòng trông cũng chẳng khá khẩm gì, mắt thâm quầng, rõ ràng ngủ không ngon, chẳng khác gì mấy người ngoài sảnh.

Chờ mọi người có mặt đầy đủ, giám ngục khẽ hắng giọng, nâng cao âm lượng một chút: “Được rồi, tinh thần lên nào.”

“Hệ thống phát hiện nhà giam đã có người vào ở, sinh vật biển đã phát đi một nhiệm vụ cầu cứu tới cư dân thế giới đáy biển. Nó hy vọng có ai đó giúp tiêu diệt một bầy cá quái ô nhiễm đang hoạt động tại rãnh biển cách nhà giam 3 km, cấp độ trung bình là lv.6. Có ai nhận nhiệm vụ này không?”

“Cá quái ô nhiễm à?” Với thân phận là hộ nghèo luôn khổ sở vì thiếu điểm, tin này lập tức khiến Trà Trà bừng tỉnh.

“3 km? Bơi tới? Đây là thi ba môn phối hợp chắc?” Quý Tu Minh cau mày nói.

“Cậu có bình oxy chưa mà đã nghĩ tới chuyện đó?” Bạc Hà uể oải cất tiếng, giọng nói vốn nhẹ nhàng giờ cũng trở nên khàn khàn.

Nhận ra một loạt vấn đề kéo theo, Trà Trà lập tức ngưng vui, dè dặt hỏi: “Có cấp trang bị không? Hoàn thành nhiệm vụ có thưởng không? Không hoàn thành có phạt không?”

Ra tay trước là chiếm lợi, ra tay sau là ăn thiệt.

Lê Lễ lập tức giơ tay:

“Tôi nhận!”

Ánh mắt mọi người ngay tức khắc đổ dồn về phía Lê Lễ – người duy nhất trông hoàn toàn không cùng phe với họ, như thể họ vừa mất trắng hai triệu vậy.

Trà Trà còn lộ rõ vẻ bị phản bội, đầu gần như muốn bốc khói, chống nạnh nói: “Tôi còn tưởng hôm qua cô thức đêm là vì không đến khu giao dịch đấy! Quá gian xảo!”

Giám ngục chẳng buồn quan tâm đến mấy trò lòng vòng giữa bọn họ, vừa nghe có người nhận nhiệm vụ liền gật đầu, thản nhiên nói: “Được, nhiệm vụ này giao cho cô.”

“Hoàn thành nhiệm vụ không có phần thưởng, không hoàn thành cũng không bị phạt, nhưng lần sau nếu muốn nhận nhiệm vụ nữa có thể sẽ bị người cầu cứu từ chối.” Giám đốc quay sang nhìn Lê Lễ, tỏ vẻ rảnh rỗi hỏi thêm: “Vậy cô có bình oxy để ra biển chưa?”

Hôm qua mấy người đi giao dịch đều đã chọn được phòng ở, giám ngục thấy cô vẫn luôn ở sảnh lớn, nên đinh ninh rằng cô chưa đi giao dịch. Ai ngờ Lê Lễ vì đức tính tiết kiệm nên vẫn ôm tiền thuê phòng mà thức suốt đêm.

Đối diện ánh mắt như chờ xem kịch vui của giám ngục, Lê Lễ cười tươi đổi chủ đề: “Giám ngục, hôm qua ông nói chuyện trong nhà giam đều do ông phụ trách đúng không?”

Cái gì mà đều do ông ta phụ trách, rõ ràng ông ta nói là chỉ phụ trách việc trong nhà giam thôi.

Hiểu không đấy, “đều” và “chỉ” khác nhau thế nào về ngữ khí?

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng ông ta, định quay đầu bỏ đi, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp nên ông vẫn cứng rắn trả lời: “Cô có gì thì nói đi.”

“Nếu đã như vậy, chuyện bọn tôi không có tiền thuê mà vẫn vào ở phòng trong nhà giam, giám ngục chắc chắn đã có sắp xếp chứ nhỉ?”

“Tiền thuê có thể kiếm được qua rút thẻ.” Vấn đề này ông ta trả lời rất dứt khoát, thân thể căng cứng cũng thả lỏng một chút, ông nhún vai: “Tôi nói rồi, vé rút thẻ thì đi xin khách hàng, chỗ tôi không có.”

“Tất nhiên rồi.” Lê Lễ tỏ ra rất thông cảm, “Ý tôi là: vé rút thẻ ông không có, vậy còn tiền thuê phòng trong nhà giam và bình oxy thì sao, giám ngục có không?”

Quả nhiên linh cảm của ông ta chính xác.

 Mặt mày giám ngục xị xuống, trả lời không tình nguyện: “Giám ngục cũng không cung cấp bình oxy miễn phí đâu.”

Nghe vậy, mọi người lập tức ngẩng đầu lên.

“Bình oxy mua bằng gì? Điểm tích lũy à?” Trà Trà hỏi ngay.

Giám ngục bật cười khinh miệt: “Tôi cần điểm tích lũy làm gì?”

“Đã hỏi rồi thì tôi cũng nói luôn.” Ông ta nhìn mấy người có vẻ đang tràn trề hy vọng, nhún vai nói: “Bình oxy chỗ tôi phải dùng ngọc thanh tẩy để đổi, ra biển đánh quái sẽ rơi ngọc thanh tẩy.”

Hắc Ưng mặt mày ủ rũ, buông lời chửi rủa: “Ra biển đánh quái chẳng phải vẫn cần có bình oxy trước à? Cái nhiệm vụ ngu ngốc gì vậy, rõ ràng không cho người ta đường sống.”

Trà Trà thì lại tiếp tục lạc đề: “Nếu đã có thể ra biển đánh quái, vậy thì nhận nhiệm vụ để làm gì?”

“Nhận nhiệm vụ thì người cầu cứu sẽ bao trọn đưa đón.”

Đúng là lo chuyện bao đồng, giám ngục liếc cô một cái, lạnh nhạt trả lời.

Đúng lúc này, Lê Lễ chen ra khỏi hàng ngũ, đến cạnh giám ngục rồi quay lại đối mặt với mọi người, nói với giọng điệu như một đại tài chủ: "Các đồng chí, giám ngục không cho thì tôi cho!”

Cái trò mới gì nữa đây?

“Chờ tôi làm xong nhiệm vụ, nhận được bình oxy rồi thì tôi có thể cho mượn trước, mọi người trả lại tôi bằng ngọc thanh tẩy cũng được, một bình đổi năm viên, thế nào?” – Lê Lễ nói.

Tình huống như vậy đúng là thời cơ vàng để độc quyền thị trường.

Lê Lễ thậm chí còn cảm thấy mức giá của mình đã nhân từ lắm rồi.

Mika lập tức lên tiếng: “Tôi hiện có dư một bình oxy, có thể cho mượn.”

Tại sao cậu lại không nghĩ ra cách này nhỉ?

Chuỗi nhiệm vụ luẩn quẩn này cuối cùng cũng có lối thoát, những người đang trắng tay nghe vậy lập tức hăng hái hẳn lên.

Ban đầu giám ngục vẫn thong dong nhâm nhi trà và xem kịch, giờ thì không xem nổi nữa.

Ông ta chỉ tay vào Lê Lễ, tức tối mắng: “Cô thật lòng dạ đen tối! Tôi chỉ lấy ba viên ngọc đổi một bình thôi!”

Lê Lễ thở dài, lập tức bỏ cuộc đấu giá, tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy thì thôi, để ông cho mượn vậy.”

Giám ngục lườm cô một cái đầy hằn học, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Mỗi người chỉ có một lần được vay mượn từ tôi, tối đa mỗi lần được mượn 10 bình oxy, trong vòng ba ngày hoàn trả đủ 30 viên ngọc thì không tính lãi, quá hạn mỗi ngày cộng thêm ba viên. Ai muốn mượn thì theo tôi lên văn phòng ký hợp đồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngân hàng chính quy đúng là vẫn có sức thuyết phục hơn ngân hàng tư nhân. Trong khi mọi người đều “quay đầu là bờ” kéo nhau lên văn phòng giám đốc nhà giam, Lê Lễ đã rời khỏi nhà giam, đến rìa kết giới thế giới đáy biển.

So với mượn oxy, thì rút thẻ ra bình oxy mới thú vị. Lê Lễ thích tự cung tự cấp, tạm thời không định mượn ai.

Một sinh vật biển phát sáng đã khóa định vị trí của cô, bơi thẳng về phía cô.

Là con cá cầu cứu đã phát nhiệm vụ.

Nó có cơ thể hình dẹt, phía sau có những xúc tu dài như sứa, lớp vảy lấp lánh ánh bạc, cả con cá như thể được dệt từ ánh trăng và nước biển, trông cực kỳ linh động.

Cơ thể uyển chuyển vẽ ra một đường cong trong làn nước, nhẹ nhàng và linh hoạt bơi về phía Lê Lễ.

“Á, giống như diều vậy.” Lê Lễ nhìn khung cảnh trước mắt bằng ánh mắt đầy thưởng thức, nghĩ mãi mới bật ra được một lời khen – trông hệt như một con mù chữ đang tuyệt vọng.

Lê Lễ tạm thời chưa nhận lời đi ngay với cá cầu cứu, cô định chờ những người đang xử lý xong việc vay mượn rồi cùng đi.

Cô luôn ghi nhớ mình chỉ có đúng 8 điểm tấn công.

Nhận nhiệm vụ là một chuyện, nhưng nếu không ai giúp, một con gà yếu như cô thì làm được gì chứ?

Vậy nên rốt cuộc vì sao giám ngục không muốn cho mượn bình oxy? Rõ ràng đó là việc nằm trong phạm vi trách nhiệm của ông ta mà.

Lê Lễ gác câu hỏi đó lại, tranh thủ thời gian chờ người khác, quyết định mở một cái rương kho báu.

Đây là rương phần thưởng mà mỗi phó bản chỉ cho một cái.

Trong lòng hồi hộp mà đầy mong đợi, cô lôi rương ra vừa khấn vừa lẩm bẩm: “Điểm tấn công, điểm tấn công, cho chút thôi cũng được…”

Dù không biết trong đó có thứ gì kỳ diệu, nhưng Lê Lễ vẫn luôn giữ vững khát vọng tăng sát thương.

Biết đâu bên trong là thẻ tăng thẳng 100 điểm thuộc tính thì sao.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Dưới lời thì thầm của “ác quỷ”, chiếc rương từ từ mở ra.

【Súng Bắn Bong Bóng: Sát thương mỗi phát bằng 120% điểm tấn công tối đa của người sử dụng, mỗi phát tiêu hao 1 điểm tinh thần】

Tên thì nghe như đồ chơi con nít, nhưng đây là một món vũ khí thật sự!

Đúng là: cầu người không bằng cầu thần, học hành chẳng bằng đốt hương.

Trong cửa hàng chỉ bán nhu yếu phẩm cơ bản, trước đó cô còn thắc mắc thanh kiếm của lão Câu Cá từ đâu ra, giờ cuối cùng cũng có câu trả lời.

Lê Lễ vuốt ve khẩu s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng màu hồng trắng, trông y như món đồ chơi tuổi thơ, đầy mộng mơ thiếu nữ.

Nhưng đây không phải là khẩu s.ú.n.g bong bóng bình thường – mà là cột mốc đánh dấu việc cô thoát khỏi cảnh đánh tay bo tầm gần nguyên thủy!

Lê Lễ vừa nâng niu s.ú.n.g trong tay, vừa nghĩ không biết trong rương còn thứ gì hay ho khác nữa, thật muốn mở liền một trăm cái.

Từ xa, bóng dáng Lý Huy Nghi xuất hiện trong tầm mắt Lê Lễ, cô cất s.ú.n.g đi, vẫy tay với đối phương, cố gắng toát ra khí chất thân thiện nhất có thể:

“Này~ Muốn lập đội không?”

Cao thủ cấp 17, đảm bảo an toàn khi đi đánh quái.

Lý Huy Nghi liếc nhìn sinh vật biển phát sáng sau lưng Lê Lễ, trầm ngâm giây lát rồi đổi hướng đi tới, đứng ở khoảng cách xã giao vừa phải, lạnh nhạt nói:

“Được, nhưng tôi là pháp sư lửa.”

“Pháp sư lửa?”

Nói thật lòng, Lê Lễ còn tưởng cô ấy là pháp sư băng, không ngờ ngoài lạnh trong nóng.

Đôi mắt phượng to tròn trong veo của cô lộ rõ dấu hỏi to đùng: “Xin hỏi vì sao pháp sư lửa lại chọn vào phó bản thế giới đáy biển?”

“Vì hai lựa chọn còn lại đều là phó bản cấp 2.” Lý Huy Nghi ngừng một chút, giải thích thêm: “Phó bản cấp 2 có cơ chế phức tạp hơn, người tham gia cũng nhiều hơn. Phó bản cấp 1 thì gần như là một game offline cho tám người chơi cấp thấp, đơn giản hơn rất nhiều.”

Lê Lễ và cô ấy đều bị động bước vào phó bản này, lý do ấy quả thật khiến người ta đồng cảm sâu sắc.

Cô gửi lời mời tổ đội, rồi lặng lẽ đợi người khác.

Hai người thì vẫn quá nguy hiểm, ai cũng biết hình tam giác mới ổn định. Tất nhiên nếu có bốn người thì càng tốt – đông người dễ làm nên chuyện, an toàn là trên hết.

Tổ đội cùng cô vừa có điểm đến rõ ràng, lại được “bao xe”, vớt thêm được ai hay nấy.

“Không cần, tôi tự đi tìm quái.” – Đối mặt với lời mời của Lê Lễ, mục tiêu chủ yếu của cô là Trà Trà lại từ chối thẳng thừng.

Cô ta nghịch nghịch lọn tóc đôi đuôi ngựa, tự tin nói:

“Cao thủ thì phải solo.”

Ngoài dự đoán là nhóm người mới gồm Quý Tu Minh và Bạc Hà cũng từ chối.

Quý Tu Minh luôn nói năng nhã nhặn, dù bộ vest trên người đã hơi nhăn nheo nhưng vẫn giữ được phong thái điềm đạm: “Cá quái có cấp trung bình là lv.6, có lẽ chúng tôi cũng không giúp được gì nhiều.”

Cuối cùng, ngoài Lý Huy Nghi thì có Hắc Ưng, Chung Hoài Đức và Mika cùng tham gia tổ đội nhiệm vụ.

Mika mặt mày cau có đứng cạnh Hắc Ưng, dù từng bị bán đứng, cậu ta vẫn không gia nhập nhóm của Quý Tu Minh và Bạc Hà.

Có lẽ vì cả ba người đều từng đến khu giao dịch, chung một cảnh ngộ khiến họ tụ lại với nhau.

Sau khi lập đội xong, cả năm người cùng sử dụng bình oxy. Cá cầu cứu bơi đến cạnh Lê Lễ, dùng xúc tu quấn lấy eo từng người rồi đặt họ lên lưng mình, nhanh chóng bơi về phía mục tiêu.

Lê Lễ vội vàng bám chặt lấy vây trên lưng nó.

Xúc tu mềm mại của cá cầu cứu vẽ nên những dải lụa lướt qua làn nước, lướt qua đủ loại sinh vật kỳ dị khác nhau.

Chưa kịp để Lê Lễ thưởng thức hết khung cảnh tuyệt vời ấy, một khe nứt sâu thẳm nơi đáy biển đã hiện ra trước mắt mọi người.