Mỗi màn hình bên ngoài phòng trong nhà tù đều hiển thị chỉ số ô nhiễm tăng thêm 10 điểm so với hôm qua...
Lý Huy Nghi đứng trong đại sảnh suy nghĩ hồi lâu, do dự giữa phòng đơn và phòng đôi.
Nếu sắp xếp theo cấp bậc, lựa chọn hợp lý nhất là cô và Trà Trà mỗi người ở một phòng đơn, còn Lê Lễ thì ở phòng đôi.
Phòng đơn dĩ nhiên là có điều kiện tốt nhất, trước hôm nay Lý Huy Nghi cũng chưa từng nghĩ đến lựa chọn ngoài phòng đơn.
Nhưng bây giờ cô có chút để ý đến Lê Lễ, muốn nhân cơ hội này làm quen nên mới để tâm đến động thái của cô gái kia.
Chỉ thấy cô gái mặc áo thun trắng, quần short và giày thể thao, tay đang gặm một quả táo căng mọng, thảnh thơi đi thẳng về phía phòng bốn người có mức thuê theo ngày thấp nhất.
Trông chẳng hề do dự việc ở đâu, mục tiêu rất rõ ràng, biểu hiện rõ ràng là muốn tranh cơm với người chơi mới.
Do dự vài giây, Lý Huy Nghi mở miệng gọi cô lại: “Cô không ở phòng đôi à?”
Tiếng “rôm rốp” nhai táo chợt ngừng lại, Lê Lễ lập tức bịa đại một cái cớ cho hành vi không biết xấu hổ của mình, thở dài đầy u sầu: “Tôi cũng không muốn vậy đâu, nhưng tôi chỉ có một bình oxy thôi mà.”
Hai bình oxy rút được giờ đã dùng mất một cái, trong túi Lê Lễ thật sự chỉ còn đúng một bình.
Cô tuyệt đối không phải vì ham giá thuê rẻ của phòng bốn người đâu.
“Giờ vẫn là ca trực của giám ngục đúng không? Sao cô không đi mượn ông ta?” Lý Huy Nghi đề xuất cách giải quyết.
Vì đã đại khái hiểu con người của Lê Lễ, Lý Huy Nghi tranh nói trước khi cô kịp từ chối: “Tôi cho cô mượn nhé? Không cần đi lại, cũng không lấy lãi.”
Lời Lê Lễ định nói bị nghẹn trong cổ họng, nghi ngờ không biết Lý Huy Nghi có phải vẫn đang ở trong giai đoạn mẫn cảm với luật lệ của trẻ con 0–3 tuổi không.
Tại sao nhất định phải chọn phòng theo cấp bậc chứ! Tuy cô cấp cao hơn thật, nhưng cô cũng phế như đám tân thủ thôi mà!
Cuối cùng, mang chút gánh nặng tâm lý của người chơi cấp cao, Lê Lễ đành nhượng bộ.
Dưới sự giám sát của Lý Huy Nghi, cô chỉ có thể mở to mắt nhìn ID của mình xuất hiện trên màn hình phòng đôi.
Nhưng cô không ngờ rằng, sau đó Lý Huy Nghi cũng chọn vào căn phòng này.
Sao cô ấy có thể nghiêm khắc với người khác mà dễ dãi với bản thân mình như zị!
Nhất Tiếu Hồng Trần
Là người chơi cấp cao nhất phó bản này, sao cô ấy không tự ở phòng đơn đi trời?
“…Chị chọn phòng này là vì có tâm sự gì sao?” Lê Lễ quay sang nhìn Lý Huy Nghi, mở miệng đầy u oán.
Lý Huy Nghi vờ như không nghe thấy, gương mặt xinh đẹp không biểu cảm, chăm chú nhìn chằm chằm màn hình của căn phòng như thể muốn nhìn ra hoa.
Bài trí trong phòng có chút giống phòng bệnh viện, bên trong có hai chiếc giường nhỏ rộng 1,2m, mỗi giường có một tủ đầu giường, đối diện hai giường là một màn hình TV treo trên tường.
Rèm cửa bên tường đối diện cửa ra vào đang mở sang hai bên, có thể thấy rõ làn nước biển đen đặc bên ngoài và bóng cá đang bơi qua lại.
Ngoài ra, trong phòng còn có một chiếc máy lạ trông giống máy tạo ẩm, được gắn trong tủ đứng ở bên phải cửa ra vào.
Lê Lễ đi tới nghiên cứu một lúc, rồi lấy ra một viên ngọc thanh tẩy đưa lên so thử với lỗ tròn trên máy.
Rất tốt, kích cỡ hoàn toàn vừa vặn.
Cô đẩy viên ngọc vào khe tròn giống như khe bỏ xu trên máy, máy phát ra một tiếng “tít” rồi đèn báo sáng lên trong chốc lát, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Trên màn hình bên ngoài căn phòng, chỉ số ô nhiễm tụt xuống một điểm, thật sự chỉ đúng một điểm.
“Chỉ số ô nhiễm còn 49 rồi.” Lý Huy Nghi từ ngoài bước vào nói.
Một viên ngọc thanh tẩy giảm được một điểm ô nhiễm.
Điều này có nghĩa là, phòng đơn không chỉ mỗi ngày phải trả bốn bình oxy tiền thuê, mà còn phải tự lo toàn bộ chi phí ngọc thanh tẩy.
Phòng bốn người vẫn là nhất, Lê Lễ lại bắt đầu tiếc nuối.
Cô chỉ tay vào cái máy trắng trước mặt: “Giảm chỉ số ô nhiễm xuống 40 điểm trước đã.”
Theo xu hướng hiện tại, nếu giảm xuống còn 40 thì ngày mai nếu không có gì bất ngờ sẽ vừa khéo giữ được ngưỡng an toàn là 50 điểm.
Lý Huy Nghi không phản đối, lấy ra một nắm ngọc thanh tẩy đưa cho Lê Lễ: “Tùy cô xử lý, tôi ra ngoài trước đây.”
Lần này cô về chỉ để chọn phòng, vốn dĩ không định ở lại lâu, chọn xong là tranh thủ từng giây ra ngoài farm quái ngay.
Một nắm đầy viên ngọc thanh tẩy cùng dáng vẻ dửng dưng lạnh nhạt ấy khiến Lê Lễ cảm thấy bản thân mình giờ cứ như một tiểu thê tử được đại lão bao nuôi vậy.
Phòng đôi đúng là không tệ chút nào.
Chỉ tiếc là giá trị tinh thần của cô đã bị tiêu hao hoàn toàn, không thể sử dụng kỹ năng, cô giờ chẳng khác gì một con gà giấy yếu ớt – có lòng muốn ra ngoài đánh quái nhưng sức lực chẳng có bao nhiêu, hoàn toàn không thể bon chen.
Lê Lễ chán nản một lúc, rồi bắt đầu lục lọi không gian hệ thống của mình.
Bên trong không gian cũng chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ toàn những vật dụng sinh hoạt như khăn mặt, cốc uống nước, một ấm đun nước điện, mấy tấm thẻ cây trồng còn sót lại từ phó bản trước, một cái xẻng nhỏ, một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng và 13 viên ngọc thanh tẩy.
Ban đầu cô còn cảm thấy không gian hệ thống 2m×2m×2m chỉ như một phòng kho nhỏ, chẳng đủ dùng.
Giờ thì thấy mình của ngày trước đúng là bồng bột.
“Con trời đánh Lý Huy Nghi, không biết xấu hổ gì hết!” Một giọng nói vang dội và đầy khí thế vang lên ngoài cửa, chỉ nghe đã biết là ai.
Cô gái tóc hai bên buộc đuôi ngựa kéo theo thân thể mệt mỏi đứng ở cửa phòng đôi, nhìn hai cái ID trên màn hình mà hận không thể tự đập đầu – đến chậm một bước.
Ngay từ đầu cô ta đã nhắm vào phòng đôi, căn bản không thèm nghĩ tới phòng đơn tốn tới bốn bình oxy mỗi ngày, bất kể là cựu hay tân thủ – phòng đơn rách nát đó ai thích thì cứ việc mà ở!
Giờ thì nguyện vọng hàng đầu tuột khỏi tay, chỉ còn lại lựa chọn giữa phòng bốn người và phòng đơn.
Đây mà gọi là lựa chọn chắc? Trà Trà tức đến nỗi phồng má như cá nóc, nện bước chân nặng nề quay người bỏ đi.
Lê Lễ dừng tay đang dạo trong cửa hàng hệ thống, chậm rãi lấy ấm đun nước điện ra đun một ấm nước sôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô đi ra ngoài dạo một vòng, kiểm tra tình trạng từng phòng, thỉnh thoảng gật gù, rồi cầm cốc thủy tinh nhấp một ngụm nước ấm.
Tư thái rảnh rỗi ấy y như bản sao của giám ngục vậy.
Phòng bốn người vẫn còn một chỗ trống, phòng đơn cũng còn một căn.
Giờ chỉ còn lại Quý Tu Minh và Bạc Hà là chưa chọn phòng, tình thế của Bạc Hà sau một vòng quanh quẩn đã quay trở về điểm xuất phát.
Dự đoán khi hai người này quay lại thể nào cũng có kịch hay, Lê Lễ cân nhắc hồi lâu, quyết định tối nay tự thưởng cho mình một phần cơm lươn đắt giá 45 điểm tích lũy.
Trời dần về tối, người quay lại trước cả hai nhân vật chính lại là Lý Huy Nghi.
Dù tạm thời không sử dụng được kỹ năng, nhưng với chỉ số cơ bản mạnh sẵn, chỉ cần còn sức, cô hoàn toàn có thể đánh quái cả ngày.
Ngày mai lại có thể tăng kha khá điểm tấn công.
Lê Lễ nằm dài trên giường, một lần nữa trải nghiệm sâu sắc cảm giác gọi là “kẻ mạnh càng mạnh”.
“Làm sao để đánh thức kỹ năng thứ ba?” Lê Lễ gọi ra cục bông hồng hồng, đôi mắt mệt mỏi đến mức muốn dùng tăm để chống mí mắt.
Mạo Mạo vừa được kích hoạt, còn chưa kịp tỉnh táo hẳn nhưng phần cứng đã nhanh chóng tra cứu thông tin, phát huy đúng chức năng trợ lý thông minh, trả lời nghiêm túc: “Mỗi khi lên thêm 10 cấp, cậu có thể thử đánh thức kỹ năng mới một lần nữa, xác suất đánh thức vẫn không thay đổi. Xác suất cho kỹ năng thứ ba là 20%, còn cái cuối cùng là 10%.”
Ý thức dần tỉnh lại, Mạo Mạo trở nên hoạt bát hơn, khích lệ kiểu làm tròn lên: “Lili sắp lên cấp 10 rồi! Rất nhanh nữa thôi là có thể thử đánh thức kỹ năng thứ ba!”
Xác suất 20%, chắc đến khi cô năm mươi tuổi… à nhầm, năm mươi cấp mới có thể thành công.
Giọng Mạo Mạo thì đầy hăng hái, còn Lê Lễ thì chỉ còn tuyệt vọng. Cô lật người, như sắp c.h.ế.t đến nơi, thì thào: “Không còn cách nào khác à?”
“Có.” Một giọng nói lãnh đạm vang lên từ phòng bên cạnh.
Chiếc giường nhỏ của Lý Huy Nghi đã được cô trải lên bộ chăn ga mới tinh, cô đứng bên giường cúi đầu nhìn Lê Lễ, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Từ lúc bước vào phòng này, cô đã nhận ra Lê Lễ đang có một chuỗi biến động cảm xúc kỳ lạ.
Sau đó là nằm đó với cặp mắt gấu trúc, ánh mắt đờ đẫn dán vào trần nhà, miệng cứ lầm bầm lầu bầu như đang nói chuyện với thứ gì đó không nhìn thấy.
Trạng thái tinh thần thực sự khiến người khác lo lắng.
“Hử?” Lê Lễ dồn lại tiêu cự, hỏi theo phản xạ: “Cách gì cơ?”
“Rương báu có thể mở ra vé đánh thức kỹ năng.”
Cô ấy đang nói cái gì thế?
Không hiểu nổi.
Lê Lễ “ồ” một tiếng, ôm chăn lật người lần nữa, nhắm mắt lại rồi lập tức ngủ mất.
Sau ngày cuối cùng của phó bản “Cuộc Chiến Cây Trồng Và Xác Sống”, Lê Lễ liền chuyển tiếp vào ngày đầu tiên của phó bản “Thế Giới Dưới Đáy Biển”, liên tục hai ngày hai đêm không chợp mắt, vận động cường độ cao, lại thức hai đêm trắng liên tiếp.
Không có chỗ nghỉ thì thôi, đằng này vừa đặt lưng xuống giường, toàn thân và đầu óc cô lập tức nặng trĩu, đến cử động ngón tay cũng thấy mệt.
Cô gắng gượng đến giờ chỉ vì mong chờ được “ăn dưa” tối nay, nhưng cuối cùng vẫn là sụp đổ.
Chân chính – ngủ ngay trong một giây.
Lý Huy Nghi trầm mặc thu hồi ánh mắt, bản thân cô cũng thấy mệt mỏi.
Đang định ăn tạm cơm canh đơn giản rồi đi ngủ, bên ngoài lại vọng vào tiếng ồn ào.
Không cần ra xem cũng biết là cãi nhau vì chuyện chọn phòng.
Trong đại sảnh, Hắc Ưng và Mika ngồi bên tường vừa nhai bánh mì sandwich vừa hóng kịch.
Chỉ có hai người họ cùng với Chung Hoài Đức là đã được nghỉ ngơi từ tối qua, nên giờ vẫn còn sức hóng chuyện, ngay cả Trà Trà thích chen náo nhiệt nhất giờ cũng chẳng thấy đâu.
Bạc Hà và Quý Tu Minh quay về rồi, đang giằng co trong sảnh nhà tù.
Cả hai đều là kiểu người điềm tĩnh, sau một ngày hợp tác cũng nảy sinh chút tình đồng đội, không đến mức phải lao vào đánh nhau quyết thắng thua.
Quý Tu Minh đem bài của Mika ra xài lại: “Cô là con gái, ở phòng bốn người cũng không tiện phải không?”
“Tiện hay không chẳng tới lượt anh quan tâm.” Bạc Hà khẽ nhướng mí mắt, cười nhạt đầy mỉa mai: “Giả tạo hết mức, lúc này còn giả vờ là vì tôi à?”
“Đúng rồi đúng rồi.” Khán giả Mika gật đầu liên tục, giờ cậu ta lại đứng về phía Bạc Hà, lập trường thay đổi liên tục.
Có lẽ vì đạo đức vẫn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, hoặc là do có hai khán giả đang ngồi xem, nên Quý Tu Minh và Bạc Hà rốt cuộc vẫn chưa giở chiêu “thừa dịp không ai để ý mà đi trước chiếm phòng”.
Cả hai đều là người chơi mới, chỉ số tấn công không cao, sau một ngày chiến đấu đã hiểu rõ – phòng đơn tốn bốn bình oxy mỗi ngày, bọn họ không ai chịu nổi.
Ở phòng đơn có nghĩa là 10 bình oxy mượn từ giám ngục chỉ cầm cự được hai ngày, chưa kể còn phải trả 30 viên ngọc thanh tẩy nữa.
Quý Tu Minh không muốn trở mặt với Bạc Hà, bèn lùi một bước, đề nghị: “Tôi có thể giao cho cô một bình oxy mỗi ngày, tôi trả hai, cô trả ba được chứ?”
Anh ta tự thấy mình đã nhường rồi, nhưng Bạc Hà không hề lùi bước: “Dựa vào đâu mà tôi trả ba, anh trả hai? Phòng bốn người đâu phải ký túc xá nam, cũng chẳng khắc tên anh lên đó, đừng làm như thể anh chịu thiệt thòi nhiều lắm ấy.”
So với vẻ ít nói một ngày trước, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà Bạc Hà trở nên mạnh mẽ hơn hẳn.
Cô nói đến đây thì lại hơi nhượng bộ: “Tôi ở phòng đơn cũng được.”
Quý Tu Minh cúi mắt che đi cảm xúc đáy lòng, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Nói đi, điều kiện của cô là gì?”
“Trừ mỗi ngày một bình oxy ra,” Bạc Hà liếc sang hai người đang ngồi cách đó không xa, hạ giọng cười khẽ, “Cái rương quái rơi ra đó, đưa cho tôi. Tôi nhớ không lầm thì đó là rương đúng không? Tay anh nhanh quá, tôi còn chưa nhìn rõ nữa là.”
Quý Tu Minh bị vạch trần cũng chẳng tức giận, sắc mặt anh không đổi, giọng điệu cũng bình thản: “Vậy còn cô lấy tư cách gì mà mặc cả với tôi? Phòng bốn người đúng là không phải ký túc xá nam, nhưng cô ở đó cũng chẳng đương nhiên gì cả, hay là cô nghĩ mình có kỹ năng thì ngon lắm, đã coi phòng bốn người như vật trong túi, nên mới có thể lý lẽ hùng hồn đòi tôi bồi thường thế này?”
“Nếu đã vậy, sao không đánh một trận? Dù sao tôi cũng không có kỹ năng, thua thì tôi sẽ ở phòng đơn, thế nào?”
Câu này thì Mika nghe rõ rành rọt, lập tức bật dậy vỗ tay, châm dầu vào lửa: “Hay đấy! Hắc Ưng làm chứng, ai thua tự giác ở phòng đơn!”
Hắc Ưng im lặng bấy giờ mới ngẩng đầu lên: “?”