【Người sống sót: Lê Lễ, danh sách hệ thống ngày 21 tháng 6 đã được gửi đến:
Nhận được thành tựu “May Mắn EX”, thưởng +1 Tinh Thần
Nhận được thành tựu “Con Buôn Máu Lạnh”, thưởng +1 Tinh Thần
Nhận được thành tựu “Cái Gì Đây? Vũ Khí!”, thưởng +10 điểm
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nhận được thành tựu “Làm Spa Cho Quái”, thưởng +1 Tấn Công
Nhận được thành tựu “Tank Chính Gánh Hết”, thưởng +2 Tấn Công
Nhận được thành tựu “Khiên Vỡ Nhanh Quá, Hồi Không Kịp”, thưởng +2 Phòng Ngự
Trừ 1 điểm tiền nước, 2 điểm tiền điện ngày hôm qua
Số dư điểm hiện tại của bạn là: 1047】
Lê Lễ vươn vai một cái, phát hiện ra bản thân vẫn còn sống trong thế giới xinh đẹp này.
Sau vụ g.i.ế.c người cướp của ở phó bản đầu tiên của lão Câu Cá, cô luôn cảnh giác cao độ với những người chơi khác, đặc biệt là những người chơi cấp cao.
Chẳng biết đã có bao nhiêu tân binh có kỹ năng đặc biệt bỏ mạng vì thế.
Dù vậy, Lý Huy Nghi thật sự là người tốt. Trong lòng Lê Lễ âm thầm phát cho cô ấy một tấm “thẻ người tốt”.
“Chào buổi sáng!” Cô hăng hái chào bạn cùng phòng.
Lý Huy Nghi đang ngồi trên giường chỉnh lại chiếc TV, màn hình 65 inch chỉ toàn là nhiễu tuyết, phát ra tiếng điện loẹt xoẹt “zzz zzz”.
Với trạng thái tinh thần lúc lên lúc xuống, nói chung là hỗn loạn của Lê Lễ, Lý Huy Nghi đã phần nào hiểu được. Cô tắt TV, hơi gật đầu nói: “Chào buổi sáng.”
Tiếng chìa khóa va chạm đến gần, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
“Tập hợp trong vòng năm phút.”
Một ngày mới, daily quest mới.
Lý Huy Nghi ngồi trên giường, chậm rãi uống hết ngụm sữa ngũ cốc cuối cùng, thong dong nhìn người kia hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Giám ngục vẫn đứng giữa sảnh với ly trà trên tay, cửa các phòng lần lượt mở ra.
Lê Lễ ra khỏi phòng, đảo mắt một vòng, để ý thấy Quý Tu Minh đi ra từ phòng bốn người, còn Bạc Hà thì đã đứng sẵn trong đại sảnh từ sớm, sắc mặt không được tốt.
Cô còn chưa kịp tiếc nuối vì bỏ lỡ tiết mục giải trí hiếm hoi trong phó bản tối qua thì giám ngục đã mở miệng: “Vì nhiệm vụ hôm qua đã hoàn thành, nên hôm nay xuất hiện nhiệm vụ cứu trợ mới.”
Bây giờ ai cũng có bình oxy, nên tinh thần nhận nhiệm vụ của mọi người rất cao, ai nấy đều vểnh tai lên nghe lời tiếp theo của giám ngục.
Giao nhiệm vụ kiêm đưa đón, nghe thì có vẻ không mấy đặc biệt, nhưng không cần tốn thời gian và sức lực đi tìm cá ô nhiễm, điều này đã đủ hấp dẫn rồi.
Thế nhưng câu tiếp theo của giám ngục như dội thẳng một quả b.o.m nặng ký xuống.
“Mục tiêu nhiệm vụ hôm nay là một con lươn điện ô nhiễm cấp 16.” Ông ho khẽ một tiếng, siết chặt nắp ly trà. “Sinh vật biển ô nhiễm từ cấp 10 trở lên, sẽ có cơ hội tăng tỉ lệ rơi Ngọc Thanh Tẩy lên gấp 2.5 lần. Dĩ nhiên nếu là cấp 20 trở lên thì tỉ lệ rơi sẽ còn cao hơn, nhưng chắc các cô các cậu cũng không muốn gặp đâu. Vậy có ai muốn nhận nhiệm vụ này không?”
Bao nhiêu cơ? Cấp 16?
Thật là con số khủng khiếp, chỉ thấp hơn Lý Huy Nghi một cấp thôi.
Người trẻ tuổi làm gì giấu được tâm trạng, Lê Lễ lập tức nhíu mày, mặt xụ xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía người duy nhất bên cạnh có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
“Nhìn tôi làm gì.” Trước ánh mắt của mọi người, Lý Huy Nghi vẫn bình tĩnh điềm đạm, toát ra khí chất của đại thần: “Tôi cũng không đánh lại đâu.”
Ngay cả Lý Huy Nghi còn bảo không đánh lại, MIka lập tức lộ vẻ lo lắng thấy rõ: “Vậy phải làm sao đây? Giá trị ô nhiễm phòng mỗi ngày tăng 10 điểm chưa nói, Ngọc Thanh Tẩy thì phải trả nợ lại còn phải rút thẻ, ai chịu nổi chứ.”
“Không nhất thiết phải nhận nhiệm vụ.” Quý Tu Minh đứng bên cạnh lên tiếng: “Tự tìm quái đánh cũng được.”
“Thật sao?” Mika cười nhạt, nhướng mày nhìn anh ta: “Vậy hôm qua anh và Bạc Hà thu hoạch được gì rồi?”
Câu này không cần câu trả lời, Mika đang cà khịa rõ ràng, ai cũng thấy ngứa mắt.
Hai tân binh thì đánh được bao nhiêu quái, chỉ riêng việc phải lặn ngụp trong biển tìm mấy con cá ô nhiễm cấp thấp mà họ có thể đối phó thôi, cũng đủ mệt rồi.
Ngược lại, những tân binh tham gia đội nhiệm vụ hôm qua thì vừa được “cá nhận – cá giao tận nơi”, lại còn được đại thần bảo kê, cày được không ít cá quái cấp thấp, số Ngọc Thanh Tẩy thu được cũng khá ổn.
Quý Tu Minh vốn định hôm nay sẽ nộp đơn xin gia nhập tiểu đội nhiệm vụ, ai ngờ lại gặp phải nhiệm vụ khó nhằn thế này.
Bất kể Lý Huy Nghi thật sự đánh không lại hay chỉ là nói thế cho qua, thì nhiệm vụ hôm nay cũng chỉ có mình cô là người đủ khả năng nhận, mang theo người khác chẳng khác nào gánh nặng, e là vẫn phải tách ra hành động.
Ngọc Thanh Tẩy, điểm kinh nghiệm và điểm số rơi ra từ quái đều được hệ thống phân chia dựa theo lượng sát thương và giá trị đóng góp. Với lượng sát thương ít ỏi của bọn họ lên con lươn điện ô nhiễm cấp 16 chẳng khác gì muối bỏ biển, không chỉ không được chia gì mà còn có nguy cơ mất mạng.
Bàn bạc cả buổi cũng không đi đến đâu, đến khi đại sảnh lại yên ắng trở lại, giám ngục mới mở miệng: “Nếu không ai tiếp nhiệm vụ hôm nay thì sẽ bước vào giai đoạn đóng băng ba ngày, tức là nhiệm vụ mới phải đợi đến sau ba ngày nữa mới xuất hiện. Tôi hỏi lại lần nữa, có ai nhận không?”
Số Ngọc Thanh Tẩy kiếm được sau mỗi nhiệm vụ dường như chỉ đủ để duy trì sự sống trong một ngày.
Lươn điện ô nhiễm cấp 16 có tỷ lệ rơi gấp 2,5 lần sẽ rơi ra 40 viên Ngọc Thanh Tẩy, vừa vặn bù vào 40 điểm ô nhiễm tăng thêm mỗi ngày của bốn phòng. Hôm qua, số Ngọc Thanh Tẩy rơi ra từ quái cũng xấp xỉ con số đó.
Không nhận nhiệm vụ cũng không bị phạt, nhưng nếu muốn tự đi tìm cá ô nhiễm có thể đánh được trong biển đầy rẫy nguy hiểm thì không phải chuyện dễ, chưa kể ra khơi mỗi phút mỗi giây đều tiêu tốn oxy. Trừ khi may mắn cực cao, còn không thì chi phí và độ khó để farm ra 40 viên ngọc còn lớn hơn nhiều so với việc đi làm nhiệm vụ.
Ngay cả Trà Trà – người luôn thích solo – cũng đã phải nhượng bộ, cô ta ghé lại gần Lý Huy Nghi hỏi: “Cô thấy nếu hai người tụi mình hợp lực thì có đánh nổi con lươn đó không?”
“Dưới nước là sân nhà của lươn điện, thêm bảy người tụi mình vào cũng đánh không lại.”
Bị điện giật tê người còn chưa nói, nước dẫn điện, chỉ cần xuống nước là m.á.u sẽ tụt đều đều.
Chứ đừng nói đến việc tấn công lươn điện, chỉ lo hồi m.á.u thôi cũng đủ bở hơi tai, dán cả băng gạc trung cấp còn chẳng hồi kịp.
Trà Trà vốn cũng chẳng hi vọng gì, nghe vậy thì hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
“Sụp đổ mất rồi, ba ngày tới mình biết đi đâu kiếm 60 viên Ngọc Thanh Tẩy đây.” Nghĩ đến chuyện mình còn ở phòng đơn, Trà Trà tuyệt vọng vò đầu. Giám ngục cho trả góp không lãi chỉ còn hạn hai ngày, chưa kể mỗi ngày ở phòng đơn còn tiêu tốn 10 viên ngọc, đúng là thiếu tiền mọi mặt.
“Xem ra nhiệm vụ này không có ai nhận rồi.” Giám ngục chẳng cảm được sự tuyệt vọng của đám người chơi, thấy chẳng ai chịu mở miệng, liền rút từ túi quần ra tờ nhiệm vụ chuẩn bị xé bỏ.
“Đợi đã!” Lê Lễ thấy tình hình không ổn, lập tức lên tiếng ngăn lại.
Lại là cô!
Giám ngục nhìn chằm chằm vào con số một chữ trên đầu Lê Lễ, hỏi với vẻ lãnh đạm:
“Sao? Cô nhận à?”
Hai người chơi vẫn chưa rõ chiến lực của Lê Lễ là Quý Tu Minh và Bạc Hà đều nhìn sang cô.
Cấp 6, cao hơn hôm qua một cấp, nhưng cũng chỉ là số lẻ so với cấp 16 của lươn điện ô nhiễm.
Lý Huy Nghi còn không nhận, cô ta có thể nhận sao?
Chẳng lẽ là kiểu "thâm tàng bất lộ"?
Mika muốn nói lại thôi, hình như định mở miệng nói gì đó nhưng lại tự nhịn xuống.
Vừa nhìn là biết chẳng phải lời hay.
Lê Lễ cười ha ha, đánh trống lảng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trước bảo thế giới dưới đáy biển không ép buộc đánh nhau mà? Tôi thấy đâu có phải vậy.”
“Yêu cầu vượt ải là có được một khách hàng trung thành, thì có liên quan gì đến đánh nhau?”
“Chẳng phải Ngọc Thanh Tẩy vẫn phải đánh quái mới rơi ra sao?” Hắc Ưng xen vào, nghĩ tới việc giá trị ô nhiễm của phòng phải dùng Ngọc Thanh Tẩy để duy trì an toàn, cảm thấy như vậy đâu có khác gì ép buộc.
“Vậy thì dùng thứ khác để trao đổi với khách hàng đi.” Giám ngục tốt bụng gợi ý, “Chỉ cần điểm thuộc tính đủ nhiều, thì chẳng cần làm gì cũng được mà?”
“Hử?” Hắc Ưng lúc này mới ngộ ra: “Thì ra là phải dùng Ngọc Thanh Tẩy để giao dịch với khách hàng?”
Những người khác thật ra đã ngầm hiểu, chỉ có mỗi Hắc Ưng là chưa nghĩ tới. Một câu nói khiến giám ngục cũng nghẹn lời.
Cảm giác như vừa bị thiệt, mà cũng như không.
Giám ngục không buồn cãi nhau, quay sang nhìn Lê Lễ với vẻ bực bội: “Vậy rốt cuộc cô có nhận nhiệm vụ không?”
Lê Lễ đè nén khoé miệng đang muốn cong lên, sợ chọc giận giám ngục. Cô hỏi: “Nếu giờ không nhận thì nhiệm vụ sẽ bị huỷ à? Dù sao thì ba ngày cũng không có nhiệm vụ mới, có thể treo nhiệm vụ đó trong ba ngày rồi nhận sau không?”
Đã có người mở miệng, Giám ngục đành phải tuân theo quy tắc:
“Nhiệm vụ được phép treo trong một ngày tính từ lúc phát ra, quá hạn thì huỷ.”
“Phải nói sớm là có thể treo một ngày chứ, làm gì mà gấp vậy.” Tuy Trà Trà thấy treo một ngày cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng cô không giống Mika chuyên đi móc méo người khác, tính tình thẳng ruột ngựa, chẳng phân biệt đối tượng công kích.
Giám ngục không thèm cãi, treo tờ nhiệm vụ lên cột lớn giữa sảnh, nói:
“Được, vậy ai muốn nhận thì cứ nhận. Nhưng tôi nhắc thêm một câu.”
Ông liếc nhìn Lê Lễ, nói: “Tôi đã nói là không hoàn thành nhiệm vụ cũng không bị phạt, nhưng một khi đã nhận rồi thì phải hoàn thành mới có nhiệm vụ tiếp theo.”
Vừa dứt lời, hệ thống liền vang lên thông báo:
【Phòng tiếp khách có khách đến】
Lần thứ hai thấy dòng thông báo này, cảm nhận của mọi người hoàn toàn khác, ai nấy đều lao ra ngoài.
Sảnh giao dịch chỉ có một phòng tiếp khách, mỗi lần chỉ có thể vào từng người, nhưng thời gian dừng chân nửa tiếng của khách không đủ để nhiều người chơi thay phiên nhau vào.
Lê Lễ không vội ra xếp hàng, đại sảnh giờ trống không, cô lững thững đi đến xem màn hình bên ngoài hai phòng đơn.
Quả nhiên, một phòng hiển thị ID của Trà Trà, còn phòng kia không có tên ai cả.
Ngoài kia vẫn là con cá cầu cứu hôm qua, vì chưa có ai nhận nhiệm vụ nên nó vẫn quanh quẩn bơi lượn trong lớp nước trên trần, những xúc tu dài mảnh như đuôi rồng kéo thành từng vệt trong làn nước.
Nếu không có gì bất ngờ, nó sẽ ở quanh đây suốt một ngày. Hôm nay không ai nhận, thì hai ngày sau cũng sẽ không thấy nó nữa.
Thật đáng tiếc.
Vì con cá đó trông thật sự rất đẹp.
Hắc Ưng bước ra từ sảnh giao dịch, vừa vặn chạm mặt Lê Lễ đang đi vào.
Anh ta do dự một chút rồi cản cô lại, hạ giọng hỏi:
“Cô biết đánh quái có thể rơi ra rương báu không?”
Còn có chuyện đó sao?
Lê Lễ mặt tỉnh bơ, cố bắt chước biểu cảm thản nhiên của Lý Huy Nghi, nhàn nhạt hỏi lại:
“Ai nhặt được rương?”
“Cô nói tôi biết trước trong rương sẽ có gì.” Hắc Ưng đáp. Anh chọn cản Lê Lễ vì một là cô không phải người chơi mới, có thể biết được gì đó, hai là chỉ số tấn công của cô không cao, nếu vì rương mà xảy ra chuyện thì cũng không phải mối đe doạ lớn với anh.
Lê Lễ nhìn ra anh ta đang cân đo đong đếm điều gì, liền trả lời một câu chung chung:
“Mở rương ra được đủ thứ cả, cái gì cũng có thể.”
Hắc Ưng không hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng không hài lòng thì cũng chẳng làm gì được. Lê Lễ đâu có biết trong đó có gì.
Cô chẳng quan tâm anh ta có hài lòng hay không, cũng không đào sâu tìm hiểu ai là người nhặt được rương, nhưng tin tức “đánh quái có thể rơi rương” khiến cô có thêm động lực để tăng chỉ số tấn công.
Đi ngang qua người đàn ông to cao lực lưỡng, trước khi bước vào cửa sảnh giao dịch, Lê Lễ ngoái đầu mỉm cười: “Giết người thì không rơi đồ đâu nha.”
Là cảnh báo? Hay gợi ý?
Cô cũng không biết Hắc Ưng đang nghĩ gì. Mang theo 13 viên ngọc thanh tẩy, cô bước vào trong, mang ra một vé rút 10 lần và ba vé rút đơn.
Vị khách lần này ngoại trừ ngoại hình hơi kỳ lạ khiến người lần đầu gặp nổi da gà, tính cách thì khá dễ chịu.
Lê Lễ nghĩ vậy, bởi cô vẫn chưa từng bị thu đi điểm thuộc tính lần nào.
Khi cô đến phòng rút thẻ, hai máy rút đều có người vây quanh, căn phòng nhỏ hình vỏ sò náo nhiệt hẳn lên.
Người chơi mới có túi tiền eo hẹp, hiện giờ chỉ có thể rút từng thẻ một, chưa kịp cảm nhận niềm vui thì đã xài hết vé.
Vé rút 10 lần thì chỉ có Lý Huy Nghi, Trà Trà và Lê Lễ sở hữu. Tất nhiên hai người trước là nhờ thực lực, còn Lê Lễ thì... bám được đùi đại thần một cách khó hiểu.
Một mình cô ấy gánh phần tiêu hao 10 viên ngọc thanh tẩy mỗi ngày của phòng, thế là Lê Lễ cũng có thể đổi được một vé 10 lần.
Thật là xấu hổ mà.
Tiếc là hôm nay “điền vào chỗ trống” hơi nhiều.
Ngoài sáu bình oxy ra, còn trả lại ba viên ngọc thanh tẩy, bốn món còn lại đều là trái cây dùng để cho cá cầu cứu ăn.
Giống như việc shipper giao hàng xong có thể chọn “bo” vậy, hiện tại điểm số của Lê Lễ đã vượt ngưỡng 1000, nên mấy quả trái cây cho cá ăn cũng không thấy tiếc.
Cô trả lại một bình oxy cho Lý Huy Nghi, đưa thêm hai bình nữa làm “tiền thuê phòng” hôm nay, trong tay vẫn còn ba bình.
Dù nghèo đến mức rơi nước mắt, nhưng ít ra không mang nợ trên người.
Một bình oxy chỉ cho phép ra khơi 1 tiếng, mà việc tìm cá ô nhiễm không mục tiêu thì quá tốn kém.
Không có thực lực, nhưng cô lại rất tham vọng.
Lê Lễ bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy muốn nhận nhiệm vụ. Cô kéo lấy Lý Huy Nghi, người đang im lặng bước về phía kết giới.
Trong tầm mắt của Lý Huy Nghi, cô gái xinh xắn tinh tế nắm lấy vạt áo cô, đôi mắt phượng cong cong, cười như một chiếc lưỡi câu ngọt ngào.
Trông như mụ phù thủy đang dụ Bạch Tuyết ăn táo độc. Lý Huy Nghi đánh giá thầm trong bụng.
Chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Chỉ nghe thấy giọng ngọt như mật vang lên dò hỏi:
“Nếu có người hồi m.á.u thì chị có nhận nhiệm vụ này không?”
Lý Huy Nghi quay đầu nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng lạnh nhạt nói:
“Tôi biết cô muốn nhận. Nhưng nhiệm vụ này, chỉ dùng mỗi thuốc hồi m.á.u thì không đủ đâu.”