Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 21



Xét đến việc kỹ năng của Lý Huy Nghi không thể sử dụng, thực lực giảm đi hơn phân nửa, hai người liền gọi thêm Trà Trà.

“Tôi không vấn đề gì.” Trà Trà hất đuôi tóc hai bên, quay đầu nhìn sang Lê Lễ: “Nhưng còn cô, tác dụng của cô là gì?”

Lê Lễ nghiêm túc đáp lại: “Chủ yếu là đóng vai trò vỗ tay cổ vũ hai người.”

“Tôi đi nhận nhiệm vụ.” Lý Huy Nghi cắt ngang màn đấu khẩu con nít của hai người.

Những người khác thì người trở về phòng, kẻ ra biển, trong đại sảnh nhà giam giờ chỉ còn lại một mình Bạc Hà.

Cô ta đứng bên cột trắng treo bảng nhiệm vụ, ngẩng đầu nhìn bảng nhiệm vụ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chính là lúc Lý Huy Nghi bất ngờ bước vào đã khiến cô giật mình.

“Cô đến nhận nhiệm vụ à?” Bạc Hà định thần lại, cong môi, tìm đại chuyện để nói.

Lý Huy Nghi khẽ gật đầu, không lên tiếng, giơ tay vượt qua cô gỡ tờ nhiệm vụ xuống, chuẩn bị xuất phát hội họp với hai người kia.

Bỗng nhiên, giọng nói của Bạc Hà vang lên sau lưng: “Tôi có thể đi cùng cô không?”

Nếu hoàn thành được nhiệm vụ này, dù tỷ lệ gây sát thương của cô không đủ để được chia Ngọc Thanh Tẩy, thì vẫn có thể chia được không ít điểm và kinh nghiệm.

Đối với một tân thủ có số điểm tích lũy không nổi ba con số, mỗi ngày còn phải lo chuyện cơm ăn áo mặc mà nói, đây là cơ hội hiếm có.

“Nhiệm vụ này cô không đi được, tôi không có dư tinh lực để chăm sóc cô.” Bước chân của Lý Huy Nghi không dừng lại, từ chối thẳng thừng chẳng chút khách khí.

Cô đi được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, như nhớ ra gì đó, hỏi: “Cô ở phòng đơn à?”

Chuyện hình như có chút chuyển biến.

Cô gái vóc dáng nhỏ nhắn sững người, khẽ gật đầu, gần như không nhận ra.

Chỉ thấy Lý Huy Nghi trầm ngâm một lúc, nhưng không đưa ra đáp án mà Bạc Hà mong đợi: “Đúng là khó gánh chi phí thật, sau này có cơ hội thì đi cùng.”

Ánh mắt Bạc Hà trầm xuống, dường như có chút thất vọng: “Đành vậy thôi.”

Ngay khi Lý Huy Nghi bước ra khỏi cửa nhà giam, con cá cầu cứu đang bay lượn trên đầu lập tức phát hiện ra mục tiêu, nó dừng lại không còn lượn vòng thong dong nữa, từ từ hạ xuống sát mép trên cùng của kết giới, bám theo bước chân Lý Huy Nghi đến nơi giao nhau giữa thế giới đáy biển và nước biển.

Lê Lễ vừa nhìn thấy con cá quen thuộc, thuận tay lôi quả dâu vừa rút được trong không gian ra cho nó ăn.

Chờ một lúc, lại chẳng thấy thông báo tăng độ hảo cảm của hệ thống hiện ra.

Lẽ nào không thích ăn dâu?

Lê Lễ nhìn con cá cầu cứu dù mặt không có biểu cảm gì nhưng xúc tu đã vui đến nỗi vung loạn cả lên, cảm thấy trông chẳng giống kiểu không thích ăn chút nào.

Là một trò chơi trứng phục sinh nuôi dưỡng, vậy mà người chơi cho ăn rồi lại không hiện ra phản hồi hệ thống gì cả!

Đáng ghét, cảm giác thành tựu bị giảm đi phân nửa.

Vừa thấy cá là Lê Lễ đã hoàn toàn ngó lơ Trà Trà, Trà Trà nhìn chằm chằm con cá cầu cứu, mắt đảo một vòng, rồi luyến tiếc lấy ra một miếng thịt sầu riêng tỏa ra mùi hương nồng nặc.

Không khí lặng đi trong chốc lát.

“Cái đó cũng là rút thẻ ra à?” Lê Lễ chần chừ hỏi.

Theo như cô biết, máy rút thẻ có thể cho ra khá nhiều loại trái cây, nhưng ghi chú trên đó nói là “trái cây có thể ăn được”, thật ra là chỉ “sinh vật biển có thể ăn được”.

Nhưng cô thật sự không ngờ khẩu vị của con cá này lại phong phú đến vậy, ngay cả sầu riêng cũng ăn.

“Dĩ nhiên không phải, cái này là tôi mua trong cửa hàng hệ thống để tự ăn.” Trà Trà nói.

“Vậy thì cô cứ giữ mà ăn đi.” Lê Lễ tốt bụng nói, “Đừng có lãng phí.”

Lý Huy Nghi bước tới từ trong ánh đèn neon rực rỡ, gửi lời mời tổ đội cho hai người. Trà Trà và Lê Lễ ngừng tán gẫu, lần lượt gia nhập đội.

Xuyên qua kết giới mỏng như tờ giấy, Trà Trà là người cuối cùng bị xúc tu của cá cầu cứu cuốn lên lưng cá. Cô tò mò sờ mó trái phải một lúc, giả vờ lơ đãng nhắc đến nhiệm vụ vượt ải, giọng lại có chút tự hào: “Điểm hài lòng của khách hàng với tôi vừa vặn lên 10 điểm rồi, không biết bao nhiêu điểm mới được tính là khách hàng trung thành nữa.”

“Cô bao nhiêu rồi?” Cô vươn tay chọc vào Lý Huy Nghi đang ngồi phía trước Lê Lễ hỏi.

“15.”

Trà Trà khoe khoang thất bại, hừ một tiếng tỏ vẻ không vui: “Nếu không phải tôi ở phòng đơn, một mình phải nộp 10 viên Ngọc Thanh Tẩy, tôi giờ cũng có 15 điểm rồi.”

Lý Huy Nghi không nói gì, còn Lê Lễ đang bị kẹp ở giữa thì cười híp mắt đáp: “Chị ấy cũng nộp 10 viên Ngọc Thanh Tẩy một mình đó.”

Nghe vậy, Trà Trà lập tức xù lông, suýt chút nữa nhảy dựng khỏi lưng cá, mở miệng là một tràng mắng: “Ý là gì hả? Cô nộp dùm Lili à? Cô thích cô ta rồi đúng không! Dựa vào đâu mà có người không cần làm gì cũng được hưởng! Mà người đó lại không phải là tôi chứ!”

Có lẽ biết Lý Huy Nghi vốn không định tham gia vào chủ đề này, cô lập tức chuyển mũi nhọn sang Lê Lễ: “Cô được lắm! Tôi còn tưởng cô có chiêu gì mạnh lắm nên mới có nhiều vé rút thẻ hơn tôi chứ! Hóa ra cô là đồ ăn chực! Không biết xấu hổ!”

Sắc mặt Lê Lễ vốn đang tươi cười bỗng trầm xuống, Trà Trà tưởng cô giận rồi, đang định lặng lẽ đổi chủ đề thì nghe thấy Lê Lễ đột nhiên nói: “Các cô không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?”

“Đúng là có gì đó không ổn, đoạn đường này không có lấy một con quái nhỏ.” Lý Huy Nghi đáp.

Hôm qua lúc làm nhiệm vụ, dọc đường còn thường xuyên gặp những con cá ô nhiễm dị dạng, chưa từng có đoạn đường nào “sạch sẽ” như bây giờ.

Bầu không khí vốn đang thoải mái bỗng trở nên kỳ quái.

Trà Trà lập tức quên sạch chuyện vừa nãy: “Khoan đã, nghe các cô nói vậy… sao tôi thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm tôi vậy?”

Còn chưa dứt câu, tầm nhìn của cô đã xoay mòng mòng, một xúc tu cực kỳ to lớn cuốn lấy Trà Trà ngồi phía sau cùng, kéo cô ngày càng xa hai người còn lại.

Trà Trà quay đầu, mặt tối sầm lại — một con quái bạch tuộc khổng lồ, toàn thân đen sì, trên mình phủ đầy những hoa văn đỏ sẫm, đang lặng lẽ lơ lửng phía sau họ.

Hàng loạt xúc tu to như thân cây kéo dài vô tận, vươn vẫy trong nước như muốn bao trùm tất cả.

Trên xúc tu là những chiếc giác hút to hơn cả miệng bát, thứ đang cuốn lấy Trà Trà chính là một trong tám xúc tu đó.

Trà Trà rút ra một thanh trường đao màu đen, vung tay c.h.é.m mạnh xuống, nhưng chỉ cắt được một lớp da bên ngoài xúc tu.

Một con gấu mèo nhỏ xuất hiện bên cạnh cô, không bị nước biển ảnh hưởng, dùng móng vuốt dài bằng nửa bàn tay liên tục cào lên xúc tu.

Tiếc là chủ nhân còn không làm gì được xúc tu cứng như thép ấy, con linh thú chỉ có một nửa dữ liệu của chủ nhân càng không thể phá nổi lớp ngoài, chỉ để lại vài vết trắng.

Con quái cấp 23 này, đến cả Lý Huy Nghi cũng khó lòng đối phó, huống hồ Trà Trà chỉ mới cấp 9, cho dù mạnh đến mấy cũng chỉ là “vô địch trong cùng cấp”.

Bạch tuộc khổng lồ không để ý đến phản kháng của Trà Trà, chỉ cuốn cô lại dưới thân như lương thực dự trữ, rồi lại vươn vài xúc tu khác định bắt nốt hai người còn lại.

Mạo Mạo, hệ thống mini ngày thường không chịu lộ diện, giờ tự mình bay ra, cuộn cánh dơi quanh tay Lê Lễ kéo ra ngoài, giọng run rẩy: “Chạy mau chạy mau… đừng lo cho cô ta nữa…”

Cá cầu cứu dừng lại ở khoảng cách không gần cũng không xa với quái bạch tuộc, như thể đang chờ người chơi đưa ra quyết định.

“Tôi qua cứu cô ấy, tùy cô.” Lý Huy Nghi quay đầu, ánh mắt trong veo nhìn Lê Lễ, đến lúc này mà giọng vẫn bình thản, như thể chuyện gì xảy ra cũng không thể làm cô ấy d.a.o động.

Lê Lễ chưa nghĩ gì đã đưa tay cản lại: “Chị không dùng kỹ năng được, lại tiếp cận gần thế kia là c.h.ế.t chắc, nhìn kỹ đi, đó là quái cấp 23!”

Những xúc tu vung vẩy như trời sập khiến sắc mặt Lê Lễ tái xanh. Thấy Lý Huy Nghi chẳng nói chẳng rằng định rời đi, cô đành thở dài: “Khoan đã, vẫn còn cách.”

Cô lấy ra khẩu s.ú.n.g đồ chơi trẻ em phối màu hồng trắng mà Lý Huy Nghi từng thấy hôm qua, không nói một lời nhét vào tay cô ấy rồi buông tay áo ra: “Chị đi đi, tôi chạy trước.”

【Súng bong bóng: Sát thương đạn bằng 120% công kích tối đa của người sử dụng, mỗi phát tiêu hao 1 điểm tinh thần】

Vừa cầm súng, hệ thống đã gửi đến mô tả kỹ năng.

Lý Huy Nghi không ngờ hiệu quả khẩu s.ú.n.g lại mạnh đến vậy, thậm chí có thể sánh ngang kỹ năng của người chơi, cũng phải nể Lê Lễ dám giao thẳng cho mình.

Với cô — một người không thể dùng kỹ năng, mỗi ngày lại lãng phí điểm tinh thần — thì đúng là mưa đúng lúc hạn. Chỉ tiếc cô chưa từng luyện b.ắ.n súng, khó có thể b.ắ.n trúng mục tiêu từ khoảng cách hơn mười mét.

Xúc tu vươn tới, rõ ràng quái bạch tuộc định bắt cả ba làm thức ăn dự trữ. Lê Lễ và Lý Huy Nghi nhìn nhau, Lý Huy Nghi gật đầu, lặng lẽ ngả người, lặn xuống nước, rẽ về phía sau.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Cá cầu cứu còn đang do dự giữa làm tròn nhiệm vụ hay nghe bản năng mà bỏ chạy, Lê Lễ vỗ vỗ nó khích lệ: “Chạy mau, ngơ ra đó làm gì, nếu đánh lại thì coi như tôi chưa nói gì.”

Cân nhắc xong, cá cầu cứu quẫy đuôi, bắt đầu cuộc đua bơi lội với xúc tu của bạch tuộc. Trong lúc bạch tuộc chú ý đến Lê Lễ, Lý Huy Nghi nắm bắt thời cơ, nâng tay, không biểu cảm mà bóp cò liên tục hơn chục phát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xúc tu cuốn Trà Trà bị loạt đạn ánh sáng b.ắ.n trúng, đau đớn mà vô thức buông ra.

Trà Trà vừa thoát, với hiệu ứng “như cá gặp nước” đang có, cô len lỏi giữa các xúc tu như một chú cá trơn tuột.

Vốn chỉ bị xem là đồ dự trữ, giờ thoát ra thì lập tức bị quái bạch tuộc tấn công.

Lý Huy Nghi luôn duy trì khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với xúc tu đang truy đuổi, liên tục b.ắ.n đạn ánh sáng, điểm tinh thần cũng theo đó giảm nhanh chóng.

Súng bong bóng có tầm b.ắ.n dài hơn xúc tu, Lý Huy Nghi gần như như cá gặp nước.

Trong khi đó, Trà Trà bị quất trúng một cái, m.á.u tụt 320 điểm — gần như mất mạng.

Cô chỉ còn 260 điểm máu, đòn tấn công thứ ba lại sắp ập đến.

Trong tầm mắt chao đảo, Trà Trà thấy Lê Lễ cưỡi cá cầu cứu lao đến.

Cô ta dám qua đây ư?

Qua đây thì làm được gì?

Tuy nghĩ vậy, nhưng trong cơn tuyệt vọng, cô lại cảm thấy cảm động khó hiểu.

Chỉ thấy Lê Lễ càng lúc càng gần, rồi đột nhiên bị xúc tu đuổi một cái, quay đầu bỏ chạy.

Cảm động uổng công rồi.

【ID: Lili dùng kỹ năng [Bảo Hộ Từ Cỏ Cây] lên bạn】

Lê Lễ cũng không muốn qua, nhưng khoảng cách quá xa, không cast kỹ năng thì sao buff được.

Dù tên kỹ năng khó hiểu, nhưng Trà Trà — người luôn chú ý m.á.u mình — đã nhanh chóng phát hiện HP đang tăng lên.

260, 278, 296… 350, 30, 48…

Cùng lúc đó, đòn đánh thứ ba giáng xuống, cô vẫn còn sống nhờ tốc độ hồi m.á.u mỗi giây 18 điểm.

Cô như đang chạy đua với tử thần.

Còn 30 điểm m.á.u sau một đòn, Trà Trà suýt nữa khóc luôn.

Sao cô ấy không nói sớm là “vú em di động” chứ!

Cô thề từ nay “vú em” là vĩ đại nhất!

Lê Lễ cưỡi cá cầu cứu thỉnh thoảng quay lại quấy rối, thả kỹ năng hỗ trợ Trà Trà thoát thân, còn quái bạch tuộc thì không thể mặc kệ Lý Huy Nghi — người đang là nguồn sát thương chính.

Mỗi phát b.ắ.n gây 114 sát thương, dù m.á.u nó tận 4600, b.ắ.n mãi cũng oẳng.

Nó chuyển mục tiêu sang Lý Huy Nghi, nhưng kinh nghiệm cô ấy dày dặn, biết giữ khoảng cách, lại có thể tự hồi m.á.u nên đối phó vẫn ổn.

Đạn của s.ú.n.g bong bóng không vô hạn.

Lý Huy Di đã b.ắ.n rất chính xác, nhưng điểm tinh thần cũng chỉ giúp cô b.ắ.n đến khi m.á.u quái còn khoảng 1/3.

Còn Lê Lễ thì cực khổ cứu được Trà Trà, ba người hội hợp, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng m.á.u quái vẫn còn hơn 1000 điểm.

Đây là quái trên cấp 20, theo lời quản ngục, tỷ lệ rơi Ngọc Thanh Tẩy còn cao hơn cá chình ô nhiễm.

Giờ đánh cá chình là không thể, bỏ qua thì tiếc.

Một ngàn m.á.u thật dụ dỗ, nhưng 320 sát thương mỗi đòn thì vẫn đáng sợ lắm.

Liều ăn nhiều hay bỏ cuộc?

Không còn thời gian do dự.

Trà Trà lại ngứa tay, Lê Lễ cản cô: “Cô thôi đi, đừng có không biết tự lượng sức.”

Thật ra cô cũng tham, nhưng người liều mình không phải cô, ánh mắt chỉ có thể nhìn sang Lý Huy Nghi.

“Có đánh được không không do tôi.” Lý Huy Nghi thu mắt lại nhìn Lê Lễ, “Sinh mệnh của tôi do cô bảo vệ, cô tin vào chính mình không?”

Nếu có năng lực, cô đã đánh từ lâu, đâu cần do dự.

Nhưng giờ cô còn yếu, thậm chí phải gánh mạng người khác.

Bị nhìn chăm chú, Lê Lễ lắc đầu, cúi đầu nói: “Nghỉ ngơi một ngày, mai quay lại đánh cá chình cũng vậy, không cần liều.”

“Cô không tin bản thân?” Lý Huy Nghi lấy ra một cây pháp trượng mảnh dài, vuốt nhẹ thân trượng lạnh lẽo đỏ sẫm, “Vậy tôi tin cô một lần.”

Không ngờ người trông điềm tĩnh lại là một kẻ không xem trọng mạng mình.

Cô ấy phải b.ắ.n rụng hơn 1000 m.á.u quái dưới mưa xúc tu.

Còn Lê Lễ phải đảm bảo cô ấy không chết.

Lê Lễ dán mắt nhìn thân ảnh di chuyển giữa xúc tu, không dám chớp mắt.

Trà Trà — người chuyên “phụ họa” — trơ mắt nhìn Lý Huy Nghi bị đánh 4 lần, m.á.u từ 1700 rớt còn 420, lắc vai Lê Lễ liên tục, mãi đến khi cô hét lên, Lê Lễ mới hồi m.á.u lần đầu.

Dường như Lý Huy Nghi không để ý đến m.á.u mình, chỉ tập trung chiến đấu, chưa từng nhìn về phía Lê Lễ.

Máu cô ấy cứ lên 34 mỗi giây rồi lại tụt, nhưng luôn trên 400.

Một đòn không chết, đòn sau lại hồi kịp, vẫn trụ được.

Lê Lễ có thể hồi tổng cộng 2040 máu, và cô không lãng phí một chút nào. Trong sự căng thẳng tột độ, thân thể khổng lồ của quái bạch tuộc đổ rầm xuống, tan thành ánh sáng.

Lý Huy Nghi cầm pháp trượng như giáo dài, tóc đen tung bay, lặng lẽ lơ lửng giữa biển sâu.

Trận chiến kết thúc, cô nhìn m.á.u mình — 100 điểm.

Lý Huy Di: “?”

Lê Lễ: “:)”

Cá cầu cứu lập tức chở hai người lướt đến bên cô, xúc tu đung đưa vui mừng.

Lý Huy Nghi trấn tĩnh lại, “…Cần phải liều đến vậy sao?”

Lê Lễ: “Tôi cũng không muốn, nhưng quên nói với chị, kỹ năng của tôi chỉ dùng được 5 lần.”

Lý Huy Nghi: “Cô mà nói sớm, chắc giờ chúng ta đã về nhà rồi.”

Lê Lễ nhớ lại lời mắng của Trà Trà lúc trước, liền đổ hết trách nhiệm, còn nghiêm túc trả lại câu trước đó: “Tất cả là do cô xài hết tinh thần của tôi, cho nên nếu nói về việc đánh bại bạch tuộc, thì vai trò của cô là?”

Trà Trà: “…”

Người ta là “máy bơm máu” cứu mạng mình, hôm nay cô tạm nhịn.

Lê Lễ xoa cá cầu cứu đã lập đại công hôm nay, cảm động lấy ra ba “trái cây có thể ăn được” đổi bằng ba vé rút thẻ, đút liên tiếp cho nó — cô vốn định giữ lại ăn vì trước đó cho nó ăn chả thấy tăng độ hảo cảm tẹo nào.

Nhưng lần này, độ hảo cảm đã tăng 30 điểm.

Nãy cô cũng cho ăn dâu tây mà?

Chẳng lẽ lúc trước là hệ thống bị lag?

Khốn thật, lãng phí 10 điểm hảo cảm của cô rồi.

Lê Lễ cẩn thận nhớ lại một hồi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng…