Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 22



“Mấy cô có rút được ‘trái cây có thể ăn’ không?” Trên đường trở về Thế Giới Dưới Biển, Lê Lễ hỏi.

“Gì vậy? Cô muốn ăn à?”

Lê Lễ ngồi trên lưng cá cầu cứu, duỗi tay cảm nhận làn nước biển lướt qua các kẽ ngón tay, thuận miệng nói: “Không ăn, tôi cho cá ăn.”

“Thu mua giá cao 10 điểm mỗi quả, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, có muốn không?”

Ánh mắt của Trà Trà lập tức chuyển từ trong trẻo sang nghi ngờ, nhưng do vẫn còn xúc động vì vừa được cứu, cô nàng nhịn tới nhịn lui, cuối cùng gắng gượng khen một câu: “Cô đúng là người tốt.”

Cô lục trong không gian của mình: “Tôi có ba quả, nếu cô muốn thì tôi tặng luôn.”

Lê Lễ chẳng biết khách sáo là gì, vừa nghe liền đưa tay: “Cảm ơn nhé.”

Xong một người rồi, cô lại chuyển sang mục tiêu tiếp theo. Sau khi bị chọc mấy cái, Lý Huy Nghi bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, lát nữa đưa cô.”

Cá cầu cứu chở ba người trở lại rìa của Thế Giới Dưới Biển. Lý Huy Nghi vốn chẳng hứng thú gì với việc cho cá ăn, nên lấy toàn bộ chỗ trái cây mình rút được đưa cho Lê Lễ.

Lê Lễ vừa cho cá ăn vừa rảnh rỗi vẽ bánh vẽ cho nó: “Yên tâm đi, mai tụi tao sẽ giúp mi xử lý con lươn điện ô nhiễm kia nhớ. Hôm nay còn đánh được con bạch tuộc lv.23 nữa là. Ngày mai nhớ tới đón đúng giờ, biết chưa?”

Không biết cá cầu cứu có hiểu không, nhưng nhìn nó ăn rất vui vẻ là được.

Lê Lễ cũng vui vẻ nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên liên tục.

[Thiện cảm +10 +10 +10…]

Sau khi cho ăn bốn quả, cá cầu cứu có vẻ đã no, ngần ngừ trước quả đào lớn được đưa tới trước miệng.

Đúng lúc này, giọng thì thầm ác ma lại vang lên: “Ăn thêm chút nữa đi, nhìn xem có con cá nhỏ nào ăn ít như mi không? Tin này mà bị dân Thế Giới Dưới Biển biết, loại cá nhỏ giao nhiệm vụ như mi chắc không ai muốn nhận đâu.”

Cá cầu cứu do dự một lát, cuối cùng vẫn há miệng nuốt lấy quả đào.

Lê Lễ gật đầu hài lòng, xoa đầu nó, giọng sâu sắc: “Không tồi, vậy cuối cùng chúng ta ăn thêm một quả lê nữa nhé.”

Thiện cảm đã đạt 90, cô nhất định phải nhét thêm quả lê này nữa.

Lý Huy Nghi đã quay lại nhà tù từ sớm, còn Trà Trà đứng bên cạnh nhìn cảnh Lê Lễ thao túng con cá, cố nhét thêm quả lê to vào miệng con cá rõ ràng đã no căng, ánh mắt trở nên trống rỗng: “…Cô thật sự rất thích cho cá ăn ha.”

“Cũng tạm.” Lê Lễ cười tủm tỉm nhìn cá cầu cứu quay đầu bơi đi như bị ma đuổi.

[Thiện cảm +10]

[Người sống sót Lê Lễ, bạn đã có một khách hàng trung thành, đã hoàn thành nhiệm vụ phó bản.]

[Người sống sót Lê Lễ, có muốn mở phó bản tiếp theo không?]

“Chỉ cần tích đủ 100 điểm thiện cảm là qua cửa, cô cũng có thể thử đấy.” Lê Lễ vừa đi về phía nhà tù cùng Trà Trà vừa nói.

“Quái quỷ gì vậy? Con cá đó mà cũng tính là khách hàng?!” Trà Trà không kiềm được mà cao giọng, sau khi kinh ngạc xong lại xoay đầu, nghịch lọn tóc nói: “Vô nghĩa thật, dù sao mỗi ngày cũng phải đi farm tăng chỉ số, Ngọc Thanh Tẩy chỉ là phần thêm, kiểu gì cũng qua được.”

Lê Lễ lại nhớ tới lúc đầu giám ngục từng nói Thế Giới Dưới Biển yêu hòa bình, không bắt buộc đánh nhau c.h.é.m giết.

Chỉ cần tìm đúng khách hàng, trên lý thuyết đúng là không cần farm quái.

Tính theo xác suất mỗi mười lần rút được ba trái cây, cộng thêm lượng tiêu hao mỗi ngày, khoảng năm mươi viên Ngọc Thanh Tẩy là đủ hoàn thành nhiệm vụ.

…Dĩ nhiên đối với Lê Lễ cũng chẳng phải việc dễ, nhưng ai bảo cô là người đầu tiên phát hiện trò “bám càng”, có lợi thế nên cô chọn ăn xin.

Chân lý: Lựa chọn còn quan trọng hơn cố gắng.

Ban đầu phát hiện việc cho cá ăn tăng thiện cảm, cô cũng chẳng nghĩ sâu, chỉ tưởng mình tìm được một cái trứng phục sinh.

Mãi đến hôm nay, khi cô cho cá ăn một quả mà không tăng thiện cảm thì mới vỡ lẽ.

Nhiệm vụ xử lý lươn điện ô nhiễm là do Lý Huy Nghi nhận, trái cây không tăng thiện cảm là vì lúc ấy cô không cùng đội với Lý Huy Nghi, chỉ được tính là người ngoài, không phải bên nhận nhiệm vụ.

Nhìn màn hình cửa phòng hiển thị chỉ số ô nhiễm tăng đến 50, Lê Lễ bước vào, đứng trước máy lọc khí, vung tay cái xoạt, tiêu 10 viên Ngọc Thanh Tẩy kéo xuống mức an toàn 40.

Bạch tuộc lv.23 rớt 92 viên Ngọc Thanh Tẩy, cô nhờ đóng góp hồi m.á.u được chia 15 viên, phần lớn vào túi Lý Huy Nghi.

Dù là cho cá ăn hay farm thiện cảm khách giao dịch, Lý Huy Nghi giờ đã có đủ Ngọc Thanh Tẩy để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng chuyến này lại kiếm được kha khá điểm, Lê Lễ chẳng lo ăn uống, vắt chân nằm dài trên giường, vui vẻ thở dài.

Không còn áp lực sinh tồn, hôm nay cô quyết tâm phải ăn bằng được bát cơm lươn giá 45 điểm kia.

Lý Huy Nghi nhìn chuỗi hành động trôi chảy đó, nghi ngờ không biết cô có bị ma nhập không.

Quá hào phóng rồi, có gì đó sai sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao thế? Phát tài rồi hả?” Cô ấy ngồi trên ghế trước bàn, xoay đầu nhìn người đang nằm bẹp trên giường hỏi.

Lê Lễ xua tay liên tục, khiêm tốn nói: “Không đến mức đó, chỉ là tiện tay hoàn thành nhiệm vụ phó bản thôi.”

Lý Huy Nghi cũng không hỏi hoàn thành thế nào, thực ra cũng dễ đoán. Cô suy nghĩ một lát rồi bước tới cạnh giường, nói: “Cô biết nhiệm vụ đột phá cấp độ không?”

“Hửm?” Lại thêm một từ mới, Lê Lễ nhớ tới trước đây Mạo Mạo từng nói mỗi 10 cấp có thể thức tỉnh kỹ năng, “Đột phá cấp độ? Là mỗi 10 cấp đột phá một lần à? Vậy nếu tôi không đột phá thì cứ ở mãi trong phó bản lv.1?”

Nhờ ăn ké kinh nghiệm từ bạch tuộc lv.23, Lê Lễ nhảy vọt lên lv.8, còn Lý Huy Nghi đã lên lv.18, đều sắp chạm mốc đột phá cấp độ tiếp theo.

Phải nói rằng đầu óc cô nảy số cũng nhanh, lúc nào cũng đặt việc giữ mạng lên hàng đầu.

“Có thể, nhưng nếu không đột phá thì các chỉ số sẽ không tăng nữa.”

Vậy thì không thể rồi.

Lê Lễ buồn bã bỏ cuộc, nếu không tăng chỉ số thì dù có kẹt lv.1 cũng chẳng an toàn, vì phó bản lv.1 vẫn cho phép người chơi cấp tối đa lv.20.

“Thế nhiệm vụ đột phá cấp độ có gì à?” Lê Lễ kéo đề tài trở lại, bắt đầu nghĩ tới nhiệm vụ đột phá sắp tới của mình.

“Nhiệm vụ đột phá lv.20 rất khó làm một mình, ít nhất phải có đội hình cơ bản.”

Lê Lễ hiểu ý cô, nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải không được, nhưng tôi có thể tham gia nhiệm vụ đột phá lv.20 à?”

“Số người tối đa cho nhiệm vụ đột phá là bốn. Ngoài tôi ra, còn có thể mang theo ba người dưới lv.20. Sau khi vượt qua, mỗi người sẽ nhận được một rương kho báu Tháp Cao cấp hai.”

Từ sau khi mở được s.ú.n.g bong bóng trong rương kho báu, mỗi lần nghe đến hai chữ "rương kho báu", Lê Lễ như bị dính bùa.

Huống hồ đây lại là rương từ nhiệm vụ đột phá lv.20, mở ra cái gì cũng đều là đồ mạnh vượt mức lv hiện tại của cô.

“Chuyện này chưa vội, nếu cô có hứng thì sau này ta bàn tiếp.”

Hai người không bị áp lực gì cứ thế trò chuyện trong phòng. Lê Lễ điều chỉnh giường nghiêng 45 độ, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người.

Rồi như người liệt nhiều năm, cô chỉ tay chỉ chân, ra lệnh cho Lý Huy Nghi đưa điều khiển TV trên bàn tới.

“TV này không xem được đâu.” Dù nói vậy, Lý Huy Nghi vẫn ném điều khiển lên giường cô.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lời còn chưa dứt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ màn hình — “Tránh ra!”

Hai người trong phòng đều nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy màn hình hiện lên cảnh nào đó trong lòng biển. Giữa một đám cá quái lv.2-3, có một con cá lv.5 đang lao thẳng về phía sau của Mika.

Cậu ta đang dán băng cá nhân cho mình, nghe tiếng Hắc Ưng hét thì quay đầu lại hoảng loạn, bóng dáng con cá quái càng lúc càng lớn trong mắt cậu.

Bên kia, Chung Hoài Đức vừa quay lại đã hoảng hốt, ngay sau đó một tấm khiên trong suốt phát sáng phủ lên người Mika.

Khoảnh khắc cá quái đ.â.m tới, tấm khiên vỡ nát, Mika cũng bị hất văng ra xa cả mét.

Thấy m.á.u mình tụt xuống còn một con số, Mika hoảng sợ vừa dán băng vừa cố bơi về phía Hắc Ưng và Quý Tu Minh – hai người mạnh nhất đội.

“Wow, còn có cả biểu cảm cận cảnh với lời thoại của đội nữa, kỹ thuật cắt dựng này chắc là dân chuyên rồi.” Không biết từ bao giờ Lê Lễ đã cầm một ly nước dưa hấu đỏ tươi, vừa hút vừa xem hăng say.

Thì ra cái TV này là truyền hình trực tiếp, sáng nay không có là vì “diễn viên” chưa vào vị trí.

“Không lẽ gã giám ngục ngồi ở văn phòng để cắt sửa video à.” Hình ảnh đó hiện lên trong đầu khiến Lê Lễ cười không ngậm được miệng, cả giường cũng rung theo.

Cô quay sang mời Lý Huy Nghi đầy nhiệt tình: “Chị có muốn lên giường xem chung không?”

Cô gái cao gầy tóc ngang vai lạnh lùng lắc đầu: “Không cần, tôi định ra ngoài farm quái.”

Thế là xong, Lê Lễ chẳng cười nổi nữa, nắm ly nước dưa hấu lạnh trong tay.

Lo lắng, rồi lo lắng đổi kênh.

Kênh khác trông có vẻ quen quen, bối cảnh trùng với nhóm bốn người, chỉ khác là không có nhân vật chính, mà góc quay như thể đang rình mò, chẳng rõ đã nhìn lén bao lâu.

Lý Huy Nghi vốn không hứng thú gì với mấy cảnh quay trực tiếp, nhưng thấy đoạn này thì dừng bước.

Cô khoanh tay, tựa vào cửa, mắt chăm chú nhìn màn hình TV.

Lê Lễ đổi lại kênh trước đó, nhóm bốn người giờ đã kiệt sức, cá quái bên kia cũng bị đánh cho thảm hại, cả hai bên chẳng bên nào chiếm lợi thế.

“Đúng lúc quá, để tôi giúp các người một tay.”

Chưa thấy người đã nghe thấy giọng, một cô gái mảnh khảnh xuất hiện trên màn hình. Tóc dài đen nhánh bay lơ lửng trong nước, mắt mang nụ cười lạnh lẽo, bên tay phải, nước biển ngưng tụ thành một cây quyền trượng băng giá.

“Ngầu quá.” Không thiếu thiếu niên nào có thể cưỡng lại siêu năng lực, huống chi cảnh tượng kỳ ảo này lại đang diễn ra trước mắt, Mika ghen tị đến đỏ cả mắt.

Tại sao ai cũng có kỹ năng, chỉ mình cậu là không!