Ba người Hắc Ưng, Qúy Tu Minh và Mika tụ lại một chỗ, Bạc Hà liếc mắt một cái, cầm gậy băng bơi về phía cá quái gần Chung Hoài Đức.
Quý Tu Minh thấy vậy không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt vốn luôn nở nụ cười ôn hòa bỗng trầm xuống, lập tức bỏ mặc con cá quái đang đánh dở bên mình, bơi về phía Chung Hoài Đức.
“Anh ta gấp gáp chạy tới đó làm gì thế?” Hắc Ưng vẫn luôn để ý động tác của Quý Tu Minh, thấy anh không nói hai lời đã lao về phía Chung Hoài Đức, cứ tưởng anh phát hiện ra điều gì, tim không khỏi đập mạnh.
Mika – người bị trừ mất 5 điểm tấn công ngay từ đầu – lúc này đang đánh nhau ngang ngửa với một con quái lv.1, ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
Bạc Hà đã bơi đến bên cạnh Chung Hoài Đức, bản thân Quý Tu Minh thì đã không kịp tiếp cận nữa, đành phải hét lên với ông: “Tránh xa cô ta ra!”
Ông lão mơ hồ, ngơ ngác suy nghĩ ý nghĩa câu nói ấy.
Chưa kịp hiểu rõ, ông đã bị đ.â.m bất ngờ – đầu nhọn của cây gậy băng cắm thẳng vào ngực.
Nước biển loang lổ vệt đỏ của máu, đôi mắt đục ngầu nhưng luôn hiền hậu của ông trợn to, phải một lúc sau mới cảm nhận được cơn đau nhói nơi ngực.
Bạc Hà sớm đã nắm rõ trạng thái hiện tại của mấy người này, khóe miệng cô ta mang theo ý cười, rút gậy ra rồi lại đ.â.m vào lần nữa, thản nhiên nhìn cơ thể của Chung Hoài Đức tan biến trước mặt mình.
Giây tiếp theo mũi nhọn của cây gậy băng đã chĩa thẳng vào Quý Tu Minh đang bơi tới. Hơi lạnh toát ra từ cô gái này đúng như cái tên “Bạc Hà” của cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Dù chỉ cần m.á.u không về 0 thì không chết, nhưng anh cũng muốn thử cảm giác bị đ.â.m xuyên tim chứ?”
“Con khốn nạn!” Hắc Ưng nghiến răng nghiến lợi, một cú đ.ấ.m đánh bay con cá quái vừa lao vào, gân xanh giật giật ở thái dương như trống trận, cả người như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Tuy anh ta không phải người thương trẻ nhưng lại rất kính lão, trước giờ vẫn luôn để ý Chung Hoài Đức, vậy mà hôm nay chỉ vì một phút sơ sẩy lại để ông ấy c.h.ế.t ngay trước mắt mình.
“Sao nào? Anh cao thượng lắm hả?” Bạc Hà rời ánh mắt khỏi Quý Tu Minh, chuyển sang nhìn Hắc Ưng, giọng nói mềm mảnh như rắn độc rít bên tai: “Nếu thật sự quan tâm đến Chung Hoài Đức, vậy tại sao hôm nay anh cứ chăm chăm nhìn Quý Tu Minh làm chi thế?”
Tuy miệng nói với Hắc Ưng, nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Quý Tu Minh: “Có phải đang tính xem nên g.i.ế.c anh ta thế nào để lấy cái rương báu trên tay anh ta không?”
“Xuất sắc! Quá là xuất sắc luôn ấy!” Lê Lễ đặt ly nước ép dưa hấu rỗng lên tủ đầu giường, lập tức nhảy phắt dậy khỏi giường.
Cô nhào tới bên cạnh Lý Huy Nghi, chẳng còn chút dáng vẻ rảnh rỗi ban nãy, giọng hăng hái: “Giờ chúng ta đã là tổ đội cùng cày cấp làm nhiệm vụ đột phá rồi, khi chị đánh quái chắc không ngại kéo theo một đồng đội chứ?”
Sự kiện PVP quả thật là có thể nổ ra bất cứ lúc nào, lúc này eo cô không đau, chân cũng không mỏi nữa.
Dù sao nếu không cố gắng, e là tim cũng ngừng đập luôn rồi.
“Đi thôi.”
Lý Huy Nghi đợi cô ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại, trên màn hình tivi vẫn đang phát cảnh tượng vừa rồi.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Quý Tu Minh sớm đã nhận ra sự bất thường của Hắc Ưng, nhưng bị Bạc Hà vạch trần trực tiếp như vậy, anh ta cũng không thể tiếp tục duy trì vẻ hòa khí giả tạo được nữa.
Rõ ràng là đã vào ở trong phòng bốn người, nhưng nhìn mối quan hệ hiện giờ giữa mọi người, muốn ngủ yên một giấc e là điều không tưởng.
“Cô bị điên à! Sao lại g.i.ế.c ông ấy? Phòng ở cố định rồi mà!” Mika vẫn chưa hiểu rõ tình hình phát triển, vừa khóc vừa sụt sùi, đây là lần đầu tiên cậu thấy một người sống tan biến ngay trước mặt, mà lại là một ông lão vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu.
Người g.i.ế.c người trông thì yếu đuối mảnh mai, cô ta liếc nhìn Mika, giọng điệu thản nhiên như thể vừa rồi không hề ra tay g.i.ế.c người: “Cố định? Chết rồi thì chẳng phải gỡ cố định sao.”
“Chẳng phải cô cũng đang ở phòng đơn sao?” Mika lau nước mắt, phẫn nộ lên tiếng.
“Được rồi.” Quý Tu Minh đảo mắt nhìn qua Bạc Hà và Hắc Ưng: “Chuyện này đến đây thôi, đừng làm to chuyện quá.”
Chuyện gì thì hai người kia đều biết rõ trong lòng, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ còn Mika lau nước mắt hét lớn: “Dựa vào đâu mà chỉ đến đây thôi…”
Nhưng dưới ánh nhìn cảnh cáo của Hắc Ưng, giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ.
Tổ đội phòng bốn người đi ra bốn người, trở về cũng vẫn là bốn người.
Chỉ là khi quay lại, trên màn hình cửa phòng đã đổi sang một cái tên khác.
Nhìn điểm ô nhiễm trên màn hình lại tăng lên 50, Mika cực kỳ bực bội: “Farm quái cả ngày rơi được có chút ít ngọc thanh tẩy đều phải nộp hết vào máy thanh lọc, có thể bỏ mặc nó được không?”
“Lắm lời.” Hắc Ưng ném ngọc vào máy thanh lọc, ngồi phịch xuống giường, ba miếng ăn hết một túi bánh mì sandwich, lại tu nửa chai nước suối.
“Nếu không tính ngọc thanh tẩy thì điểm tích lũy từ đánh quái cũng đều dùng hết vào mua băng gạc, cả ngày đến ăn cũng không đủ, chẳng hiểu còn ý nghĩa gì nữa.” Mika thở dài, cảm thấy cuộc đời thật vô vọng.
Chỉ số tấn công của cậu thấp nhất trong số mọi người, đánh quái vốn đã khó khăn, còn phải tốn cả đống điểm mua băng gạc, từ lâu đã thu không đủ chi.
“Đây là game sinh tồn, cậu tưởng mình đang đi nghỉ dưỡng chắc?” Quý Tu Minh cũng ngồi xuống giường. Phòng bốn người có diện tích bằng phòng đôi, nhưng lại nhét tới bốn cái giường, đừng nói TV, đến cái tủ đầu giường cũng không có, phong cách cực kỳ tối giản và chật chội.
Bạc Hà từ tốn sắp xếp lại chiếc giường mà Chung Hoài Đức từng nằm, lật ngược hết ga, vỏ chăn, vỏ gối. Cô nhìn sang Mika: “Cậu muốn làm gì? Cậu thử đi năn nỉ Lý Huy Nghi xem, người ta có thèm để ý tới cậu không?”
“Giọng điệu mỉa mai ghê nhỉ, nhìn cũng có vẻ có kinh nghiệm lắm ha?” Hắc Ưng khó chịu khi thấy dáng vẻ đó của Bạc Hà, lên tiếng châm chọc.
Quý Tu Minh nhanh chóng cắt đứt mạch gây hấn của hai người: “Hy vọng cô ta sớm hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt lươn điện ô nhiễm, như hôm nay cứ lang thang tìm quái, vừa tốn bình oxy, hiệu suất lại thấp.”
Anh vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa nói: “Đừng để lúc nhiệm vụ mới xuất hiện thì bình oxy đã cạn sạch, trên người lại chẳng có viên ngọc thanh tẩy nào, giám ngục sẽ không cho mượn lần thứ hai đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây thực sự là phó bản lv.1 à? Độ khó này quá vượt tiêu chuẩn rồi, căn bản không chừa đường sống cho tân thủ.” Mika úp mặt vào chăn, phát ra một câu cảm thán giống hệt Lê Lễ trước kia.
Cậu có thể nhờ 1–2 điểm tấn công đó mà sống tới giờ, hoàn toàn là nhờ ngày đầu tiên húp ké được không ít ngọc thanh tẩy.
“Mai tôi đi hỏi thử xem, nhỡ đâu Lý Huy Nghii chịu dắt tân thủ thì sao, ban đầu Lili cũng chỉ lv.5, chỉ số tấn công còn thấp hơn Hắc Ưng, mà cô ấy vẫn luôn dẫn Lili đánh quái. Vừa nãy tôi còn thấy hai người họ cùng nhau trở về đấy.”
Mika đang nói bỗng ngồi bật dậy cuộn chăn theo: “Khoan đã! Nói nãy giờ, rốt cuộc nhiệm vụ tiêu diệt lươn điện ô nhiễm đó cô ta đã nhận chưa vậy? Đừng nói là vẫn còn treo lơ lửng đó nha?”
“Nhận rồi.” Bạc Hà dừng một chút rồi đáp: “Còn hoàn thành chưa thì không biết, cậu có thể đi hỏi.”
“Tôi mới không đi đấy, cô ta nhìn giống người dễ nói chuyện lắm à?” Mika bĩu môi lăn trở lại giường: “Dù sao thì ngày mai cũng sẽ biết.”
Người đang bị nhắc đến – Lý Huy Nghi – lúc này đang rửa mặt, còn Lê Lễ sau một ngày mệt mỏi thì uể oải ngồi trước bàn ăn cơm lươn.
Tinh thần lực của cô đã sớm cạn kiệt, cả buổi chiều phải miễn cưỡng trải nghiệm cảm giác hồi m.á.u bằng thuốc hồi HP.
Đang đánh quái mà phải dừng lại lôi bình hồi m.á.u ra uống, phải nói là cực kỳ cản trở chiến đấu.
Cô còn thử cả cách dán băng gạc để hồi m.á.u theo thời gian, mà gặp quái cấp cao thì cảnh tượng quả thật hỗn loạn, may mà có Lý Huy Nghi kéo về.
Phải nói rằng, có đại thần che chở đúng là cảm giác quá đã.
Tóc búi ban đầu của Lê Lễ đã rối tung như tổ quạ, cây bút máy gài theo cô suốt bao lâu nay giờ chỉ còn cái nắp bút lủng lẳng trên tóc. Dù đang ăn phần cơm lươn bày biện tinh xảo, giá cũng chẳng rẻ, nhìn cô chẳng khác gì người đang chạy nạn.
Tối nay, ngoài hai người này ra, những người khác đều ngủ không ngon.
Trà Trà quyết tâm ngày mai phải rửa nhục, làm mọi người kinh ngạc, lăn lộn tới tận lúc Lê Lễ đã ngủ mới mệt mỏi quay lại nhà giam, vừa vào phòng là lăn ra ngủ ngay.
Đang say giấc thì bị một luồng điện yếu nhưng cực kỳ kích thích đánh thức đột ngột.
【Người sống sót Trà Trà, sinh mệnh của bạn đã giảm xuống còn 5% (tính năng nhắc nhở đặc biệt của phòng đơn)】
【Người sống sót Trà Trà, sinh mệnh của bạn đã giảm xuống còn 4%(tính năng nhắc nhở đặc biệt của phòng đơn)】
Trà Trà lập tức bật dậy khỏi giường, lôi băng gạc ra dán liên tục.
Tim cô đập thình thịch không ngừng, ai mà chịu nổi việc trong một ngày bị đẩy đến bờ vực sống c.h.ế.t tận hai lần chứ.
Đầu óc cô lập tức tỉnh táo, lê dép mở cửa bước ra ngoài, nhìn con số ô nhiễm đã lên đến 60 điểm trên màn hình, chỉ biết mệt mỏi thở dài.
Quên béng mất chuyện này rồi.
Sáng hôm sau, trong âm thanh chìa khóa quen thuộc, Lê Lễ mở mắt.
Cô ngáp một cái, lim dim quét qua danh sách dài của hệ thống rồi kéo ra bảng nhân vật.
【ID: Lili (lv.9)
Sinh mệnh: 275
Tấn công: 15
Phòng ngự: 8
Tinh thần: 22
Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây] [Thánh Quang Cầu Phúc]】
Tia sáng màu xanh nhạt đầy sức sống lập lòe trên người cô, sinh mệnh tăng lên mỗi giây theo ánh sáng đó.
Tiêu tốn 2 điểm tinh thần để hồi đầy HP, lại kéo chỉ số khiên chắn lên 1000 điểm, Lê Lễ mới yên tâm xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Những người ở phòng bốn người và phòng đơn đều lộ rõ đôi mắt gấu trúc khi bước ra khỏi phòng, đối diện là gương mặt đen như đáy nồi của giám ngục.
Hôm nay ông ta không phải đến giao nhiệm vụ, trong tay thậm chí không có cả ly trà, sắc mặt đầy bất mãn: “Tôi rất thất vọng, mấy ngày nay không một ai trả đủ 30 viên ngọc thanh tẩy.”
Nhìn đám người trước mặt uể oải không có chút sức sống, cơn giận ông ta bốc lên, gầm lên giận dữ: “Đám vô dụng! Hôm nay ai chưa trả đủ 30 viên thì phần còn lại sẽ bị trừ trực tiếp vào điểm thuộc tính, nếu vẫn không đủ thì từ mai mỗi ngày phải trả thêm ba viên tiền lãi, cho đến khi trả hết mới thôi!”
“Hôm nay là phải trả sạch luôn á?” Mika dụi tai, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ, nếu không sao lại nghe tin khủng khiếp như vậy, giọng cũng lạc đi: “Trước giờ có ai nói là có thời hạn đâu.”
“Nếu cho vay mà không có thời hạn thì ngân hàng phá sản hết rồi!” Giám ngục mắng phun nước bọt: “Lúc đó tôi nói rõ ràng là ba ngày phải trả hết!”
“Để tôi đính chính, lúc đó ông nói là trả trong ba ngày sẽ không tính lãi.” Quý Tu Minh cau mày nói, giờ lấy đâu ra từng ấy tinh thể mà trả?
“Có gì không rõ thì lúc đó không biết hỏi à? Mà hỏi rồi thì giờ trả được chắc? Gà thì luyện thêm, ít nói nhảm, lo mà trả nợ nhanh lên cho tôi!”
Trên đời không có ai thật sự đồng cảm được với ai, Lê Lễ vừa cắn bánh đậu đỏ vừa uống một ngụm sữa đậu nành, làm một khán giả không vướng phiền não.
Cảm giác này… có chút quen quen.
Cô bỗng chợt hiểu vì sao vị "Tiểu Thư Ma Nữ" ở phó bản lần trước lại có thể thong dong đến vậy.