Gã giám ngục để lại một câu rồi quay người bỏ đi, để mặc bốn người còn lại sững sờ đứng tại chỗ.
“Đợi đã!”
Giọng nói gọi ông ta lại quen thuộc đến lạ, lại còn cố tình chọn đúng lúc ông đang nổi giận đùng đùng, thật khó nói là vô tình hay cố ý.
Lúc này Lê Lễ chẳng khác gì một học sinh cá biệt khiến giáo viên chủ nhiệm đau đầu, chẳng biết điều chút nào mà còn dám vuốt râu hùm: “Giám ngục, tôi cũng muốn mượn bình oxy.”
Cái gì?! Gan cô ta cũng to thật!
Mọi người có mặt đều trơ mắt nhìn nắm đ.ấ.m của quản ngục siết chặt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, nhưng cuối cùng chỉ thấy ông ta mặt hầm hầm, nghiến răng nói: “Đi theo tôi.”
Rõ ràng ông ta chỉ cần vung tay là có thể đánh bay người ta, vậy mà vẫn cố nhẫn nhịn trước mặt mọi người.
Lê Lễ che giấu suy nghĩ trong đáy mắt, ngoan ngoãn theo sau quản ngục vào văn phòng.
Vào đến nơi, quản ngục lắc lắc chùm chìa khóa bên hông rồi ngồi xuống sau bàn làm việc, giọng điệu lạnh nhạt: “Muốn mượn bao nhiêu?”
“Mười bình.” Lê Lễ đáp.
Con số này khiến sắc mặt quản ngục lại càng đen hơn một bậc. Mượn nhiều bình oxy như vậy, chưa biết sẽ đổi lại được bao nhiêu ngọc thanh tẩy.
Ông ta bực bội lôi một tờ giấy từ ngăn kéo ra, cầm bút viết mấy dòng rồi đẩy qua.
Lê Lễ tiến lên, cầm tờ “hợp đồng” nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên khó tả.
Chỉ thấy bản hợp đồng đơn giản mang tiêu đề “Giấy vay” này chỉ có vỏn vẹn mấy dòng: Bên A cung cấp cho bên B 10 bình oxy, hoàn trả trong vòng ba ngày không tính lãi; sau ba ngày, mỗi ngày trả trễ sẽ bị tính phí hai viên ngọc thanh tẩy.
Chỗ ký tên của bên A đã có chữ ký sẵn của quản ngục, chỉ còn bên B là để trống, góc dưới bên phải ghi ngày hôm nay. Bảo sao một người tinh anh như Quý Tu Minh cũng thấy cái vụ “ba ngày hoàn trả” thật khó tin.
Bản hợp đồng này rõ ràng đến người mù chữ nhìn còn muốn khóc – chẳng rõ ràng điều khoản, lỗ hổng khắp nơi.
Thật muốn biết lúc Quý Tu Minh ký cái này thì đã xảy ra chuyện gì. Chắc chắn đoạn hội thoại hôm đó sẽ rất thú vị.
Tiếc là cô không được tận mắt chứng kiến trò vui đã qua đó.
Lê Lễ đang ký tên thì ánh mắt lại vô thức dừng lại ở một cánh cửa nhỏ nằm sâu trong giá sách, gần như hòa vào môi trường xung quanh.
Đúng lúc đó, điện thoại bàn trên bàn đột ngột rung lên và đổ chuông leng keng, khiến nét bút trên tay cô bị lệch.
“Alo, văn phòng phó bản Thế giới Dưới Biển xin nghe.”
“À vâng vâng… Hiện tồn kho bên tôi vẫn chưa đủ.”
“Ngài yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ… Vâng vâng, được rồi, cảm ơn ngài.”
Điện thoại vừa cúp, nụ cười trên mặt quản ngục cũng lập tức biến mất, gằn giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Lấy bình oxy rồi đi làm việc cho đàng hoàng!”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Lê Lễ – người nãy giờ vẫn lắng nghe cuộc điện thoại – phản xạ trả lời theo.
Bị ánh mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống của quản ngục chiếu tới, cô chỉ còn biết cười khan: “Ờ thì… tôi đi làm ngay đây.”
Bên ngoài, trong đại sảnh nhà tù, Lý Huy Nghi thong thả ăn xong chiếc sandwich trong tay, ngẩng đầu lên đã thấy mấy ánh mắt như nhìn cứu tinh đang đổ dồn về phía mình.
Dù cô không ngại “mukbang”, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như cái phao cứu sinh thế này cũng thấy hơi nhức đầu.
Trà Trà đứng bên cạnh đảo mắt nhìn hết người này tới người kia, rồi như bừng tỉnh, ngạc nhiên hỏi: “Đừng nói là… mấy người định để cô ấy dẫn đi săn quái đấy nhé? Tự lo cho thân mình đi, OK?”
Dường như Quý Tu Minh không bận tâm lắm đến lời châm chọc của Trà Trà, vẫn mỉm cười: “Tôi không có ý đó. Nhưng tôi có thể cùng tham gia nhiệm vụ xử lý lươn điện ô nhiễm được không? Ít nhất sẽ không kéo chân sau.”
Không phải anh ta muốn tự mình đi khiêu chiến lươn điện ô nhiễm cấp 16 – chuyện đó thật quá sức. Nhưng vì mỗi ngày Lý Huy Nghi đều ra ngoài săn quái rất lâu, nên chỉ cần bám theo là kiểu gì cũng được ăn ké.
Ít ra cũng không phải đau đầu tìm mấy con quái cấp thấp nữa.
Dưới áp lực phải “trả nợ hôm nay”, hiệu suất tăng dù chỉ một chút cũng là vô cùng quý giá.
Trong đám tân thủ, Mika là người có cấp thấp nhất – mới lv.2, Bạc Hà lv.3 nhưng có kỹ năng, hai người còn lại đều lv.4, tốc độ lên cấp cũng khá nhanh.
Lý Huy Nghi lướt mắt nhìn tình hình chung của mọi người một lượt, lần này không thẳng thừng từ chối như hôm qua: “Muốn đi thì đi, sống c.h.ế.t tự chịu.”
“Cho họ theo làm gì?” Trà Trà nghe vậy liền phản đối.
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Lê Lễ đang đi về phía này, ánh mắt giao nhau liền nở nụ cười chào xã giao, sau đó ghé sát vào tai Lý Huy Nghi thì thầm: “Đội mình có một con gà mờ này còn chưa đủ à.”
Lê Lễ không nghe được họ đang nói gì. Cô đút túi 10 bình oxy mới mượn được, từng cử động đều toát ra khí chất của người có tiền.
Cô chưa nộp tiền phòng hôm nay. Với từng này bình oxy, muốn cày quái bao lâu cũng được — nếu Lý Huy Nghi đồng ý.
Đang nghĩ vậy thì chợt phát hiện Trà Trà né tránh ánh nhìn của mình như có tật giật mình, Lê Lễ lập tức nhíu mày, cảnh giác hỏi: “Làm gì mà lén lén lút lút thế?”
“Đi thôi.” Lý Huy Nghi cắt ngang câu chuyện rất thành thạo, lập tức sải bước đi ra ngoài.
Hôm nay đội có nhiều người, nhưng phần lớn cũng chẳng giúp được gì.
Chưa kể lươn điện ô nhiễm và bạch tuộc quái có cách tấn công hoàn toàn khác nhau – một khi nó phóng điện, chỉ cần lại gần vùng nước đó là sẽ bị tấn công diện rộng không phân biệt địch ta.
Lê Lễ nhìn con lươn điện ô nhiễm đang luồn lách trong những tán thực vật biển sặc sỡ, lập tức bơi lùi ra xa, kéo giãn khoảng cách an toàn.
Thân nó dài và thon, lưng màu xám đen chi chít lỗ nhỏ, bụng có đốm đỏ cam, phần đầu dẹt được gắn cặp mắt nhỏ xám tro trông vô cảm, đang quan sát những kẻ xâm nhập lãnh thổ của nó.
Rõ ràng chỉ số tổng thể thấp hơn bạch tuộc một phần ba, nhưng khi chiến đấu lại khiến người ta cảm thấy còn khó đối phó hơn.
Cái “khó đối phó” này là cảm nhận của riêng Lê Lễ – cô ngồi trên lưng con cá cầu cứu, chỉ quan sát sự thay đổi sinh mệnh lực của Lý Huy Nghi và Trà Trà, thỉnh thoảng bơm m.á.u cho một người, hoàn toàn không tham gia chiến đấu.
Tổ đội bốn người cũng vậy, đứng gần đó làm khán giả yên tĩnh, chỉ có Hắc Ưng hơi manh động, nhìn chằm chằm con lươn như sắp xông lên.
Lý Huy Nghi đảm nhận vai trò tấn công chính, Trà Trà hỗ trợ. Hôm nay cô cuối cùng cũng gỡ gạc lại thể diện, phát huy được tác dụng rõ rệt.
Có Lê Lễ ở phía sau đảm bảo an toàn, kiểu chiến đấu không cần dè dặt này thật sự rất đã tay, đánh càng lúc càng hăng.
Trà Trà cũng không hiểu trước đây mình sống khổ sở kiểu gì.
Lúc thấy m.á.u con lươn điện giảm đều, thân thể nó bắt đầu phát ra ánh điện lam tím.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng ấy lóe lên, toàn bộ vùng nước trong bán kính tám mét xung quanh nó lập tức tràn ngập điện áp siêu mạnh.
Lý Huy Nghi và Trà Trà cứng đờ, thanh m.á.u tụt nhanh đến mức tốc độ hồi m.á.u của Lê Lễ còn không theo kịp.
May mà m.á.u cả hai vẫn còn nhiều, điều chỉnh trong chốc lát rồi lập tức bơi ra khỏi khu vực nguy hiểm. Lươn điện đuổi sát phía sau, Lê Lễ thì vừa hồi m.á.u người này xong lại phải quay sang hồi người kia, cố gắng trụ vững trong làn sóng sát thương này.
Bầy cá tôm quanh đó bị giật c.h.ế.t sạch, xác nổi trắng cả một vùng. Chờ dòng điện tan hết, Bạc Hà và Quý Tu Minh – những người vẫn luôn quan sát – đồng loạt hành động, bơi về phía lươn điện giữa đống xác cá tôm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lươn điện không thể phóng điện liên tục, chỉ cần nắm bắt được khoảng trống giữa các đợt, tấn công cận chiến sẽ an toàn hơn nhiều.
Thấy hai người bạn cùng phòng đều đã lên sàn, Mika hơi do dự, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Với một người m.á.u mỏng đến mức chịu không nổi một đòn của lươn điện như cậu ta, lựa chọn này hoàn toàn dễ hiểu.
Nguy hiểm lớn nhất là không biết khi nào lươn điện sẽ phát điện tiếp, bởi vì nó phát điện mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Lươn điện bị quấy rầy bởi đám người cứ thỉnh thoảng lại áp sát rồi nhanh chóng bỏ chạy, mặc dù sát thương mà bọn họ gây ra chỉ như muỗi đốt, nhưng cảm giác như có một bầy ruồi phiền phức vo ve quanh người.
Nó không còn đối đầu với kẻ đe dọa lớn nhất nữa, mà vung đuôi một cái rồi xoay người chuyển mục tiêu tấn công.
Hắc Ưng là người chạy nhanh nhất, dường như anh ta có bản năng nhạy bén với tình thế chiến đấu, vừa cảm thấy không ổn đã lập tức rút lui không một tiếng động.
Gần hơn là Quý Tu Minh và Trà Trà đã trở thành mục tiêu mới của lươn điện, chỉ trong nháy mắt, nó đã áp sát hai người đang hoảng loạn bỏ chạy phía trước.
Quý Tu Minh gần như không suy nghĩ, lập tức đẩy Bạc Hà bên cạnh về phía lươn điện rồi tăng tốc bơi về phía trước.
Có câu: "Bạn c.h.ế.t chứ tôi thì không", lúc sinh tử chẳng ai nói chuyện nhường nhịn.
Ngay khi tưởng chừng sẽ c.h.ế.t dưới miệng cá, sắc mặt Bạc Hà tái nhợt.
Đôi mắt xám vô hồn kia càng lúc càng gần, giữa làn nước biển u ám bỗng bừng sáng một tia sáng trắng, vạch ra một đường rạch rõ ràng.
Tia sáng đó b.ắ.n trúng đuôi của lươn điện, còn tia tiếp theo thì sượt qua bụng nó và hụt mục tiêu.
Ở phía xa, Lê Lễ tiếc nuối cất khẩu s.ú.n.g bong bóng của mình đi.
Lươn điện dài hơn hai mét, cơ thể tuy dài nhưng rất linh hoạt. Súng bong bóng vốn chỉ là đồ chơi trẻ con, lại không có ống ngắm, việc b.ắ.n trúng hoàn toàn dựa vào cảm giác và may mắn.
Rõ ràng, hôm nay Bạc Hà đã gặp may.
Cơn đau bất ngờ khiến lươn điện giảm tốc đôi chút, Bạc Hà nắm lấy cơ hội sống sót mong manh, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng của Quý Tu Minh phía trước.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ lạnh lùng, tay giơ lên khiến nước biển quanh đó kết thành băng, đóng băng cứng phần lớn chân của người đàn ông phía trước với tốc độ cực nhanh.
Bước chân bỗng nặng nề khiến Quý Tu Minh buộc phải dừng lại, anh ta biết Bạc Hà không thể g.i.ế.c được mình, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự hoảng hốt.
Sát thương kỹ năng của Bạc Hà không cao, nhưng trong môi trường biển, cô lại có lợi thế vượt trội, nhờ đó mới có thể khống chế được Quý Tu Minh – người có thực lực cao hơn cô.
Nếu là đấu tay đôi thì Quý Tu Minh hoàn toàn không sợ, nhưng thứ khiến mặt nạ bình thản trên mặt anh ta nứt vỡ, chính là con lươn điện đang đuổi theo phía sau Bạc Hà.
Lươn điện đã bơi ra hơn trăm mét, con gấu mèo nhỏ của Trà Trà vẫn bám chặt trên người nó, móng vuốt sắc bén để lại vết trầy xước trên da lươn.
Tinh thần kiên cường, ý chí không khuất phục, đáng tiếc mong chờ vào con gấu mèo này còn thua cả trông cậy vào khẩu s.ú.n.g đồ chơi của Lê Lễ.
Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông mang vẻ kiêu ngạo khó nhận ra cuối cùng cũng cúi đầu, nhận rõ bản thân không còn là kẻ đứng trên người khác, ánh mắt khẩn cầu nhìn về cô gái trẻ ở xa.
“Cứu tôi.”
Tín hiệu cầu cứu được Lê Lễ nhanh chóng tiếp nhận, cô không mấy quan tâm đến mối ân oán giữa bọn họ, công bằng vô tư mà b.ắ.n hai phát về phía lươn điện.
Cô kiên trì với nguyên tắc công bằng đến mức hoàn mỹ – chỉ hai phát, không hơn. Tinh lực của cô rất quý giá, khẩu s.ú.n.g bong bóng này tạm thời chưa xứng đáng được dùng nhiều hơn.
Có lẽ do Quý Tu Minh không đủ may mắn, hoặc có lẽ lươn điện đã bắt đầu đề phòng chiêu này, hai phát b.ắ.n đều trượt mục tiêu đang di chuyển nhanh chóng.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dù sao cũng không phải lỗi của cô, cô thề là tay mình không hề run chút nào.
Lê Lễ bình tĩnh nhìn điện quang lại xuất hiện trên người lươn điện, dòng điện màu lam tím lao thẳng về phía Quý Tu Minh.
Ngay lúc mọi người tưởng anh ta chắc chắn sẽ chết, Quý Tu Minh thu lại mọi cảm xúc thừa thãi trong mắt, bình tĩnh ném một vật giống như cuộn giấy về phía lươn điện đã đến sát bên.
Cuộn giấy vừa được ném ra lập tức mở rộng, trở nên dài và rộng hơn. Là vật cách điện, nó không chỉ chặn được dòng điện mà còn nhanh chóng co lại khi tiếp xúc với lươn điện, quấn chặt lấy nó.
“Cuộn giấy trói buộc.” Giọng của Lý Huy Nghi vang bên tai Lê Lễ, có phần nghi hoặc: “Anh ta lấy cái này ở đâu ra vậy?”
“Cái gì vậy?” Lê Lễ hỏi lại.
Những người còn lại trong đội lập tức dỏng tai lên nghe.
“Vật phẩm trong cửa hàng cấp hai, sức mạnh của quái bị trói càng lớn thì thời gian trói buộc càng ngắn.”
Từ trước đến nay Lê Lễ luôn có thói quen suy đoán người khác với khả năng may mắn cao nhất, nghe vậy lập tức nói: “Cửa hàng cấp hai? Đừng nói cái rương anh ta mở ra lúc đánh quái lại có vé nâng cấp cửa hàng nhé?”
Vé nâng cấp cửa hàng? Lại còn có thứ tốt như vậy?
Hắc Ưng lập tức bị lời cô nói kéo đi, thở dài một tiếng, cảm giác như mình vừa bỏ lỡ một món hời cực lớn.
Lý Huy Nghi liếc nhìn Lê Lễ đang không vui ra mặt, an ủi cô một chút: “Đúng là có vé nâng cấp cửa hàng, nhưng đó là phần thưởng sau nhiệm vụ đột phá cấp 20.”
Tạm thời chưa bàn đến nhiệm vụ, chỉ nghe thấy Quý Tu Minh chỉ mở ra được một cuộn giấy thôi là Lê Lễ đã hài lòng rồi.
Dù sao, nếu mở đầu đã có cửa hàng cấp hai, thì đúng là đỡ khổ đi nhiều lắm.
Lúc lươn điện xé rách cuộn giấy trói buộc, Quý Tu Minh đã bơi đi xa. Với sự hỗ trợ hậu cần hợp lý của Lê Lễ, việc Lý Huy Nghi và Trà Trà tiêu diệt được con lươn điện chỉ còn là vấn đề thời gian.
Quái vật cấp 16 như lươn điện mang lại lượng kinh nghiệm khiến thanh kinh nghiệm của Lê Lễ tăng thêm hơn nửa, còn thiếu nửa vạch nữa là đạt cấp 10.
Cấp 10 là có thể thử thức tỉnh kỹ năng lần nữa, nhưng Lê Lễ lại thở dài buồn bã.
Dựa vào khả năng “bám đùi đại thần” xuất sắc, cộng thêm kỹ năng phụ trợ, cô đã kiếm được lượng lớn kinh nghiệm từ việc đánh quái cấp cao. Cấp độ của cô hiện tại hoàn toàn là “ảo”.
Người chơi Câu Cá khi đạt cấp 11 đã có chỉ số tấn công khoảng 60 điểm, còn cô giờ đã cấp 9 mà chỉ có vỏn vẹn 15 điểm tấn công.
Chưa kể lên cấp 10 rồi, khi bốc chọn phó bản tiếp theo sẽ không còn được bảo đảm ra phó bản cấp 1 nữa – lỡ đâu bốc ra ba phụ bản cấp 2 thì cô cũng không biết nên đi đâu mà khóc cho đủ.
Lý Huy Nghi đang định đi đánh quái khác, những người khác cũng đi theo, chỉ có Lê Lễ ở lại tại chỗ.
Trước ánh mắt dò hỏi của Lý Huy Nghi, Lê Lễ nở nụ cười, phất tay nói: “Mọi người cứ đi đi, tôi còn chuyện khác phải làm.”
Trà Trà nhíu mày: “Đã gà lại còn không cố cày.”
Lý Huy Nghi vẫn quan tâm, không hỏi thêm nhiều, giọng lạnh nhạt: “Mọi việc cẩn thận.”
Chú cá cầu cứu quấn lấy tay Lê Lễ bằng xúc tu, vòng quanh cô vài vòng rồi chầm chậm đưa cô đi xa.
Lê Lễ thu lại ánh nhìn, ngẩng đầu nhìn lên làn nước biển tối đen phía trên, hít sâu một hơi.
Trong túi vẫn còn tám bình oxy, tám tiếng đồng hồ – đủ để cô bơi lên mặt biển chứ?
Cuộc điện thoại của gã giám ngục đó… thật sự khiến người ta tò mò.