“Đã tìm được đồng đội chưa?” – Lê Lễ hỏi.
“Vẫn chưa, toàn mấy người không hợp.” Đa Tài thở dài: “Hiện giờ người trong căn cứ người chơi vẫn chưa nhiều, muốn tìm được người có cấp độ phù hợp mà lại chịu hợp tác thì phải tốn chút thời gian.”
Anh ta liếc nhìn đại sảnh đông nghịt người, rồi bổ sung: “Ý tôi là, người chơi kỳ cựu hiện vẫn chưa có nhiều.”
Phó bản lv.2 khác với phó bản lv.1, thời gian vượt ải dài hơn nhiều. Căn cứ người chơi mới mở được vài ngày, phần lớn người chơi đều vừa từ phó bản lv.1 ra, cấp độ nhìn chung còn thấp.
Lê Lễ nói: “Tôi có một người bạn cũng sắp làm nhiệm vụ đột phá lv.20, chắc mấy hôm nữa là ra khỏi phó bản.”
Theo tiến độ của Lý Huy Nghi, nhanh nhất thì có thể vào căn cứ cùng ngày với cô. Nhưng đến giờ ID của cô ta vẫn chưa sáng.
Chỉ có hai khả năng: hoặc là đã vào luôn phó bản tiếp theo, hoặc là đang ở thế giới đáy biển cày quái tích kinh nghiệm, định xong phó bản này thì trực tiếp làm luôn nhiệm vụ đột phá cấp.
Sức người có hạn, ai mà không phải là sắt thép thì không thể liên tục vào ba phó bản được.
Huống chi với cấp độ hiện tại của cô ấy, khả năng rút trúng phó bản lv.1 ở lần tiếp theo vốn chẳng cao, đột phá trước rồi mới vào phó bản mới rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
“Được, dù sao thì ba ngày nữa cũng vào nhiệm vụ thôi.” Đa Tài vừa nói vừa đưa cho Lê Lễ một tấm thẻ nhỏ trông như con chip, “Tới lập đội cái nào.”
【Thẻ Lập Đội (Dành riêng cho nhiệm vụ đột phá cấp, một thẻ có thể liên kết hai người)】
Tấm thẻ này không xa lạ gì với Lê Lễ, trước đây Lý Huy Nghi cũng từng đưa cho cô một tấm đã ghi sẵn thông tin.
Lê Lễ đặt ngón tay lên hình vân tay trên thẻ, khi hai người chơi hoàn tất thông tin, tấm thẻ liền phát sáng rồi biến mất.
“Cái này lấy từ thương thành cấp hai à?” Cô hỏi.
Đa Tài xác nhận suy đoán của cô, còn đùa: “Không ít người chơi cấp cao phát tài nhờ buôn đi bán lại đó, chờ cô qua được nhiệm vụ đột phá rồi cũng có thể thử xem.”
Giọng điệu anh ta mang chút tiếc nuối như thể sinh sai thời đại: “Mấy người cùng cấp với cô hiếm có người có thương thành cấp hai lắm, kể mà có thể bán băng gạc cao cấp, nếm thử niềm vui làm 'máy bơm máu' cũng hay đấy.”
Thật ra thì làm máy bơm m.á.u cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Lê Lễ thầm khấn, mong khi cô đột phá lv.10 sẽ đánh thức được một kỹ năng tấn công.
Chiêu trước đó của Bạc Hà không chỉ khiến Mika đỏ cả mắt vì ghen tị, ngay cả cô cũng thấy siêu ngầu, chỉ là bản thân cô hơi kiệm lời, nên không thể hiện ra ngoài.
Nếu cô cũng có thể giơ tay b.ắ.n ra băng, lửa, nước, đất, gió gì đó thì lúc ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Lê Lễ thu dọn những mong đợi của mình, hỏi việc chính: “Nhiệm vụ đột phá cấp là hình thức gì?”
“Nghe nói là chế độ thi đấu đối kháng, mỗi trận có bốn đội, sau khi kết thúc thời gian nhiệm vụ thì đội gây sát thương thấp nhất sẽ bị loại.”
Xem ra nhiệm vụ đột phá lv.20 đúng là khó vượt qua một mình, khác gì một đánh bốn chứ.
“Vậy thì có yếu tố bất định khá lớn.” Lê Lễ nhận xét.
“Mặc kệ, dù có bắt cặp với kiểu đội nào đi nữa, chúng ta chắc chắn có thể qua được.” Đa Tài cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa lấp lánh như ánh sao.
Anh ta thật sự rất tự tin.
May mà Lê Lễ không bao giờ dội gáo nước lạnh vào người khác, cô gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt: “Được rồi, bao giờ người tới tôi sẽ báo cho.”
Lâm Quyển Sơn đang hăng say tám chuyện với người khác, thấy Lê Lễ nói xong chuẩn bị đi, lập tức vứt bỏ đám bạn mới quen, hí hửng chạy theo cô.
Dù là đang dò hỏi thông tin, nhưng lời lẽ của cậu ta không khiến người ta khó chịu.
Lê Lễ cũng chẳng ngại chia sẻ những gì mình biết cho cậu ta, hai người vừa trò chuyện vừa đi về – cho đến khi Lê Lễ tận mắt thấy Lâm Quyển Sơn bước vào căn nhà gỗ hai tầng lộng lẫy của cậu ta.
…Quả nhiên là đại thần xây dựng, hóa ra người thật sự mạnh là cậu ta.
Lê Lễ lặng lẽ thu lại ánh mắt, quấn chặt áo khoác quân đội cũ kỹ quanh người, một lúc sau mới chậm rãi cất bước quay về căn lều rách nát của mình.
Dưới chân cô, đống gạch vụn của các tòa nhà dần thưa thớt, người qua lại xung quanh cũng ít dần, con đường được lát phẳng bắt đầu biến thành những bụi hoa cỏ mọc lan điên cuồng.
Hình như có người đang nhìn cô.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lê Lễ thì ngay giây sau, cổ tay cô đã bị ai đó nắm chặt.
Làm ơn đừng đùa, đây là căn cứ người chơi đấy!
Dù có là người chơi cấp cao thì ít nhất cũng nên lịch sự một chút chứ?
Cô khó chịu quay đầu lại, đập vào mắt là một dấu tay m.á.u tươi in rõ trên tay áo quân phục màu xanh lá.
Biểu cảm trên gương mặt vốn đầy bất mãn của Lê Lễ thoáng cứng lại, ánh mắt dần dần ngước lên, từ tối sầm chợt trở nên trong trẻo vô tội.
Bàn tay vốn định rút lại cũng thả lỏng, để mặc người kia nắm lấy.
“Chị ơi, chị có chuyện gì vậy ạ?” Lê Lễ ngoan ngoãn hỏi.
Người phụ nữ với biểu tượng lv.39 toàn thân đồ đen, ánh mắt quét qua gương mặt Lê Lễ, trong con ngươi thoáng lóe lên một tia sáng lam nhạt, rồi trực tiếp buông ra ba chữ: “Đi theo tôi.”
“Đi… đi đâu ạ?”
Bộ đồ đen như vừa được vớt từ nước lên kia đang nhỏ từng giọt nước sẫm đỏ xuống đất, Lê Lễ nhìn vũng m.á.u nhỏ dưới chân, lắp bắp.
Trời ơi má ơi, có ai tới cứu cô không?
Cô còn chưa kịp phản kháng thì một tấm thẻ vàng đã hiện ra trong tay người phụ nữ.
Chỉ một cái phẩy tay, không khí trước mặt như một bức tranh mong manh bị rạch toạc, một vết nứt đen sì hiện ra giữa không trung.
“Không phải… đợi đã… có gì từ từ nói…” Lê Lễ bị kéo lảo đảo vào khe nứt, cố gắng dùng lời lẽ yếu ớt để phản kháng.
Đây là sức người bình thường à?
Cao một mét bảy như cô mà bị người ta kéo đi như con cá dài hai mét cũng chẳng khác gì nhau. Dù gì thì cũng bị xách cổ lên như nhau cả.
Tổ tiên loài người là cá, quả nhiên là thật.
Cho đến khi cả người bị kéo vào trong khe nứt, Lê Lễ cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự vô vọng.
Tầm mắt tối sầm lại, chỉ trong một cái chớp mắt, ánh sáng liền bừng lên trở lại, cùng với đó là tiếng gầm rung màng nhĩ.
Tiếng ầm ầm của những tòa nhà đổ sập, tiếng hét chói tai và tiếng khóc la của vô số người ùa vào đầu Lê Lễ từ bốn phương tám hướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dưới bầu trời xám xịt nhợt nhạt, một con quái vật khổng lồ đang lồng lộn giữa rừng nhà cao tầng bằng bê tông cốt thép, lớp vảy dày và cứng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Chiếc đầu khổng lồ dữ tợn vượt quá cả tầng cao nhất của tòa nhà, chiếc đuôi nó quét qua đâu, nơi đó nhà cửa sụp đổ trong nháy mắt, yếu ớt như đậu phụ.
Go… Godzilla?
Giữa cơn địa chấn điên cuồng, Lê Lễ vô thức nhìn sang người bên cạnh.
Hứa An Ninh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, cô kéo Lê Lễ băng qua đám đông hỗn loạn, đưa cô đến dưới một tòa nhà đổ sập thành hình tam giác, tiện tay kéo cô vào đội.
“Giữ mạng cho bọn họ trong vòng ba mươi phút.” Cô ta mở miệng là giao nhiệm vụ, Lê Lễ theo phản xạ hỏi lại: “Còn chị thì sao?”
Hứa An Ninh không chậm trễ lấy một giây, không ngoảnh lại mà sải bước đi thẳng: “Tôi sẽ g.i.ế.c con quái đó trong vòng ba mươi phút.”
Dưới đất nằm hai người, một nam một nữ, cấp độ lần lượt là lv.31 và lv.35, cả hai đều trong trạng thái hôn mê sâu.
Không rõ vì lý do gì, bao gồm cả Hứa An Ninh đang rời đi, ba người bọn họ đều đang tụt m.á.u rất nhanh.
Giờ không phải lúc truy xét nguyên nhân, Lê Lễ lập tức tung kỹ năng hồi m.á.u lên cả hai.
Dù hồi được mỗi giây sáu bảy mươi điểm, nhưng m.á.u của hai người kia vẫn tụt từng ba bốn điểm mỗi giây, chỉ vừa đủ cân bằng.
Dùng kỹ năng hồi liên tục cũng không tăng tốc được, với 22 điểm tinh thần hiện tại của cô, cùng lắm chỉ cầm cự được mười phút.
Hai mươi phút còn lại thì biết làm sao?
Bỏ một người, hay để cả hai c.h.ế.t chung?
Cô sắp sụp rồi.
Trước khi túm người kéo đi, không thể nhìn rõ chút sao, trên đầu cô là lv.9 chứ không phải lv.99!
May là chỉ tụt ba bốn điểm một lần, Lê Lễ nghiến răng dốc hết toàn bộ điểm tích lũy, mua cả đống băng gạc hồi 5 máu/2 điểm trong thương thành.
Dù cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng tiếng kêu khóc hoảng loạn, tiếng trẻ con gào thét khiến Lê Lễ buông bỏ mọi lý trí.
Cô vừa hồi m.á.u vừa dán băng gạc lên người hai bệnh nhân bất tỉnh.
Cầm cự được bao lâu hay bấy lâu.
Dù gì thì tinh thần cũng sẽ cạn sạch, với tốc độ mất m.á.u này thì dán bao nhiêu băng cũng vô ích.
Trên không trung vang lên tiếng nổ ầm vang, Lê Lễ vừa để mắt đến thanh m.á.u của người bị thương, vừa gắng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một người phụ nữ tóc đen đồ đen đang lơ lửng giữa không trung, đối đầu với con quái khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.
Trước thiên tai của thế giới này, thân hình cô ta như một hạt bụi giữa đại dương.
Thế nhưng lấy cô ta làm trung tâm, toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi sấm sét tím đen, ánh sáng xám xịt giờ đây trở nên u ám, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm.
Sức mạnh va chạm giữa con người và tự nhiên, hùng vĩ, chấn động, mang theo khí thế vô song, tất cả hiện ra trước mắt như một đại tiệc kỹ xảo điện ảnh.
Cả con phố ồn ào đều thoáng chốc rơi vào yên lặng.
Vãi.
Bàn tay đang dán băng của Lê Lễ cũng chậm lại, lúc này cô không thể giữ vẻ điềm đạm được nữa.
Kỹ năng kế tiếp, cô muốn cái này.
Những kỹ năng cô từng thấy trước đó, so ra đúng là trò con nít chơi nhà.
“Mạo Mạo, đây là trong phó bản à?” Lê Lễ thu lại suy nghĩ chạy loạn, nhìn ra ngoài đám đông vẫn hoảng hốt nhưng lờ mờ lóe lên hy vọng, không rõ đang nghĩ gì.
Cục bông hồng hồng quét một hồi, giọng ỉu xìu: “Mạo Mạo quét không ra…”
Đây có lẽ là lần thất bại thứ hai trong sự nghiệp của Mạo Mạo, trước đó nó cũng chẳng biết gì về tình hình trên bờ.
Vậy thì nơi này có khi nào là thế giới ngoài phó bản không? Lê Lễ nhìn người trên trời, không rõ là đồng tình hay hoài nghi.
Không thấy thanh m.á.u của quái vật, nhưng lại thấy được cấp độ của người chơi.
Sấm sét khổng lồ va vào quái vật khiến ánh lửa bùng nổ, xé rách lớp vảy cứng của nó, đánh cho m.á.u thịt tung tóe. Cô gái trên không cũng bị cái đuôi dài hàng mét của quái quét trúng, đập mạnh vào tòa nhà đổ nát, sống c.h.ế.t chưa rõ.
Chỉ một cái vung đuôi là khiến cả tòa nhà nghiêng đổ, giờ lại quét trúng người sống, Lê Lễ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng kiểm tra trạng thái của Hứa An Ninh.
Thanh m.á.u tụt một đoạn lớn, đã đến mức nguy hiểm, nhưng vẫn còn sống.
Lê Lễ theo bản năng định hồi m.á.u cho Hứa An Ninh, nhưng như thể đã đoán trước được, giọng thở nhẹ vang lên trong tai cô.
“Đừng lo cho tôi, tôi uống thuốc hồi m.á.u rồi.”
Cả hai đồng đội đều dựa vào chút tinh thần còn lại của Lê Lễ để giữ mạng, cô ta hiển nhiên không muốn tiêu hao thêm nữa.
Dưới ánh mắt đầy lo âu và lời cầu nguyện lặng thầm của mọi người, Hứa An Ninh đứng dậy phủi bụi trên người, im lặng quay lại chiến trường.
Một người một quái tuy đánh ngang sức, nhưng thời gian không chờ ai.
Tinh thần của Lê Lễ càng lúc càng tụt, hai thương binh đang hấp hối hoàn toàn không thể chờ trận chiến này kéo dài.
“Chỉ cứu được một người, hay là chị chọn đi.” Trong kênh thoại đội đang im ắng, Hứa An Ninh bỗng nghe thấy một giọng nữ vang lên, lạnh tanh nói.
Tim cô ta giật thót, cứ tưởng sẽ nghe thấy tin xấu rằng đồng đội gục rồi.
Dù sao thì tốc độ tụt m.á.u do độc thần kinh này cô cũng đang nếm trải, cầm cự đến giờ đã là cực hạn với cô bé đó.
Có thể gặp được một 'máy bơm máu' sau khi xuyên phó bản đã là vận may, giành lại mạng người từ tay Tử Thần, đâu có dễ gì.
Nhưng lựa chọn này, cô không có cách nào đưa ra, chỉ có thể nói trong vô vọng: “Cứu cả hai.”
“Tôi là máy bơm máu, không phải tiên.”
Mấy giây trôi qua trong yên lặng, bỗng cô bé ấy hình như nổi hứng tò mò, hỏi một câu chẳng liên quan: “Mà nói này, sao chị biết tôi là máy bơm m.á.u thế?”
“Tôi có kỹ năng phụ trợ, nhìn được kỹ năng đầu tiên của tất cả người chơi.” Hứa An Ninh điều chỉnh lại hơi thở giữa lúc giao chiến: “Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ đưa cô an toàn trở về, yên tâm.”
“Ra là vậy.” Trong im lặng, giọng nói dịu dàng mà vững vàng vang lên bên tai cô: “Vậy chị có biết tôi còn kỹ năng thứ hai không?”
“Đánh cược một phen đi, Hứa An Ninh.”