“Cô nhặt tay người khác làm gì vậy?” Trình Ý im lặng một lúc, phát ra một âm thanh khó hiểu.
“Cảnh sát Trình.” Lê Lễ sửa lại: “Tôi nhặt manh mối mà.”
“Hay là về ký túc xá rồi bàn tiếp đi.” Lâm Quyển Sơn xoa xoa tay, rùng mình một cái, “Chẳng lẽ mấy người không thấy lạnh sao?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Không phải không lạnh, mà là lạnh đến tê dại rồi.
Lê Lễ không có ý kiến, “Đi thôi, vừa hay có thể thử cái cửa kia.”
Uyển Thanh như nhớ ra gì đó: “Hả? Ý cô là…”
“Các người đang chơi trò đoán chữ à?” Nhìn thấy Uyển Thanh cũng như đã hiểu ra điều gì, Lâm Quyển Sơn hoàn toàn không theo kịp, hỏi xen vào.
Lúc này Trình Ý cũng phản ứng lại, “Tìm được căn phòng có khóa vân tay rồi à?”
Đi dọc hành lang quay lại ký túc xá vừa đúng đi ngang qua cánh cửa thang máy đó, Lê Lễ dừng chân, chỉ vào lỗ tròn nhỏ trên bảng điều khiển màu bạc: “Chắc là khóa vân tay, miễn là mật khẩu không phải là ngón cái.”
Vừa nói, cô vừa lấy bàn tay bị đứt ra, nhịn cơn nổi da gà mà tách ngón trỏ ra, đưa vào lỗ tròn rồi ấn xuống.
Trình Ý nhìn động tác của cô, nói: “Cùng lắm thì quay lại tìm tiếp.”
Trên bảng điều khiển bạc sáng lên màn hình ảo màu xanh lam, không yêu cầu Lê Lễ thử thêm ngón khác.
“Xác nhận quyền hạn”
“Thang máy đã kích hoạt”
Trên màn hình hiện ra biểu tượng một cái nút bấm, Lâm Quyển Sơn nuốt nước bọt hỏi: “Giờ lên trên luôn à?”
“Đã kích hoạt rồi thì lúc nào muốn lên cũng được, nhưng giờ quay về nghỉ ngơi cái đã.” Uyển Thanh đề nghị.
Mọi người đều đã ở ngoài trời rất lâu, Lê Lễ thì còn trực tiếp trải nghiệm cái rét sâu dưới âm ba mươi độ, dù chỉ số sinh mệnh vẫn còn đủ để trụ vững, nhưng cơ thể thì đã cứng đơ như người chết, nếu xảy ra chuyện cần chạy trốn, trạng thái hiện tại rõ ràng là không ổn.
Trình Ý nghe vậy cũng gật đầu, quay sang hỏi ý cô: “Cô thấy sao?”
“Được thôi, nhưng nhìn thử xem có mấy tầng đã.” Lê Lễ bước lên phía trước, nhấn nút.
Trên màn hình hiển thị thang máy đang từ tầng hai đi xuống, chưa đến vài giây, con số trên đó đã nhảy về “1”.
Trong ánh mắt mang theo đề phòng của mọi người, cánh cửa thang máy bạc mở sang hai bên, hơi lạnh lập tức tràn ra ngoài.
Khác với tưởng tượng về một cái thang máy bình thường, bên trong là một căn phòng vuông vức, đơn sơ, giữa phòng là một cái thang máy hình trụ kiểu quan sát, cửa thang vẫn đóng chặt.
Phía sau cửa không có gì đáng sợ, nhưng lại có thêm một cánh cửa thang máy nữa.
“…Kiểu đóng gói này hơi quá mức rồi đó.” Uyển Thanh thở phào.
“Không phải chứ? Lại còn thêm cửa?” Lâm Quyển Sơn bước vào trong thang máy, định đến gần xem thử.
Và khi cậu ta đến gần, cửa thang máy bên trong tự động mở sang hai bên, để lộ không gian bên trong. Mắt Lâm Quyển Sơn sáng lên: “Tin tốt đây, đây là cửa cảm ứng!”
Lê Lễ đi một vòng quanh thang máy, phía sau thang có những thanh thép nhô ra từ tường tạo thành từng bậc cầu thang, cô ngẩng đầu nhìn lên, hàng trăm bậc thang đơn sơ khiến người ta chóng mặt chỉ với một cái liếc mắt.
Một góc nhìn sống động và chân thực như con ếch ngồi đáy giếng.
“Có ba tầng nè.” Giọng Lâm Quyển Sơn vang ra từ trong thang máy, Trình Ý và Uyển Thanh cũng bước vào xem thử.
Lâm Quyển Sơn như một đứa con nít nghịch ngợm, bấm thử hết tất cả nút tầng: “Nút tầng ba bị hỏng.”
“Nếu thích thì leo lên đi.” Lê Lễ vòng qua từ phía sau, đưa ra một phương án khả thi.
“Không có tầng -1.” Uyển Thanh nói: “Xem ra tầng -1 chỉ có thể đi từ bàn điều khiển kia.”
“Tám chín phần tầng -1 đó chẳng có gì hay ho cả, tránh được thì tránh.” Lê Lễ nói rồi bước ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn họ: “Không ra thì thang máy chuẩn bị lên đấy.”
Mọi người vội vàng bước ra, Uyển Thanh phủi lớp sương trắng trên mũ, nói: “Mấy người có phát hiện không, hơi lạnh thật sự bốc lên từ dưới đất đấy.”
Trình Ý cũng cảm nhận được từng luồng khí lạnh thổi ngược từ dưới chân lên, nhưng trên đất bằng làm gì có gió.
Anh ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng, ánh mắt dừng lại ở khe hở nhỏ giữa thang máy và mặt đất: “Tuy trên thang máy không có nút -1, nhưng cái thang này chắc chắn có thể đi xuống tầng đó.”
“Nhìn đi, nền phòng thang máy không phải là một khối liền, chỉ là hiện tại thang máy đang dừng ở tầng này nên che lại thôi, đợi nó đi lên thì bên dưới sẽ lộ ra một khoảng trống hình tròn.”
“Nếu không thể đi xuống tầng -1, thì chẳng có lý do gì phải chừa ra một lối đi cho thang máy cả.”
Trình Ý đứng lên: “Có điều, tầng -1 đúng là lạnh thật, gió phả ra thôi mà cũng rát cả mặt.”
“Nhiệt độ tầng -1 là âm hơn một trăm độ C, muốn xuống thì phải tìm quần áo giữ ấm trước.” Lê Lễ đã đi về phía trước, cố gắng tránh xa khu vực lạnh đột ngột này.
Cô thật sự sắp bị đóng băng đến nơi rồi, dù chỉ số sinh mệnh vẫn còn nhưng tay chân thì đã tê cứng, bước đi hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm đi bộ nhiều năm.
Cả đời này chưa từng khổ như vậy, cô đúng là vì Lê Thư mà hy sinh quá nhiều.
Trên đoạn đường ngắn quay về ký túc xá, bên ngoài Lê Lễ bình tĩnh như xác chết, nhưng trong lòng đã chửi Lê Thư không dưới trăm lần.
Rõ ràng không vượt cấp lv.10 thì có thể vui vẻ mãi ở phó bản lv.1, cô lại cứ phải chạy loạn khắp nơi.
Đáng ghét.
Ánh sáng ký túc xá đã hiện ra trước mắt, nhưng thứ xuất hiện sớm hơn ánh sáng là tiếng cãi vã ầm ĩ của đám người chơi, tiếng va chạm lạch cạch của giường sắt nện xuống đất.
Nghe chừng rất dữ dội, Lê Lễ lập tức dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?” Lâm Quyển Sơn cố lết đôi chân đông cứng của mình, kiên cường tăng tốc đuổi theo.
“Khoan đã, mấy người đừng vào vội.” Trình Ý tiến lên phía trước, cau mày nói: “Tôi vào xem trước.”
Trong ba người này, cấp cao nhất cũng chỉ có Uyển Thanh lv.12, thấp nhất là Lâm Quyển Sơn gần như không thể thấp hơn, vào trong lúc này rất dễ bị vạ lây bởi mấy người chơi cấp cao đang đánh nhau.
Lê Lễ không chút do dự, gật đầu: “Được, anh cẩn thận.”
Lâm Quyển Sơn và Uyển Thanh càng không hề lưỡng lự, lập tức theo sát sau Lê Lễ, ba người không chút do dự bỏ lại đồng đội, quay đầu đi vào một khoang phòng gần nhất, để lại chiến trường phía trước cho Trình Ý.
Trình Ý không hiểu sao hơi muốn thở dài, đợi đến khi bóng dáng mấy người kia khuất khỏi tầm mắt, anh mới thu lại ánh nhìn, bước vào ký túc xá.
Càng tiến gần cánh cửa lớn tỏa ánh sáng trắng, tiếng ẩu đả càng đập mạnh vào màng nhĩ. Vừa bước vào, một luồng nhiệt liền ập vào mặt.
Còn chưa kịp nhìn rõ bên trong thế nào, một thanh sắt giường bị bẻ ra đã nện thẳng vào đầu anh.
Các loại kỹ năng bay loạn khắp nơi, quả cầu lửa với lớp lửa ngoài màu vàng cháy lờ đờ trong cái lạnh này, nhưng vẫn để lại mấy vệt sáng rực rỡ giữa không trung, sau đó rơi xuống giường, làm chăn mền lập tức bốc cháy, lửa bùng lên dữ dội.
Không biết ai phóng ra một luồng nước vừa chữa cháy vừa đối đầu với quả cầu lửa giữa không trung, lửa và nước chạm nhau bốc lên một làn sương trắng dày đặc khiến tầm nhìn mờ mịt.
Đến khi sương tan, mấy cái giường tầng lập lòe trôi nổi giữa không trung, rồi cùng lúc rơi xuống như vạn tiễn b.ắ.n ra, tiếng rầm rầm vang dội như muốn đập nát mặt đất.
Người chơi bị giường đập giậm mạnh một cái, cả mặt đất rung lên, khiến mấy chiếc giường tầng rơi xuống bị bật ngược trở lại, cùng lúc đó một đống người chơi không tham chiến bị mất thăng bằng, ngồi bệt xuống sàn không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, tiếng chửi rủa của người xem vô tội và tiếng vật thể va đập nhau vang lên hỗn loạn, mấy người đang ăn dưa lơ lửng giữa không trung thấy có người ngã dập m.ô.n.g thì phá lên cười ha hả, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn.
Khi thấy mấy người chơi vốn vô can cũng muốn xông vào góp vui, tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tiếng ầm ĩ đột nhiên ngưng bặt.
Một luồng lực lượng kỳ dị bao phủ toàn bộ không gian ký túc xá, tất cả mọi người đều như mất trọng lực, nổi lơ lửng giữa không trung.
Người đàn ông đứng ở cửa ra vào vẫn đứng vững trên mặt đất, tóc ngắn đen nhánh của anh ta dựng hết lên.
Trình Ý ném thanh sắt trong tay lên trời, nó lơ lửng trong không khí. Anh mới chậm rãi bước vào ký túc xá: “Yên lặng.”
…
Khi Lê Lễ quay lại ký túc xá, cuộc hỗn chiến đã kết thúc. Trình Ý lúc này như một giám thị ký túc, đang oang oang chỉ huy mấy người chơi dọn dẹp hậu quả.
Đống giường gãy bị dồn vào một góc, mấy cái bị lật cũng được dựng lại, xếp ngay ngắn.
Nền nhà vốn sạch sẽ giờ đóng một lớp băng mỏng, trong băng còn lẫn tro đen, cả căn phòng trông vừa bẩn vừa trơn trượt.
Lê Lễ nằm ở giường dưới, chiếc chăn bông cô bỏ cả đống điểm để mua may mắn sống sót, cũng nhờ đó mà cô dễ dàng tìm thấy giường mình trong mớ giường tầng hỗn loạn.
Còn Uyển Thanh thì ngửa đầu nhìn cái giường trống trơn, như bị sét đánh: “Chăn của tôi…”
Người chơi hồi nãy gây chuyện hiện ở phòng kế bên họ, ID là Lâm Vụ, cấp độ lv.23.
Cô ấy đang dọn giường, nghe thấy vậy thì quay đầu lại, định hóng hớt. Nhưng thấy là Uyển Thanh thì lập tức thu lại nụ cười khoái chí, vò đầu nói: “Thì ra đó là giường của cô à? Lúc quả cầu lửa bay tới, cột nước của tôi không chặn nổi.”
Có lẽ đoán Uyển Thanh cấp thấp không có nhiều điểm, Lâm Vụ nghĩ ngợi rồi nhiệt tình mở lời: “Tôi tặng cô một cái chăn nhé, dù gì cô cũng từng giúp tôi mà.”
“Cảm ơn chị, nhưng không cần đâu, thật ra tôi cũng đâu giúp gì.” Uyển Thanh ngại nhận ân huệ của người khác, cô mới nhắc nhở người ta một câu “đừng vận động lâu”, chẳng coi là công lao gì.
Hơn nữa, tuy cái chăn 250 điểm đắt thật, nhưng cắn răng thì vẫn mua được.
Lê Lễ đang ngồi trên giường, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Có nợ thì có trả, ai phóng hỏa thì kêu người đó bồi thường.”
“Đúng ha!” Lâm Vụ đập đầu một cái, “Tôi biết là ai làm, đi, tôi dắt cô tới.”
Nhìn bóng lưng khí thế hừng hực của Lâm Vụ, Lê Lễ chợt thấy buồn cười, tâm trạng vui lên.
Một Lý Huy Nghi lạnh lùng dùng lửa, một Lâm Vụ nhiệt tình dùng nước — đúng là tương phản mạnh mẽ.
Lê Lễ không có sức hóng chuyện, cô kéo chăn lên, để cơ thể đông cứng của mình ấm lên.
Phòng này vốn đã ấm hơn, lại vừa bị lửa “nấu” một trận, dư âm còn sót lại nên ấm lên cũng nhanh.
Lâm Quyển Sơn thu dọn đồ xong cũng chạy qua đây, nhanh chóng chiếm giường dưới trống kế bên Lê Lễ.
Trình Ý cũng đi tới, tùy tiện tìm một giường trống trải chăn ra, vừa làm vừa hỏi: “Uyển Thanh đâu rồi?”
Hơi giống một ông chú lo chuyện bao đồng.
Có lẽ là bản năng bảo vệ người yếu của cảnh sát nhân dân.
“Đi đòi bồi thường rồi.” Lê Lễ nhìn hai người họ tất bật, lười biếng thò một cánh tay từ trong chăn ra, chỉ đại về một hướng phía sau.
Nghe vậy, Trình Ý liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không tệ, có ý thức bảo vệ quyền lợi chính đáng của bản thân.” Động tác trải chăn của anh ta bỗng khựng lại, đứng thẳng người: “Hay để tôi đi xem thử?”
Giọng uể oải của Lê Lễ vang lên từ trong chăn: “Có người đi với cô ấy rồi, lv.23.”
Nghe vậy, Trình Ý mới yên tâm.
Lê Lễ lại hỏi: “Sao lại đánh nhau vậy?”
“Cái này tôi biết!” Lâm Quyển Sơn giành trả lời, anh đã dùng khả năng giao tiếp siêu phàm của mình để hóng được nguyên nhân vụ ẩu đả, thấy có người hỏi là như cá gặp nước.
Anh vừa cuộn mình trong chăn như một ngọn núi nhỏ, vừa nói: “Nghe bảo người chơi đầu tiên phát hiện ra Doctor.R đã tìm được một cái chìa khóa trên người ông ta.”