Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 42



“Dù chuyện này vẫn còn nghi ngờ, nhưng các người chơi vẫn lao vào đánh nhau để giành chìa khóa.” – Giọng điệu của Trình Ý có phần bất lực, “So với chuyện đó, tôi càng để ý hơn việc có người chơi nói rằng hành lang phía đông cũng có một cánh cửa, trông giống như cửa lớn.”

“Lấy được chìa khóa chẳng phải là qua cửa rồi à, còn để người khác tranh giành làm gì?” – Lê Lễ nói.

Trình Ý lại không lấy đó làm lạ: “Cho dù không phải chìa khóa để qua cửa, chỉ cần là chìa khóa thì chắc chắn cũng có giá trị. Dù sao thì cũng là một manh mối.”

Lúc này, Uyển Thanh và Lâm Vụ cùng nhau quay trở lại, nhìn sắc mặt của hai người có thể thấy việc đòi bồi thường diễn ra khá thuận lợi.

“Tôi cũng từng thấy cánh cửa lớn ở phía đông. Nhưng vì tên phó bản là ‘Thành Phố Trên Mây’, nên rất khó không nghi ngờ rằng bên ngoài cánh cửa đó có phải là vực sâu vạn trượng không.” – Lâm Vụ nghe được hai người đang bàn luận, liền buông lời đùa giỡn.

“Cũng hợp lý đấy, vậy tôi đoán bên ngoài là một khu vườn nhỏ, tốt nhất là còn có một con ch.ó lùn lông vàng đáng yêu nữa.” – Uyển Thanh vừa nói vừa trèo lên giường trên của Lê Lễ.

“Cô đi nhầm phim trường rồi à?” – Lê Lễ nằm trên giường mở mắt hỏi: “Với lại, cô không ngủ giường dưới à?”

“Không.” – Uyển Thanh đáp dứt khoát: “Xa quá tôi không thấy an toàn. Cùng lắm lúc ra khỏi phòng tôi sẽ xếp chăn lại.”

Trải qua một ngày mệt mỏi, hầu hết người chơi lúc này đều đã nằm nghỉ ngơi trên giường. Kinh nghiệm nhiều lần vượt phó bản mách bảo họ rằng, khi còn có thể nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ để dưỡng sức. Bởi một khi nguy hiểm thực sự ập đến, thì chẳng còn chuyện nghỉ ngơi nữa.

Dù sao thì trong ký túc xá cũng có nhiều người như vậy, có chuyện gì xảy ra cũng có thể phản ứng kịp thời.

So với những người khác vừa mới nằm xuống, Lê Lễ vừa bước vào ký túc xá đã lập tức chui vào chăn.

Cô véo cánh tay mình, đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại, không còn cảm giác cứng đơ như thịt đông lạnh trong ngăn đá nữa.

Cô ngồi dậy khỏi giường, quyết định trước khi ngủ sẽ đi một vòng khu phía đông mà mình chưa từng đặt chân tới, tiện thể cũng đến xem thử cánh cửa lớn đó.

Dù không mở được thì cũng nên biết vị trí nó ở đâu, coi như dò đường trước.

Lâm Quyển Sơn nhìn bóng lưng Lê Lễ rời khỏi, ngồi trên giường nhắm mắt lại bắt đầu lẩm bẩm làm phép: “Để tôi đoán thử chuyến đi này của Lili là lành hay dữ.”

Trình Ý hùa theo hỏi: “Đoán được gì rồi?”

“Không lành cũng không dữ.”

“Chỉ vậy thôi á? Còn gì nữa không?”

Lâm Quyển Sơn nghiêm mặt nói: “Pháp lực không đủ, không đoán được chi tiết.”

“Anh nói là điểm tinh thần không đủ thì nghe còn có lý hơn đấy.” – Uyển Thanh đưa ra gợi ý chỉnh sửa cho Lâm Quyển Sơn.

Lâm Quyển Sơn giả vờ kinh ngạc phô trương: “Sao cô biết được!”

Uyển Thanh: “……”

Lê Lễ ra khỏi phòng đúng lúc thấy mấy người chơi đang đi về phía hành lang phía tây – nơi có thang máy. Sau khi phát hiện ra thang máy, chắc bọn họ sẽ đi lên tầng hai.

Cô dời mắt đi, quay người bước về hướng ngược lại.

Càng đi, nhiệt độ trong không khí càng thấp, tiếng bước chân dẫm lên nước vang vọng trong hành lang trống trải. Tay chân vừa mới có chút hơi ấm cũng lại dần trở nên lạnh buốt.

Xem ra, mặc dù phó bản không đưa ra thời gian giới hạn cụ thể, nhưng một khi cả không gian này giảm xuống âm tám chín chục độ, thì không có bất kỳ người chơi nào còn đủ m.á.u để chịu đựng.

Vì vậy, hoặc là vượt phó bản trước khi điều đó xảy ra, hoặc là kịp thời tìm được quần áo giữ nhiệt, hoặc là phải đến phòng điều khiển chính để tắt hệ thống làm lạnh.

Một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện trước mắt Lê Lễ. Trên cánh cửa không phải là khóa vân tay, mà giống như máy quẹt thẻ POS, dường như cần dùng thẻ để mở.

Đã không phải là khóa vân tay, thì tin đồn “có người chơi lấy được chìa khóa từ người Doctor.R” cũng có độ tin cậy nhất định – có khi đó chính là chìa khóa mở cửa này.

Lê Lễ quan sát cánh cửa không hề có dấu hiệu nào một lúc, rồi không nán lại nữa.

Đi dọc hành lang là đến khu vực có bàn điều khiển, luồng hơi lạnh cực mạnh phả vào mặt khiến Lê Lễ lần này không lại gần nữa mà quay trở về ký túc xá theo đường cũ.

Trong đầu cô lúc này đã có một bản đồ đại khái.

Hành lang nằm ở vòng ngoài cùng của cả không gian, nếu nhìn từ trên xuống sẽ là một vòng tròn, khu trung tâm là các khoang phòng, phía nam là ký túc xá, khu vực phía bắc có lối xuống tầng -1, phía tây có thang máy, còn phía đông thì có cửa lớn.

Hiện tại vẫn chưa rõ liệu có người chơi nào đã tìm được chìa khóa từ chỗ Doctor.R hay chưa, và cũng chưa chắc cánh cửa phía đông có phải là lối ra khỏi phó bản hay không.

Bầu không khí trong ký túc xá lúc này rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên. Nguồn sáng ổn định trong hoàn cảnh như thế này không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ, ngược lại còn giúp người ta an tâm hơn khi ngủ.

Lê Lễ chui vào trong chăn, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ. Những dấu vết trong các khoang cho thấy từng có quái vật từ tầng hầm xuất hiện, đuổi theo Doctor.R cho đến khi g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Nhưng con quái vật mà cô suy đoán vẫn chưa hề xuất hiện cả ngày nay trong phó bản.

Nếu nó thực sự tồn tại, thì khả năng cao là vẫn đang ở dưới tầng hầm.

Vậy thì lý do nó không xuất hiện suốt cả ngày là vì khí lạnh trong tầng hầm có khả năng khắc chế nó chăng?

Nhưng Doctor.R đã c.h.ế.t rồi, nếu bên ngoài không còn bất kỳ mối uy h.i.ế.p nào, tại sao nó lại tự chui vào tầng hầm?

Vô số giả thuyết lướt qua trong đầu Lê Lễ, nhưng cho dù có đúng hay sai bao nhiêu phần đi nữa, thì với dòng chữ “Phòng Tổng Kiểm Soát – Tắt Hệ Thống Làm Lạnh” viết trên nắp lối xuống tầng hầm, cô tạm thời bổ sung nửa câu trước thành “Không có sự cho phép, tuyệt đối không được vào”.

Đêm khuya tĩnh mịch, Lê Lễ lật xem trong không gian cá nhân, móc ra một rương kho báu của Tháp Cao cấp 1 mà cô nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ đột phá cấp 10.

Mở rương trong một phó bản nguy hiểm luôn mang lại cảm giác kích thích đặc biệt, như thể cuộc sống đã tồi tệ đến mức cùng cực, thì rương báu nhất định sẽ mang lại chút hy vọng trong lúc khốn khó.

Nắp rương bật mở, bên trong chỉ có một tấm thẻ.

Dù sao cũng chỉ là rương cấp 1, Lê Lễ cũng không quá thất vọng.

Cô rút tấm thẻ ra nhìn, cơn buồn ngủ vừa nhen nhóm lập tức tan biến, cô bật dậy khỏi giường như làm một động tác gập bụng.

Lại là một thẻ đánh thức kỹ năng.

Lê Lễ có chút hoảng sợ vì vận may của mình.

Cô kìm nén trái tim đang đập thình thịch, cẩn trọng sử dụng tấm thẻ này.

Một dòng điện quen thuộc nhẹ nhàng chạy qua cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Kỹ năng 4 – Tỷ lệ đánh thức 10% – Đánh thức thất bại】

Người vừa mới bật dậy khỏi giường, giây sau lại đổ ập xuống.

Hy vọng trong lúc khốn khó gì chứ, rõ ràng là xát muối vào vết thương.

Lê Lễ hoàn toàn hiểu ra rồi — rõ ràng hệ thống đang trêu ngươi cô.

Cô bình tĩnh nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ, dường như trông thấy Lâm Vụ rời khỏi giường, lặng lẽ bước ra ngoài.

Còn siêng năng hơn cả cô?

Cảm giác như vừa mới nhắm mắt, lại như đã ngủ cả một thế kỷ, trong cơn lơ mơ, âm thanh các người chơi thức dậy lần lượt vang lên.

Lê Lễ vẫn nằm trên giường để bản thân tỉnh táo lại, rồi theo thói quen liếc nhìn giường của Lâm Vụ.

Người trên giường vẫn đang ngủ, cô thu hồi ánh mắt.

“Lili, cô dậy rồi à?” – Uyển Thanh thò đầu xuống từ giường trên.

Thường mới ngủ dậy sẽ cảm thấy lạnh hơn, nhưng Lê Lễ đã không chút do dự vén chăn dậy, đến mức ai thấy cũng phải thốt lên một câu “gan thật”.

“Dậy rồi, hôm nay lên lầu tìm chìa khóa.”

Lâm Quyển Sơn ngồi daaj với bộ tóc rối bời, vừa dụi khóe miệng vừa lẩm bẩm, mắt còn chưa mở nổi: “Đừng vội, để tôi xem hôm nay vận thế thế nào.”

Trình Ý đã tỉnh từ lâu nhưng vẫn nằm im trong chăn. Nghe Lâm Quyển Sơn lại lẩm bẩm chuyện đoán vận may, không nhịn được hỏi: “Cậu không phải là nhà tiên tri đấy chứ?”

“Nhà tiên tri? Cũng… có thể xem là vậy?” – Lâm Quyển Sơn suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu phủ nhận: “Không đúng, tôi đâu thể tiên đoán được gì. Nếu đoán được thì chẳng phải sớm biết chìa khóa ở đâu rồi sao?”

Trình Ý vốn hỏi đùa là chính, nghe anh ta nói vậy cũng không nghĩ nhiều nữa.

Ngược lại, động tác đi giày ủng chống nước của Lê Lễ khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Kỹ năng của cậu là loại dự đoán à? Cậu chọn phó bản này vì đã dự đoán được hung cát?”

Lâm Quyển Sơn bị khí thế của cô dọa sững người: “Đúng… đúng thế, nhưng chỉ dự đoán được sơ sơ vì điểm tinh thần không đủ.”

Trình Ý nghe vậy cũng ngừng gấp chăn, ánh mắt nhìn anh nghiêm túc hơn: “Đúng là nhà tiên tri thật.”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lê Lễ từng nghe nói có một số kỹ năng đặc biệt được gọi riêng, nghe Trình Ý nói vậy lập tức liên tưởng: “Cái này tính là kỹ năng đặc biệt trong hệ hỗ trợ à?”

Trình Ý gật đầu: “Đúng vậy, người chơi sở hữu loại kỹ năng này nếu phát triển đến cùng có thể tiên đoán tương lai, nên được gọi là ‘Nhà Tiên Tri’.”

Lâm Quyển Sơn nhìn người này rồi nhìn người kia, chợt nhận ra hình như mình sở hữu một kỹ năng rất ghê gớm.

Vốn còn cảm thấy tự ti vì kỹ năng như gà, lúc này khóe miệng anh ta càng lúc càng nhếch lên, bỗng thấy tự tin hẳn.

Nhưng thời khắc huy hoàng chẳng bao lâu, mấy giây sau, câu tiếp theo của Trình Ý lập tức dội cho anh ta một gáo nước lạnh.

“‘Nhà Tiên Tri’ là hình thái cuối cùng của kỹ năng dự đoán, trước khi phát triển đến mức đó thì gần như vô dụng. Hơn nữa đây là kỹ năng không mang tính tấn công trực tiếp hay gián tiếp, nghĩa là độ khó sinh tồn trong phó bản sẽ tăng mạnh. Theo tôi biết, tính đến hiện tại, trong game sinh tồn, số người chơi thật sự được gọi là nhà tiên tri, đếm trên đầu ngón tay cũng dư.”

Ánh mắt anh nhìn Lâm Quyển Sơn vừa có chút đồng cảm, vừa có phần tiếc nuối: “Đời người trắc trở thật đấy, thanh niên.”

Lâm Quyển Sơn: “……”

Lạnh người, một kiểu lạnh lòng thật sự — không cần ồn ào cũng đủ c.h.ế.t lặng.

Uyển Thanh nghe vậy cũng thấy thương cảm, dịu dàng nói: “Dù là buff hay hồi m.á.u thì ít nhất còn giữ được mạng. Còn anh thì… haizz.”

Lê Lễ: “Haizz.”

Ánh mắt cô quét qua mặt Uyển Thanh, trong lòng đã có suy đoán về kỹ năng của đối phương.

Thể chất yếu, cấp thấp, vậy mà lại vào phó bản cấp 2. Vừa nghe đến kỹ năng đặc biệt liền nghĩ ngay đến hỗ trợ hồi máu, không nghĩ theo hướng nào khác.

Trình Ý nhìn Lâm Quyển Sơn như muốn khóc mà không khóc nổi, an ủi: “Cũng có cái lợi. Dù cậu có kỹ năng đặc biệt nhưng nói ra cũng chẳng ai thèm g.i.ế.c cậu để cướp thẻ cả.”

Nghe Uyển Thanh và Trình Ý cố an ủi mà càng thêm đau lòng, biểu cảm của Lâm Quyển Sơn chẳng khác gì vừa mất cả nhà.

Lê Lễ không tiếp tục xát muối vào vết thương, lạnh lùng chấm dứt cuộc trò chuyện: “Đi thôi, lên lầu.”

Sau một đêm, cả trong lẫn ngoài ký túc xá đều lạnh hơn, tốc độ hạ nhiệt cực nhanh.

Chìa khóa là vật phẩm vượt phó bản, có lẽ sẽ không dễ tìm.

Không biết sẽ phải ở phó bản này mấy ngày, Lê Lễ nghĩ ít nhất nên tìm được quần áo giữ nhiệt, để lại cho mình một con đường sống.

Phần lớn người chơi vẫn đang tập trung lục soát các phòng ở tầng này, người đi vòng quanh hành lang thì không nhiều.

Trên màn hình ảo bên cạnh thang máy, con số vẫn dừng ở “1”, Trình Ý bước lên trước nhấn nút.

Lần này không cần đợi vài giây, vừa bấm nút, cánh cửa thang máy màu bạc đã lập tức mở ra hai bên.

“Trời ơi.” – Lâm Quyển Sơn đứng trước cửa vội vàng lùi lại một bước, đụng vào người Uyển Thanh phía sau.

Lê Lễ đỡ lấy vai Uyển Thanh, rồi thu tay lại bước lên nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong thang máy giống như hiện trường vụ án mạng, m.á.u đỏ tươi văng tung tóe trên tường như đóa hoa nở rộ.

Hệ thống quá chu đáo đôi khi cũng là tai họa.

Dù là người chơi hay quái vật c.h.ế.t thì đều hóa thành ánh sáng trắng biến mất, chỉ để lại hiện trường thảm khốc — manh mối không nhiều.

Hôm qua còn sạch sẽ, hôm nay lại đẫm máu. Lâm Quyển Sơn cảm thấy nặng trĩu trong lòng.

Có người chơi c.h.ế.t rồi sao?

Dù đã nghe nói phó bản rất nguy hiểm, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.

Uyển Thanh đã cùng Lê Lễ bước vào thang máy, cả hai xoay người lại mới phát hiện Lâm Quyển Sơn chưa đi theo.

Cửa thang máy màu bạc chia cách cậu với ba người còn lại một cách rõ rệt.

Trình Ý ấn nút mở cửa, đứng trong thang máy đối mặt với Lâm Quyển Sơn hỏi: “Lên không?”