Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 43



Lâm Quyển Sơn đứng chôn chân rất lâu không bước nổi, ánh mắt mang theo vẻ hoang mang, nhìn hai cô gái có cấp độ cũng không cao, hỏi: “Các cô… không sợ sao?”

“Làm gì có chuyện không sợ? Nhưng dù sợ cũng phải tiến lên thôi.” Uyển Thanh dịu dàng nhìn về phía Lâm Quyển Sơn, ánh mắt ôn hòa: “Dù hình thức phó bản có thay đổi thế nào đi nữa, cốt lõi vẫn là mạnh sống yếu chết. Cho dù không đánh lại quái, bị đánh cũng có thể tăng điểm phòng thủ, khám phá phó bản cũng được điểm tinh thần. Chỉ có đứng im không tiến mới là con đường chắc chắn dẫn đến bị loại.”

“Với lại chẳng phải cậu đã bói quẻ xong mới chọn vào phó bản này à?” Lê Lễ nhìn người còn đang chần chừ, nghĩ tới kỹ năng của cậu ta chẳng khá hơn mấy so với trị liệu sư, bỗng dưng nổi lòng tốt, nói một câu khích lệ hiếm hoi: “Lúc trước cậu không cho người khác chen hàng, trông cũng gan dạ lắm mà?”

Lâm Quyển Sơn sắp khóc đến nơi, cậu ta thở hắt ra một hơi nặng nề, như thể đã hạ quyết tâm, vừa bước vào trong vừa gào lên như sụp đổ: “Nhưng đâu có giống nhau! Trong căn cứ người chơi thì đâu có c.h.ế.t được!”

Khi cậu ta đã vào trong, Trình Ý buông tay khỏi nút giữ cửa, thang máy lập tức tăng tốc, mang theo cảm giác mất trọng nhẹ.

“Còn một chuyện nữa.” Giữa lúc im lặng, Lâm Quyển Sơn đột nhiên nói: “Thật ra… quẻ của tôi là quẻ hung.”

Hung? Hung kiểu gì? Là phó bản này hung hay lên lầu hai thì hung?

Chưa kịp để Lê Lễ hỏi tiếp, hai cánh cửa thang máy đã đồng thời mở ra.

Cánh cửa như một tấm chắn âm thanh, khi nó vừa mở ra, tiếng la hét của người chơi từ bên ngoài lập tức vọng vào tai họ.

“Đừng đóng cửa lại!”

“Cho tôi vào với!”

Bên ngoài là một phòng thí nghiệm rộng lớn bất thường, mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí cũng không át được mùi m.á.u tanh. Các loại máy móc tinh vi đổ nghiêng ngả khắp nơi.

Một nhóm người chơi trông mệt mỏi mà vẫn lộ vẻ kích động, trên người đều có vết thương, lảo đảo vượt qua chướng ngại vật dưới chân, sau lưng còn có một đám quái vật biến dị đang gào rú đuổi theo, cuồn cuộn lao thẳng về phía thang máy.

“Đúng là nhà tiên tri có khác, xem ra Doctor.R thật sự đang làm mấy thí nghiệm sinh học chẳng ra gì.” Trình Ý nhìn người và quái ngày một áp sát, thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn.

Trên thân lũ quái vật biến dị là một lớp da trông như da cá sấu, đầu có nét giống người, thậm chí còn có tóc, nhưng phần mõm nhô ra, đầy răng nanh sắc nhọn. Chúng bò bằng tứ chi, tốc độ rất nhanh, sau lưng còn có một cái đuôi dài giống mèo.

“Không hổ là nhà tiên tri, chuyến này đúng là… hung thật.” Uyển Thanh cũng hùa theo khen một câu.

Dù cấp độ chúng chỉ khoảng lv.15, nhưng nhìn số lượng đông đảo như vậy cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

Thang máy thì không thể chứa nổi từng ấy người.

Lâm Quyển Sơn vừa định nói gì đó, đã thấy ba đồng đội thiếu tin cậy kia nhanh chóng bước ra ngoài, rất tử tế nhường chỗ cho đám người chơi đang chạy trốn.

Cậu ta bám chặt vào mép cửa thang máy, gần như sụp đổ tinh thần, ngón tay run rẩy bấm giữ nút mở cửa: “Không phải chứ! Thế tôi phải làm sao!!!”

Trình Ý rút ra một cây gậy bóng chày, ngoái đầu lại:

“Còn làm sao được nữa, cậu xuống trước đi.”

Đợi đến khi người chơi cuối cùng cũng chạy vào được thang máy, Lâm Quyển Sơn vừa nhìn thấy con quái lao thẳng về phía mình liền điên cuồng bấm nút đóng cửa. Chưa bao giờ anh thấy cánh cửa thang máy bạc ngoài kia đóng chậm đến thế.

Lê Lễ đã cứu trái tim đang nhảy loạn của anh ta.

Ngay trước khi cửa đóng lại, một ngọn thương dài đã xuyên thẳng qua cổ họng con quái vật, m.á.u theo dải tua đỏ nhỏ xuống, hất văng nó ra ngoài.

Cây gậy trong tay Trình Ý vung lên tạo thành âm thanh xé gió. Nhìn thấy cảnh đó, anh hơi sững người, rồi khen ngợi: “Chẳng trách dám liều lĩnh vào phó bản cấp 2 với cấp độ chạm ngưỡng, thân thủ không tệ.”

“Tôi sẽ hồi m.á.u cho mọi người.” Uyển Thanh lên tiếng.

Cô có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm thực chiến, vừa vào môi trường lạ đã nhanh chóng xác định được vị trí nên đứng, để hai người gây sát thương không phải phân tâm bảo vệ mình.

“Vậy thì phiền cô rồi.”

Trình Ý không hề ngạc nhiên khi biết cô ấy là trị liệu sư, hoặc có thể nói, anh còn ngạc nhiên hơn vì Lê Lễ không phải trị liệu sư.

Thì ra thật sự có người tự tin đến mức cấp 10 đã chủ động chọn vào phó bản cấp 2.

Lê Lễ không hề biết danh tiếng của mình đang bị hiểu lầm. Cô mang mệnh của một người hỗ trợ, nhưng lại có trái tim của một chủ lực. Trong khi Trình Ý còn đang khởi động làm nóng người, cô đã mở mắt ra lao vào chém.

Từ sau khi nhận được cây trường thương này, trừ con cương thi làng quê không đánh nổi ra, đây là lần đầu tiên cô gặp một đám quái vừa đông lại vừa không quá mạnh như vậy.

Bước chân của cô nhẹ nhàng, linh hoạt xuyên qua đàn quái vật. Trường thương hạ xuống, mũi thương chạm đất, mượn lực bật ngược, cả người vọt lên không trung, một cước đá gãy chiếc răng nanh đang lao tới cắn mình. Vừa chạm đất, ngọn thương cũng như hình với bóng đ.â.m ra, chiêu thức hung mãnh vô cùng.

Uyển Thanh luôn để mắt tới chỉ số sinh mệnh của hai người, kỹ năng hồi m.á.u liên tục được tung ra, đảm bảo lượng m.á.u của đồng đội luôn cao hơn mức an toàn.

So với kiểu hồi m.á.u theo sát giới hạn sinh tồn của Lê Lễ, cô làm việc có trình tự, không vội vàng, mang đến cho người được chữa trị cảm giác an tâm tuyệt đối.

Cách đánh không cần lo nghĩ về sinh mệnh thế này khiến Lê Lễ có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu, mỗi đòn ra tay đều đã tay sảng khoái.

Mỗi một con quái ngã xuống dưới tay cô, Lê Lễ như nhìn thấy chỉ số tấn công cơ bản của mình đang từng chút từng chút tăng lên.

Máu nóng hổi mang theo mùi tanh nồng b.ắ.n lên khuôn mặt trắng nhợt của cô, ánh mắt cô bình tĩnh mà thấp thoáng ý cười.

“Giỏi quá đi mất…” Uyển Thanh hoàn toàn không để ý đến Trình Ý – người có hiệu suất diệt quái còn cao hơn Lê Lễ – ánh mắt đã bị những chiêu thức hoa lệ của Lê Lễ hút chặt, không tài nào rời khỏi được.

Cô nhìn Lê Lễ chằm chằm, ánh mắt như thể sắp chảy ra vẻ ngưỡng mộ.

Khi con quái vật biến dị cuối cùng bị Trình Ý dùng gậy bóng chày đánh chết, Lê Lễ thu lại trường thương, lau mặt, nhìn bàn tay đầy m.á.u mà ghét bỏ nói: “Eo, ghê quá.”

Giải quyết xong đám rắc rối trước mắt, trái tim đập hỗn loạn sau trận vận động kịch liệt cũng dần ổn định lại. Lê Lễ bắt đầu chuyển sự chú ý sang môi trường xung quanh.

Đây là một phòng thí nghiệm khá lớn.

Khu nuôi cấy tế bào có từng dãy hộp nuôi cấy xếp hàng ngay ngắn. Trong khu trưng bày mẫu vật là các bình lớn ngâm đầy những tiêu bản sinh vật trông vô cùng kỳ quái. Khu bảo quản lạnh có rất nhiều tủ lạnh, bên trong chứa đủ loại mẫu sinh học và vật liệu thí nghiệm.

Trên tường dán đầy bản vẽ cấu trúc và giải phẫu sinh vật, ghi chú chi chít, trở thành vài món đồ trang trí ít ỏi trong căn phòng này.

Lê Lễ tiến lại gần quan sát, cảm thấy những đường nét mô tả cấu trúc sinh vật phức tạp vô cùng tinh xảo, đến từng mạch máu, từng khối cơ đều rõ ràng như thật.

Nếu không dính vết m.á.u vết bẩn, Lê Lễ tình nguyện gọi mấy bức vẽ tay này là tác phẩm nghệ thuật.

Chỉ tiếc, ngoài việc chiêm ngưỡng nét vẽ ra, cô chẳng hiểu thêm được gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Uyển Thanh, lại đây xem cái này.” Những việc chuyên môn nên để người chuyên môn xử lý, Lê Lễ quay đầu gọi “cứu viện”.

Uyển Thanh đáp lời, Lê Lễ liền nhường chỗ cho cô.

Phòng thí nghiệm này thực sự lớn vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng so với tầng một thì lại hơi nhỏ, diện tích không tương xứng cho lắm.

Lê Lễ vừa suy nghĩ, vừa đi quanh phòng, quan sát mọi ngóc ngách, cho đến khi dừng lại trước một chiếc bàn nhỏ.

“Ở đây có một cái cửa.” Giọng Trình Ý vang lên từ xa.

Lê Lễ và Uyển Thanh đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đó, thấy anh ló đầu ra từ sau dãy tủ lạnh cao ngất của khu bảo quản lạnh.

“Cần chìa khóa không?” Lê Lễ theo phản xạ hỏi, ánh mắt rời khỏi tờ giấy trong tay. Trên giấy chỉ có vài dòng ghi chép nguệch ngoạc về “yêu cầu bảo quản bào tử”, cô tiện tay đặt nó lại bàn.

“Không cần, bên cạnh cửa có nút mở.”

Lê Lễ bước tới xem thử, cánh cửa phía sau tủ lạnh trông rất dày và nặng. Dù không có biển cảnh báo nguy hiểm, nhưng nghĩ tới đám quái lúc nãy, khó mà không nghi ngờ bên trong có ẩn họa.

Cái nút Pandora này… có nên ấn hay không, quả là vấn đề.

Cô trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu đổi đề tài:

“Khoan đã, hình như chúng ta quên gì đó thì phải.”

Ánh mắt Trình Ý đảo qua toàn bộ phòng thí nghiệm, chỉ thấy Uyển Thanh vẫn đứng cạnh tường, cau mày đọc tư liệu.

“…Ờ ha, Lâm Quyển Sơn đâu?”

Dù sao thì cậu ta còn có thể bói quẻ, coi như một kiểu tham khảo cũng được.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Trình Ý vừa dứt lời, cửa thang máy lại mở ra, hai người đồng loạt quay đầu nhìn.

Gương mặt Lâm Quyển Sơn xuất hiện trước mắt họ, bên cạnh anh ta là Lâm Vụ và mấy người chơi khác.

Ai nấy đều hằm hằm tức giận.

Chưa kịp để Lê Lễ hỏi han, Lâm Quyển Sơn đã lao tới, thở hổn hển tuôn ra một tràng:

“Chính là đám vừa rồi chạy xuống đó! Tụi nó bán đồ giữ ấm! Một bộ mà hét tận 500 điểm!”

Uyển Thanh bỏ dở đống tài liệu, nhíu mày bước lại hỏi:

“Chuyện gì thế?”

“Để tôi kể!” Lâm Vụ chen lời từ phía sau, giọng còn gay gắt hơn cả Lâm Quyển Sơn: “Đám khốn đó bảo đồ giữ ấm ở kho tầng ba, lối lên tầng ba nằm sau một hành lang ở tầng hai, nhưng tụi nó đã thả hết quái bị nhốt trong hành lang đó ra rồi! Giờ thì tụi nó độc quyền!”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lê Lễ xoa cằm, hoàn toàn không để tâm tới mấu chốt câu chuyện: “Tôi nói rồi mà, vừa nãy bọn họ đánh đám quái đó không lại, còn bị đuổi thảm hại thế cơ mà.”

Lâm Quyển Sơn bị cô chặn họng, lấy lại bình tĩnh một chút rồi bực bội nói thêm:

“Cái bọn khốn đó còn bảo chúng nó đếm kỹ rồi, số đồ giữ ấm mang đi đủ cho tất cả mọi người! Đúng là vô liêm sỉ!”

“Vậy chỉ mấy người các anh không mua? Còn lại ai cũng mua rồi?” Trình Ý nhìn vài người chơi trước mắt hỏi.

Lâm Vụ gằn từng chữ: “Tôi mua cái đầu hắn.”

Việc người chơi làm ra chuyện thế này, Trình Ý cũng không thấy bất ngờ. Giết người còn xảy ra, huống gì chuyện trục lợi.

Thậm chí 500 điểm, với đa phần người có thể vào được phó bản này, cũng xem như giá khá nhân đạo rồi.

Một bên muốn bán, một bên chịu mua, chỉ có những người vừa tức vừa nghèo là cắn răng chạy lên tầng.

Lâm Quyển Sơn đầy hối hận:

“Lúc đó tôi không nên liều mạng mở cửa thang máy cho tụi nó! Quá đáng lắm luôn!”

Bảy tám người chơi đứng trước cửa nhìn nhau không biết làm sao. Có người liếc nhìn cánh cửa đóng kín, nói:

“Giờ tính sao? Mình có nên xông qua không? Bọn họ còn chạy được, chẳng lẽ mình không chạy được?”

“Không thể so thế được! Bọn họ chỉ chạy một lần, tụi mình phải chạy cả đi lẫn về.”

“Cũng đúng, thang máy không lên tầng ba, vẫn phải vòng qua tầng hai.”

“Bực quá đi mất, chẳng lẽ phải nuốt cục tức này, bỏ ra 500 điểm mua đồ giữ ấm à?”

“Các người.” Lê Lễ nghe xong hồi lâu vẫn im lặng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:

“Có phải các người đang hiểu sai vấn đề rồi không?”

Cô vừa dứt lời, trong ánh mắt nghi hoặc xen lẫn hoảng hốt của đám người chơi, Lê Lễ đã ấn nút mở cửa.

Cánh cửa nặng nề phát ra tiếng “ầm” trầm thấp, chậm rãi mở ra hai bên.

Ánh đèn trắng trong phòng thí nghiệm rọi vào hành lang đen thẳm, chiếu sáng hai hàng không gian nhỏ như buồng giam phía sau cánh cửa. Tất cả song sắt đều đang mở toang.

Tiếng gào thét chói tai vang lên, những con quái vật hình dạng kỳ dị ào ra từ bóng tối.

Số lượng nhiều đến mức nếu tất cả cùng lao vào, đủ để diệt sạch toàn bộ người chơi đang có mặt.

“Tổ tông ơi…”

“Cô bị điên rồi à?!”