Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 44



“Biết công tắc là gì không?”

Sau khi con quái đầu tiên bước ra khỏi hành lang, Lê Lễ ung dung ấn công tắc, cánh cửa lớn lập tức đóng lại, ngăn chặn cả bầy quái đang ùn ùn kéo đến bên trong.

Hai mươi mấy con quái đã được thả ra nhìn chằm chằm những người chơi đang có mặt, đôi bên đều ngơ ngác.

Mũi thương của Lê Lễ kéo thành một vệt trên mặt đất, giọng cô khẽ run bởi quá kích động, có vẻ tinh thần cực kỳ bất ổn.

“Tiếp theo là giờ farm thành tựu.”

Quái chỉ tầm cấp 15, số lượng có thể kiểm soát, không gây nguy hiểm đến tính mạng, muốn farm bao nhiêu thì farm.

Đây đúng là thánh địa để farm chỉ số tấn công. Thân phận người chơi từ con mồi chuyển thành thợ săn, adrenaline tăng vọt.

Họ xả quái không kiêng nể gì, thậm chí trên mặt còn hiện vẻ thỏa mãn. Những vết thương do bị cắn xé ngược lại càng khiến họ phấn khích, cảm giác đau đớn dần trở thành chất kích thích.

Ngay cả Uyển Thanh cũng tự mình nhập cuộc, dán sát bên Lê Lễ để farm chỉ số tấn công. Tuy mỗi đòn đánh chưa bao giờ vượt quá 20 sát thương, chỉ như đang cạo gió cho quái vậy…

Nhưng có Lê Lễ làm hậu thuẫn, cô hoàn toàn không lo dọn tàn cuộc.

Trình Ý cũng chẳng cản được cô, xưa nay chưa thấy v.ú em nào ra tiền tuyến đánh quái, đành lo lắng dặn: “Cô cẩn thận một chút.”

Từng con quái vật xấu xí ghê tởm hóa thành ánh sáng trắng tan biến dần.

Lâm Quyến Sơn thì co ro ngồi ở góc, tự ti lau nước mắt, chỉ số tấn công của cậu ta ít đến đáng thương, m.á.u cũng chỉ có đúng 100 điểm, nói ra toàn là nước mắt.

Cái phó bản này hoàn toàn không hợp với một người cấp 1 như cậu ta! Cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ độ chính xác kỹ năng của mình.

Bằng không thì sao trong ba phó bản random, hai cái cấp 1 toàn là đại hung, còn cái cấp 2 này lại chỉ là “hung”?

Chuyện này quá vô lý.

“Qua bên tôi đi.” Trình Ý bỗng nhớ đến cậu ta, quay đầu gọi: “Lâm Quyến Sơn!”

Xung quanh Trình Ý, một vùng nhỏ đầy quái vật lơ lửng giữa không trung, giương nanh múa vuốt nhìn rất dữ tợn, nhưng thực tế đã mất gần hết sức tấn công.

Ánh mắt Lâm Quyến Sơn sáng rỡ, lập tức nhặt một con d.a.o mổ lao tới, miệng còn không ngừng nịnh nọt: “Anh đúng là có lòng Bồ Tát, đại từ đại bi…”

“Rảnh hơi nói mấy lời đó thì mau đ.â.m quái nhiều vào, để duy trì vùng mất trọng lực này, tốc độ rớt tinh thần lực của tôi tính theo phút đấy.” Trình Ý tỉnh táo đáp.

Cảm động quá.

Cái phó bản này chỉ mới “hung”, chắc chắn là vì đồng đội của cậu toàn là Bồ Tát sống.

Vậy kỹ năng của cậu vẫn ổn thôi.

Từng đợt quái vật dị biến lại được thả ra từ hành lang. Dù tinh thần lực cạn sạch, người chơi vẫn có thể dùng đòn đánh cơ bản để chiến đấu, tùy tiện nhặt d.a.o mổ trong phòng thí nghiệm là xông vào đánh giáp lá cà.

Tuy xác suất bị thương tăng cao, nhưng nếu bỏ qua cơ hội farm chỉ số tấn công như thế này thì tiếc lắm.

Huống hồ còn có v.ú em đứng sau buff máu, căn bản không cần lo gì, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Họ chẳng dám tưởng tượng ngày mai ngủ dậy sẽ farm được bao nhiêu điểm thành tựu chỉ số tấn công nữa.

Cánh cửa cứ mở rồi đóng, đóng rồi lại mở, từng đợt quái vật bị tiêu diệt, như thể không bao giờ hết.

Dù từng học mấy chiêu phòng thân với Lê Thư, thể lực của Lê Lễ hiện tại đã xuống dốc nghiêm trọng từ sau khi Lê Thư “qua đời”, không còn ai quản thúc cô nữa.

Số bước chân vận động mỗi ngày chưa tới 100, chỉ hai năm đã từ thân thể cường tráng biến thành trạng thái cận suy kiệt, không chịu nổi vận động cường độ cao kéo dài, đánh nửa ngày trời đã kiệt sức như chó.

Vừa đánh vừa lui, cô dần rời khỏi chiến trường, vừa thở dốc như trâu vừa than ngắn thở dài với đám người chơi sức còn trâu hơn mình.

Đến khi lại dọn xong một đợt quái, có người chơi giơ cờ trắng ngăn Trình Ý đang định mở cửa: “Anh, anh ơi… nghỉ tí đi… không gượng nổi nữa rồi…”

“Số quái bên trong chắc cũng không còn nhiều, mấy đợt sau số lượng ít đi thấy rõ.” Uyển Thanh nói.

Lê Lễ gật đầu: “Lần mở cửa tới tôi sẽ lên tầng ba.”

Thanh thể lực của cô đã gần cạn, không định tiếp tục farm quái, mục tiêu hàng đầu vẫn là tìm được quần áo giữ nhiệt.

Vừa nghe vậy, Uyển Thanh lập tức nói sẽ đi cùng cô.

Đối với người chơi khác, lúc này mà đi qua hành lang sẽ là một ván cược sinh tử, không chắc sống sót, chỉ có Lê Lễ và Uyển Thanh là không gặp vấn đề gì.

Mấy người chơi còn lại thiên về việc g.i.ế.c hết quái rồi mới đi, vừa có thể farm điểm, lại đảm bảo an toàn.

Mỗi tội Uyển Thanh mà đi thì tiếc thật, mất cô ấy rồi thì m.á.u phải tự dán băng gạc thôi.

Trình Ý chọn ở lại cùng người chơi khác tiếp tục farm quái, tiện thể dìu dắt Lâm Quyến Sơn – người sau này sẽ trở thành dự bị tiên tri.

Dù sao thì khởi đầu tốt sẽ giúp con đường sau này của cậu ta thuận lợi hơn nhiều.

Lâm Vụ bước lên nói: “Nếu bên trên có đồ giữ ấm thì nhớ lấy cả phần cho tụi tôi nhé.”

“Được.” Lê Lễ đáp, sau đó mua một chiếc đèn pin công suất lớn trong cửa hàng.

Cánh cửa lại mở ra lần nữa. Trong đám quái vật gào thét lao tới, Lê Lễ và Uyển Thanh lại một lần nữa ngược dòng mà xông vào bên trong.

Cánh cửa sau lưng dần đóng lại, ánh sáng trắng bên ngoài từ một mặt trở thành một đường chỉ, rồi hoàn toàn biến mất.

Lê Lễ bật đèn pin, ánh sáng mạnh đến mức gà trống thấy còn muốn gáy, khiến hành lang vốn tối đen lập tức sáng rực như ban ngày.

Đúnh là không còn lại bao nhiêu con quái vật, nhưng hành lang này thì lại rất dài.

Lê Lễ và Uyển Thanh cúi đầu cắm đầu chạy thẳng về phía trước, như đang vượt chướng ngại vật, né tránh từng con quái vật dị biến. Mặc cho chúng tấn công thế nào, chỉ cần chưa c.h.ế.t thì cứ chạy tiếp.

Cả hai đều rất rõ, chỉ cần dừng lại là sẽ bị bao vây đánh hội đồng, đến lúc đó mới thực sự là xong đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Uyển Thanh chạy sau Lê Lễ, vừa định hồi m.á.u cho cô thì phát hiện m.á.u của cô ấy vẫn đầy.

Cô hơi nghi hoặc một giây.

Cánh cửa ở cuối hành lang đã gần ngay trước mắt, Lê Lễ là người đầu tiên lao ra ngoài, vừa quay đầu vừa rút s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng quét một loạt vào đám quái đang bám theo sau lưng Uyển Thanh.

Khi Uyển Thanh vẫn còn cách cửa một đoạn, cô đã ấn nút đóng cửa lớn bên ngoài.

“Đóng cửa nhanh dữ vậy, cũng ác thật.” Uyển Thanh thở hổn hển, tăng tốc lao ra, theo sau là mấy con dị biến cũng kịp chui ra ngoài.

“Nếu còn chậm nữa thì mấy con quái chạy ra thêm cô đánh hết nhé.”

Mấy con dị biến chui ra ngoài vẫn trong khả năng Lê Lễ xử lý. Cô đổi lại vũ khí thành trường thương, một hồi đ.â.m dữ dội xong thì gần như kiệt sức.

Cô lấy ra chai nước khoáng uống nửa chai, thở đều lại một chút rồi quay đầu nhìn cầu thang dẫn lên tầng ba.

“Cho tôi nghỉ tí đi, giờ cảm giác còn mệt hơn cả chạy 800 mét.” Uyển Thanh than thở, mệt rã rời.

Lê Lễ dứt khoát ngồi luôn lên bậc thang, ngẩng đầu hỏi Uyển Thanh – người đang chống tay lên đùi, cúi gập người mà thở như trâu: “Mấy tài liệu dán trên tường, cô có phát hiện gì không?”

“Khác xa thế giới thật quá, lại bị m.á.u che mất một số thông tin, khó mà nhìn ra được gì.”

Uyển Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp: “Nhưng mấy con quái dị trong hành lang chắc là sản phẩm thất bại.”

“Căn cứ vào sơ đồ giải phẫu của thể thành công được thiết kế, thì đáng ra nó phải là sinh vật toàn thân phủ da cá sấu, có đuôi cá sấu, răng nanh sắc nhọn, có thể dùng lưỡi bắt mồi như ếch, nước bọt có độc, tứ chi bằng nhau, thân hình to lớn, có thể đứng thẳng, sở hữu trí tuệ nhất định, da màu xanh đen…”

Thấy Lê Lễ càng lúc càng trầm mặc, Uyển Thanh rốt cuộc nghĩ ra được một cách hình dung phù hợp: “Người đột biến lai động vật khổng lồ?”

Miêu tả của Uyển Thanh khiến Lê Lễ nổi da gà, cô vụt đứng bật dậy: “Đừng nghỉ nữa, đi xem có phòng điều khiển tổng ở tầng ba không.”

“…Tôi mới vừa ngồi xuống đó.” Uyển Thanh bất đắc dĩ đáp.

Lê Lễ lờ đi lời phàn nàn đó, vừa leo cầu thang vừa suy nghĩ.

Dựa theo ghi chép trong mẩu ghi chú tìm được trong phòng thí nghiệm – “bào tử chưa ấp nở cần được bảo quản trong môi trường nhiệt độ thấp để duy trì trạng thái ngủ đông” – có thể suy ra bào tử đang ở trong tầng hầm.

Những con quái dị này có lẽ chính là hình thái trưởng thành của bào tử? Bản thể đột biến thất bại bị nhốt trong hành lang, chỉ tầm cấp 15, còn thể đột biến thành công thì chưa xuất hiện…

Nhưng căn cứ vào dấu tích trong các khoang phòng tầng một, mấy con quái dị này rõ ràng không đủ sức phá hoại đến thế. Có lẽ thể thành công – chính là “người đột biến khổng lồ” mà Uyển Thanh miêu tả – đã xuất hiện từ lâu rồi.

“Bào tử gặp nhiệt độ cao sẽ nở à?” Lê Lễ quay sang hỏi.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Nở? Cô lấy đâu ra khái niệm bào tử nở ra thế? Nhưng đúng là khí hậu ấm áp sẽ giúp bào tử phát triển tốt hơn.”

Lê Lễ cũng đâu biết hai từ đó liên quan ra sao, chẳng qua ghi chú viết vậy mà thôi.

Dù sao thì, chuyện cô muốn làm nhất bây giờ chính là khóa chặt cửa phòng điều khiển tổng, hoặc ngắt luôn công tắc làm lạnh.

Lạnh một chút vẫn hơn, thà đông cứng thành que kem chứ không muốn đối đầu với quái vật đột biến.

Lê Lễ bỗng cảm thấy eo không đau, chân không mỏi, ba bước làm hai mà lao lên cầu thang. Dù Uyển Thanh chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng vô thức chạy theo cô.

Tầng ba chất đầy đủ loại thiết bị phế thải, thoạt nhìn chẳng khác gì bãi rác khổng lồ.

Ngoài cửa thang máy ra, chỉ có một căn phòng chứa đồ nằm ở góc, nơi này là hy vọng duy nhất còn có thể tìm được quần áo giữ nhiệt.

Hai người bước trên đống rác, cố gắng giữ thăng bằng mà tiến gần đến phòng chứa. Uyển Thanh nói: “Mong là còn quần áo giữ nhiệt.”

Lê Lễ đẩy cửa ra, bên trong toàn là tủ quần áo. Đập vào mắt là từng bộ quần áo giữ nhiệt, có cái treo lên giá, có cái còn nguyên bao bì được xếp ngay ngắn trong tủ.

Căn phòng này đúng ra phải gọi là phòng cất giữ quần áo giữ nhiệt mới đúng. Quần áo chất đầy đến mức choáng ngợp, một khoang hành trang cũng không nhét nổi hết.

Bảo sao đám người chơi kia sau khi có quần áo giữ nhiệy liền mở cửa thả quái.

Nếu số lượng ít, họ hoàn toàn có thể giành lấy rồi tăng giá bán lại, chứ cần gì phải chặn luôn lối lên lầu.

Lê Lễ như đang đi mua sắm, lôi cả đống ra nhét vào không gian của mình, rồi cũng khoác lên người một bộ. Hơi ấm tràn đến thân thể cô, nhưng trong lòng lại lạnh đến đóng băng.

Căn bản tầng ba không có phòng điều khiển tổng.

Vậy sau cánh cửa lớn ở tầng một, khả năng cao chính là phòng điều khiển.

Lê Lễ quay sang nhìn Uyển Thanh – người cũng đang nhét đầy quần áo giữ nhiệt vào khoang – đột nhiên hỏi một câu đến giờ mới sực nhớ: “Hôm qua tại sao Lâm Vụ lại tham gia vào vụ hỗn chiến giữa người chơi?”

Uyển Thanh và Lâm Vụ sau chuyện đòi bồi thường hôm qua cũng khá thân, hiểu được phần nào nội tình. Nghe Lê Lễ hỏi vậy, cô chỉ tưởng cô ấy đang hóng hớt tán gẫu.

“Do cái người đốt chăn của tôi nói thấy Lâm Vụ lấy được chìa khóa từ người của Doctor.R, rồi Lâm Vụ nói người hét lên đầu tiên là một người đàn ông khác, không liên quan gì đến cô ấy.”

Giọng Lê Lễ  lạnh nhạt như xác sống: “Rồi tên bị chỉ đó lại bảo không phải mình hét, sau đó ba người ẩu đả, rồi thành hỗn chiến tập thể?”

“Đại khái vậy, nhưng người đàn ông kia nói là anh ta chưa từng ra hành lang…” Uyển Thanh đột nhiên ngừng tay, quay đầu lại: “Không lẽ… chìa khóa thật sự ở chỗ Lâm Vụ?”

“Cũng có thể.” Lê Lễ đáp.

Cô nói rồi mà, chẳng ai chăm chỉ tới mức nửa đêm ra ngoài đi tìm chìa khóa cả.

Nếu Lâm Vụ đã lấy được chìa, thì việc cô ta muốn chiếm tiên cơ cũng không sai.

Nếu cửa phòng điều khiển hoạt động như cửa thang máy – chỉ cần quẹt một lần sẽ mở vĩnh viễn – thì trong tình huống quần áo giữ nhiệt bị độc chiếm, không loại trừ khả năng đã có người tắt mất công tắc làm lạnh. Trong lúc bọn họ đang vui vẻ cày quái, tầng một đã xảy ra chuyện gì, không ai hay biết.

Mà đáng sợ hơn là, trong suốt thời gian dài như thế, vậy mà không có người chơi nào lên tầng hai – điều này càng khiến dự cảm tệ hại nhất của Lê Lễ thêm chắc chắn.

Không ai biết dưới tầng hầm có bao nhiêu bào tử, trong khoảng thời gian này đã ấp nở được bao nhiêu thể thành công.

Dù sao thì, con đầu tiên – hay chính là kẻ đã g.i.ế.c Doctor.R – có lẽ đã xuất hiện rồi.

Lê Lễ và Uyển Thanh giải thích đơn giản vài câu, rồi nhìn nhau không nói một lời, cả hai cùng chìm vào im lặng.