Sau một lúc lâu, Uyển Thanh thở dài một hơi, nói: “Trước tiên đưa quần áo giữ nhiệt xuống dưới đã, sau đó đi xem phòng điều khiển tổng ở tầng một.”
Nhìn cánh cổng lớn ở lối đi, cả hai người đều trĩu nặng tâm trạng — lại phải chạy bán sống bán c.h.ế.t tám trăm mét nữa rồi.
Mệt thật.
Cũng không biết bọn họ đã g.i.ế.c xong chưa.
“Chuẩn bị xong chưa? Tôi mở cửa đây.”
Uyển Thanh gật đầu.
Lê Lễ ấn công tắc, cánh cổng lớn chầm chậm mở ra.
Bên trong hành lang hầu như không còn bóng dáng quái vật đột biến nào, ngược lại lại thấy mặt Trình Ý và Lâm Quyển Sơn xuất hiện trong tầm mắt hai người, phía sau họ là một đoàn người chơi mặc quần áo giữ nhiệt.
Xa hơn nữa, là một bóng người khổng lồ cao gần ba mét, đang lết cái đuôi to đùng phía sau.
“Đóng cửa lại!” Trình Ý nhìn thấy cánh cửa tự động mở ra và hai người đứng sau nó, ánh mắt sáng lên, lập tức hét lớn.
Anh và Lâm Quyển Sơn đều cao ráo chân dài, có lợi thế trong khoản chạy trốn, chạy ở đầu đoàn người.
“…Xong đời rồi,” Uyển Thanh nói.
“…Xong đời rồi,” Lê Lễ nói.
Lê Lễ ước lượng khoảng cách, cố tình chậm vài giây rồi mới ấn nút đóng cửa.
Cánh cổng dày nặng từ từ khép lại, những người chơi chạy sau lập tức tăng tốc, hai chân quay cuồng đến bốc khói.
“Đợi với!” Mấy người chơi cuối cùng gào lên khản cả giọng, giây tiếp theo đã bị dị nhân đuổi kịp, dùng lưỡi quấn vào miệng.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng chặt, mười lăm mười sáu người chơi đã chạy ra ngoài đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Lê Lễ quay sang hỏi nhóm người chơi mặc đồ giữ nhiệt: “Tình hình sao vậy?”
“Con quái đó đột nhiên xuất hiện ở tầng một không lâu trước đó, nó ăn rất nhiều người chơi, sau đó tăng cấp lên vùn vụt, đánh mãi không chết, nên bọn tôi chạy lên tầng hai.”
Uyển Thanh cau mày hỏi: “Có phải trong số mấy người có ai vào phòng điều khiển tổng rồi tắt hệ thống làm lạnh không?”
“Phòng điều khiển tổng là gì cơ?”
“Con quái đó xuất hiện là vì hệ thống làm lạnh bị tắt à?”
“Tôi từng vào phòng đó lúc tìm chìa khóa, đúng là có thấy công tắc làm lạnh, nhưng vì tôi đã mua quần áo giữ nhiệt rồi nên không động vào.”
“Có người tắt hệ thống làm lạnh à? Tôi mặc quần áo giữ nhiệt xong thì không cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài nữa.”
“Chắc chắn là mấy người không mua quần áo giữ nhiệt tắt đấy. Lúc đó bọn họ nhìn chúng tôi như thể bọn tôi ngu ấy, quay đầu bỏ đi luôn, chắc chắn là lúc đó họ đi tắt hệ thống rồi.”
Trình Ý cau mày: “Nghe giọng điệu là cậu mua đồ còn thấy tự hào nữa hả.”
Lê Lễ: “?”
Cô cau mày nghe đám người chơi tranh cãi ồn ào, nói: “Không phải, mấy người đang cãi nhau cái gì vậy? Trọng điểm không phải là sao con quái lại lên được tầng hai à?”
Trình Ý: “Vãi thật.”
Tiếng “quốc túy”* vang lên khắp nơi, mọi người lập tức phản ứng lại, ù té chạy thẳng lên tầng ba.
(*chỉ tiếng chửi tục)
Gặp quỷ thật rồi, cái thứ đó còn biết đi thang máy nữa.
Cả trong và ngoài cánh cửa hành lang đều có công tắc, nếu con quái có trí khôn nhất định thì cánh cửa đó căn bản không ngăn được nó bao lâu.
Lê Lễ vừa chạy vừa nói với mấy người chưa có đồ giữ nhiệt: “Mấy người mặc đồ giữ nhiệt vào trước đã, rồi xuống tầng một mở lại hệ thống làm lạnh.”
Dị nhân trong hành lang chắc hẳn chính là con vẫn luôn ở trong tầng hầm dưới lòng đất, có thể là do không có thức ăn hoặc vì nguyên nhân nào khác, nó vẫn luôn ngủ đông.
Nhưng dù thế nào đi nữa, việc nó không xuất hiện cho đến tận giờ cũng chứng minh rằng nhiệt độ siêu thấp có thể khiến nó mất khả năng hoạt động.
“Có thì có thật đấy! Nhưng làm sao xuống được? Thang máy không lên tầng ba mà!” Tuy đầu óc Lâm Quyển Sơn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơ thể đã hoàn toàn làm theo lời Lê Lễ, chạy theo cô về phía thang máy.
“Tất nhiên là trèo xuống rồi.” Lê Lễ ấn nút mở cửa thang máy.
Tuy thang máy không lên được tầng ba, nhưng cửa thang máy ở tầng ba vẫn có thể mở ra.
Bên trong giếng thang trống không, Lê Lễ nắm lấy những thanh thép nhô ra phía sau, lần lượt trèo xuống, Lâm Quyển Sơn và Uyển Thanh là hai người đi đầu theo sau cô.
Nhìn những người chơi cũng bắt đầu trèo xuống theo, Trình Ý bắt đầu điều phối trật tự: “Đừng chen lấn, đi theo lượt!”
Thang máy vẫn đang dừng ở tầng hai. Sau khi vòng qua giếng thang, cửa cảm ứng tự động mở ra, ba người bước vào bên trong.
Uyển Thanh đưa tay ấn nút tầng một, yên lặng chờ thang máy đi xuống.
Cảm giác mất trọng lực biến mất, cánh cửa kim loại bên ngoài dần dần mở ra, Lê Lễ hơi nghẹn thở.
“Thang máy cuối cùng cũng mở rồi, tôi đợi lâu lắm rồi đấy.” Một người chơi đứng trước cửa thang máy nói.
Trên mặt và tay anh ta có chi chít mạch m.á.u màu đen hiện rõ, trông như những hình xăm xấu xí không có chút thẩm mỹ.
Anh ta mở miệng nói chuyện, giọng điệu cứng đờ, chiếc lưỡi bị sợi nấm quấn quanh chuyển động từng chút một.
Nói xong, anh ta đứng yên tại chỗ, đầu cụp xuống mềm nhũn không còn nhúc nhích.
Chỉ thấy phần thịt trên mặt anh ta nhanh chóng bị hút khô, chỉ còn lại một lớp da bọc lấy xương đầu, đồng thời ổ bụng anh ta càng lúc càng phình to.
“Thì ra ‘ấp’ là kiểu ấp này hả…” Uyển Thanh lẩm bẩm.
Tin tốt là kiểu ấp trứng này khiến số lượng quái vật giới hạn.
Tin xấu là kiểu này khá hao tổn người chơi.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Đừng để ý đến nó nữa, mở lại hệ thống làm lạnh trước đã.” Lê Lễ vốn đã lường trước chuyện gì sắp xảy ra, lập tức bước ra khỏi thang máy, tránh t.h.i t.h.ể dưới đất, không ngoảnh lại mà chạy thẳng về hành lang phía đông.
“Con được ấp ra này là dị nhân hay dị quái vậy?” Lâm Quyển Sơn theo sau Uyển Thanh, vừa chạy tim vừa đập thình thịch vừa tò mò hỏi.
“Là quái đấy.” Uyển Thanh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Dị nhân chẳng qua chỉ là một dạng thành công ngẫu nhiên thôi.”
Những tia nước từ bước chạy văng đầy lên tường hành lang, Lê Lễ lấy đèn pin công suất lớn ra bật lên, dặn dò: “Chú ý xung quanh có sợi nấm đen nào không, thấy là tránh ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chạy được một đoạn, Lê Lễ ngoái lại nhìn — con quái vẫn chưa đuổi tới, không rõ là còn đang trong giai đoạn ấp hay vẫn chưa phá xác chui ra.
“Đợi chút.”
Uyển Thanh dừng lại, thấy ánh mắt nghi hoặc của Lê Lễ thì vừa mặc thêm một lớp đồ giữ nhiệt vừa giải thích: “Ghê quá, tôi mặc thêm lớp nữa.”
Lâm Quyển Sơn thì không chờ cô, đã chạy thẳng đến phòng điều khiển tổng. Sau khi biết dị nhân sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông khi gặp nhiệt độ thấp, cậu đã nôn nóng muốn bật lại hệ thống làm lạnh.
Không ai biết bào tử đã ký sinh vào người bằng cách nào, chỉ biết là đồ giữ nhiệt cũng giống như đồ bảo hộ của bệnh viện — kiểu bao kín toàn thân — ít nhất cũng mang lại chút cảm giác an toàn.
Dù gì mặc thêm được lớp nào hay lớp nấy.
Đợi Uyển Thanh trang bị kín mít xong, Lê Lễ mới cùng cô tiếp tục chạy về phía trước.
Cánh cửa đen của phòng điều khiển tổng quả nhiên đã mở toang, từ bên trong vang ra một tiếng hét thảm thiết quen thuộc.
Tim Lê Lễ và Uyển Thanh chùng xuống, bước chân càng thêm gấp gáp.
Trong phòng điều khiển tối om, chỉ có vài chấm đỏ trên thiết bị điện tử đang nhấp nháy.
Lê Lễ lia đèn pin vào trong — một con dị nhân màu xanh đen lập tức quay đầu lại.
Đôi mắt đen kịt to tướng của nó khóa chặt lấy Lê Lễ, cái miệng đầy m.á.u mở ra, một chiếc lưỡi dài hơn một mét thè ra, trông như lưỡi rắn đang quét lấy thông tin trong không khí.
Lâm Quyển Sơn nằm dưới chân nó, bụng bị khoét một lỗ, m.á.u chảy lênh láng ra sàn. Bên cạnh cậu ta là một t.h.i t.h.ể người chơi vô danh, tàn tích giống hệt như của Doctor.R.
Đây là một con dị nhân vừa phá xác ra từ cơ thể người chơi.
Một cánh tay bị nó nuốt trọn, cấp độ lại nhảy thêm một cấp.
Rõ ràng Lâm Quyển Sơn đang bị coi như lương khô dự trữ, ăn xong người chơi kia thì sẽ đến lượt cậu.
Chỉ còn 100 máu, vì mất m.á.u mà sinh lực đang rớt đều đặn từng đợt 30 điểm. Lê Lễ và Uyển Thanh lập tức thi triển kỹ năng hồi m.á.u cho cậu ta.
【ID: Lili đã sử dụng kỹ năng [Bảo Hộ Cây Cỏ] lên bạn】
【ID: Uyển Thanh đã sử dụng kỹ năng [Chiếc Lông Vũ Trị Liệu] lên bạn】
Kỹ năng của Lê Lễ hồi 2% m.á.u mỗi giây, đối với cậu ta chẳng xi nhê gì. Kỹ năng của Uyển Thanh cũng là hồi theo phần trăm m.á.u tối đa, hiệu quả không rõ rệt.
Rõ ràng có đến hai người chữa trị, vậy mà vẫn không cứu nổi Lâm Quyển Sơn.
Uyển Thanh cắn môi nhìn sang Lê Lễ, giọng nghiêm trọng như thể đang giao cả tính mạng mình cho cô: “Sau này cô phải bảo vệ tôi.”
Cô luôn cảm thấy do mình dừng lại mặc thêm đồ giữ nhiệt nên mới khiến Lâm Quyển Sơn rơi vào cảnh này, trong lòng trỗi lên một chút áy náy.
Trong ánh nhìn đầy thắc mắc của Lê Lễ, một dải lụa trong suốt mỏng manh như được dệt từ ánh sáng quấn quanh cánh tay phải của Uyển Thanh.
Đầu sợi dây lụa nhanh chóng dài ra, cuốn lấy gần như toàn bộ căn phòng điều khiển tổng.
Sợi dây lụa xoay tròn liên tục, mặt đất trong phạm vi bị bao phủ sáng lên một vầng sáng trắng, m.á.u của Lâm Quyển Sơn lập tức đầy lại, vết thương cũng khép lại hoàn toàn.
Lê Lễ: “…Vãi thật.”
【ID: Uyển Thanh đã sử dụng kỹ năng [Áo Lông Dệt Từ Ánh Sáng] lên bạn】
Lâm Quyển Sơn nhìn dòng thông báo hệ thống, trong khoảnh khắc sống lại từ cõi chết, nước mắt cậu lăn dài không ngừng.
“Đừng có khóc nữa, chạy mau lên!” Uyển Thanh hét với cậu xong liền lùi vài bước, quay đầu bỏ chạy, không hề do dự.
Dị nhân vẫn đang nhai xác người chơi, nó tranh thủ thè lưỡi chọc lên người Lâm Quyển Sơn mấy lỗ m.á.u khi anh lăn lộn chạy trốn.
Nhưng trong phạm vi ảnh hưởng của sợi dây lụa, m.á.u của Lâm Quyển Sơn không hề suy giảm, vết thương thậm chí còn lành lại ngay tức thì.
Một con quái cấp 40, tuy không bằng con ở hành lang khi nãy, nhưng cũng cao đến hơn hai mét — mười Lê Lễ cũng đánh không lại.
Cô đứng yên tại chỗ, chĩa mũi thương xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt dị nhân, như một kẻ săn mồi trong thế giới động vật đang chuẩn bị lao vào con mồi hoặc cảnh cáo đối thủ.
Có lẽ vì vừa mới sinh ra, dị nhân không để ý đến Lâm Quyển Sơn nữa, dễ dàng bị kẻ thách thức có vẻ mạnh hơn phía xa kia thu hút sự chú ý.
Nó ngừng nhai, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lê Lễ, như thể đang đánh giá sức mạnh của đối phương.
Khí thế của Lê Lễ quá đủ để dọa người, đôi bên chênh lệch sức mạnh quá lớn mà lại rơi vào thế giằng co.
Cho đến khi dị nhân bước lên một bước, làm tư thế sắp sửa tấn công, Lê Lễ lập tức ngừng diễn — quay đầu bỏ chạy.
Cô vừa chạy, dị nhân cũng lao theo, gào lên một tiếng, truy đuổi phía sau.
Lúc này Uyển Thanh và Lâm Quyển Sơn đã chạy xa đến nỗi không còn bóng dáng.
Tay chân của con dị nhân dài, chạy còn nhanh hơn Lê Lễ, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng rút ngắn, chiếc lưỡi đã gần chạm đến đầu cô.
Da đầu Lê Lễ tê rần, âm thầm chửi thề trong lòng, bị ép phát huy toàn bộ tiềm năng chạy nước rút của mình, tốc độ nhanh đến mức để lại cả tàn ảnh trong hành lang.
Khi nghe thấy tiếng đánh nhau phía trước, cô suýt muốn quỳ xuống tạ ơn ông trời.
Có tiếng đánh nhau tức là có người chơi, có người chơi thì còn có cơ hội cứu viện.
“Trình Ý!” Nhìn thấy người phía trước, mắt cô sáng rỡ, còn Trình Ý thì nhìn dị nhân đằng sau cô mà mặt mày tái mét.
Cảnh tượng này mang theo một cảm giác quen thuộc đầy quỷ dị.
“Không phải chứ, lại thêm một con nữa?” Lâm Vụ trợn mắt há mồm.
Hành lang rộng rãi có hơn chục người chơi đang đứng — họ là nhóm vừa mới từ tầng trên xuống, vừa g.i.ế.c xong một con dị quái ở cạnh thang máy, kết quả Lê Lễ quay lại đã lôi thêm một con còn mạnh hơn đến.
Lâm Quyển Sơn và Uyên Thanh đã nhanh chóng trộn lẫn vào đám đông, Lâm Quyển Sơn nuốt nước bọt, thân thể vẫn còn đau như thể đang ảo giác, cất tiếng khô khốc hỏi: “Đánh lại không?”
“Khó nói lắm.”
Vừa nghe Trình Ý nói vậy, mấy người chơi liền muốn ai chạy được người nấy chạy.
Lê Lễ nhìn cảnh tượng đó mà hai mắt tối sầm, câu chửi suýt bật ra khỏi miệng. “Đợi đã! Đừng chạy! Đánh được mà!”
Vừa dứt lời, cô gái đang lao điên cuồng giẫm mạnh xuống nước, cùng lúc đó một luồng sáng xanh lá phức tạp tung tóe lên.
Luồng sáng xanh hóa thành những cành lá non trên mặt đất, đan xen thành từng vòng phù văn kỳ bí lan rộng xung quanh, hai vòng tròn xoay nhanh lập tức khóa lấy con dị nhân phía sau, pháp trận bừng sáng rực rỡ.
Hiệu ứng hình ảnh trong nháy mắt vô cùng hoành tráng, khiến đám người chơi còn đang hoang mang bị chấn động đến đứng hình.
Nhưng rồi bọn họ lập tức nhận ra — con dị nhân không hề hấn gì.