Lê Lễ đã thuận lợi trà trộn vào đám đông. Những người chơi tưởng mình bị lừa trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ. Lê Lễ thở hổn hển, vừa định giải thích rằng đây là hiệu ứng bất lợi (debuff), thì một giọng nói hào hứng khác đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Trời má ơi! Tôi mạnh quá!”
Một kẻ biến dị đã lao tới trước mặt, người chơi vừa ra tay trước tiên kinh hô thành tiếng.
Mức sát thương cao chưa từng thấy khiến anh ta vô cùng kích động. Anh ta lập tức nhận ra đây là kỹ năng tăng cường diện rộng giúp sát thương tăng gần gấp đôi.
Sức mạnh của kỹ năng này hoàn toàn xứng đáng với hiệu ứng đặc biệt bắt mắt của nó.
“Cô ấy là pháp sư!”
Từ ngữ đó như có ma lực, ngay sau đó hàng loạt kỹ năng và vũ khí cùng lúc nhắm vào kẻ biến dị. Mỗi người chơi đều đánh ra được lượng sát thương cao nhất từ trước đến nay, vừa đánh vừa kéo tay người bên cạnh khoe khoang không ngớt: “Nè! Nãy thấy tôi đánh ra bao nhiêu sát thương không?!”
Lê Lễ nấp ở hậu phương thở dốc một hơi. Cô nhìn lọn tóc rũ xuống trước mặt, mắt tròn xoe: “Trời đất ơi! Sao tóc tôi lại xanh lè rồi!”
“Không sao đâu, chỉ xanh có một lọn à.” Uyển Thanh an ủi.
Lê Lễ không quan tâm đến tóc nữa. Vừa lấy một sợi dây thun từ không gian ra để buộc tóc lại, cô vừa hỏi: “Cái kỹ năng hồi nãy của cô là gì vậy?”
“Đó là kỹ năng thứ tư, mỗi giây tiêu hao một điểm tinh thần.” Uyển Thanh đã đoán được cô định hỏi gì, bèn nhún vai nói: “Nên giờ tinh thần của tôi cạn sạch rồi, chỉ còn là một món bánh nhỏ vô dụng với chỉ số công kích là 18 thôi.”
“Sao cô lại có thể thức tỉnh đến bốn kỹ năng ở cấp 12?” Lê Lễ cố gắng moi chút kinh nghiệm thành công.
UyểnThanh chớp mắt, trông rất vô tội: “Đầu game tôi đã thức tỉnh ba cái rồi, lên cấp 10 thì có thêm một cái.”
Lê Lễ: “…”
Đôi khi, bị tổn thương tinh thần chỉ cần một giây.
Cô quyết định phải liều mạng với đám người này.
“Cô có cả kỹ năng trị liệu lẫn hỗ trợ đúng không?” Uyển Thanh đột nhiên hỏi.
Lê Lễ gật đầu.
“Trừ khi cướp kỹ năng từ người khác, nếu không thì dù kỹ năng có đa dạng tới đâu, mỗi người chơi cũng chỉ có thể thức tỉnh kỹ năng thuộc một loại.”
“Tôi nói cái này không phải nghi ngờ cô.” Uyển Thanh nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi từng nghe một tin đồn, nói rằng những người chơi ban đầu thức tỉnh được hai loại kỹ năng thì được gọi là ‘Shaman’. ”
“Điều kỳ lạ là, tất cả các Shaman đều có kỹ năng trị liệu, hoàn toàn không có kiểu kết hợp công kích – hỗ trợ. Thế nên có người nói Shaman là những người may mắn được hệ thống lựa chọn và ban cho kỹ năng trị liệu… Tôi cũng không biết điều này là tốt hay xấu, chỉ chia sẻ để cô biết thôi.”
Kỹ năng trị liệu?
Vô vàn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Lê Lễ, ánh mắt cô tối đi, ngẩng đầu nhìn Uyển Thanh: “Nhiệm vụ cấp 10 của cô là gì?”
Uyển Thanh có hơi ngạc nhiên trước dòng suy nghĩ bất ngờ của cô, nhưng vẫn thành thật đáp: “Rất đơn giản, đánh bại một con quái cấp 10 là qua.”
Lê Lễ cụp mắt gật đầu, không nói gì thêm, đứng dậy liếc nhìn chiến trường bên kia đã gần kết thúc: “Trong phó bản chỉ có mười lăm, mười sáu người chơi thôi sao?”
“Chắc là vậy. Những người khác có lẽ đều bị ký sinh rồi.” Uyển Thanh ngập ngừng một chút, lại nói: “Sau khi bào tử ký sinh mà tiến hóa thành công thì sẽ trở thành kẻ biến dị, còn thất bại thì sẽ nở ra những con quái vật dị dạng đang bị nhốt trong hành lang kia. Nhưng dù những người chơi khác có bị ký sinh hết, thì xác suất thành công để tiến hóa thành kẻ biến dị cũng rất thấp.”
Lê Lễ chợt nhớ đến người chơi đã gặp ở cửa thang máy.
Cái c.h.ế.t của người đó hẳn là ví dụ cho biến dị thất bại. Kẻ biến dị sẽ không hút m.á.u và thịt trong cơ thể người, mà sẽ xé toạc cơ thể để chui ra, sau đó mới ăn thịt người cho đến sạch, ăn càng nhiều thì càng lớn, cấp độ cũng càng cao.
Trong khi đó, quái vật dị dạng sẽ hút cạn m.á.u thịt trong cơ thể rồi mới phá xác chui ra, hình thể nhỏ hơn kẻ biến dị rất nhiều, cấp độ chỉ tầm lv.15, và sẽ không còn tiến hóa thêm.
Con biến dị trong phòng điều khiển trung tâm hiện giờ chỉ mới ăn xác người chơi bị nó ký sinh, cấp độ cũng không quá cao, nên khi nhiều người chơi cùng nhau tấn công thì thật ra cũng không khó đối phó.
BOSS lớn duy nhất hiện giờ chính là con bị nhốt trong hành lang, vì nó ăn nhiều người nhất.
Khi Lê Lễ nhìn thấy nó trong hành lang, nó đã là lv.60. Giờ thì không biết đã lên đến lv bao nhiêu rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lướt qua thang máy, lập tức trợn to, lớn tiếng cảnh báo: “Chạy mau! Chạy mau!”
Thang máy đang hiển thị trạng thái đi xuống.
Vừa nói xong, cô liền quay đầu bỏ chạy, sải bước dài hướng đến mục tiêu của mình. Trình Ý, Lâm Quyến Sơn và Uyển Thanh cũng ngay lập tức bám theo sau lưng cô.
Không biết từ lúc nào, trong lòng cả ba đã vô thức tin rằng chỉ cần chạy theo cô là đúng, cảm giác an toàn kỳ lạ khiến người ta yên tâm.
Lê Lễ lại đến vị trí bảng điều khiển, mở nắp nửa bên của đường hầm dưới lòng đất, rồi bước lên cầu thang đi xuống.
Tầng hầm sáng rực như ban ngày, đặt đầy những bồn nuôi cấy đủ loại. Ba người theo sau nhảy từ cầu thang xuống cũng bắt đầu quan sát quanh tầng này.
Quả nhiên đây là phòng nuôi cấy bào tử. Dường như những sợi nấm đen như búi tóc trong bồn có thể cảm nhận được vật có thể ký sinh xung quanh, bắt đầu chuyển động sôi nổi, điên cuồng quẫy đạp bên trong bồn chứa.
Không ít bồn đã bị phá vỡ từ bên trong, dung dịch nuôi cấy tràn ra nền đất tạo thành những vệt loang lổ. Thật khó tin là đám sợi nấm mềm oặt như vậy lại có thể phá vỡ được lớp bồn dày cộp ấy.
Đáng tiếc là bào tử khi chưa nở thì chưa tính là quái vật, trên đầu cũng không hiển thị cấp độ hay thanh máu, rõ ràng là không thể bị tấn công.
Đã không xử lý được chúng, điều duy nhất người chơi có thể làm là tự bảo vệ bản thân. Lê Lễ liếc vài cái rồi cũng mất hứng, thu ánh mắt lại khỏi những cái bồn nuôi kia.
“Chia nhau ra tìm thử xem có cái tủ hay gì đó không.” Uyển Thanh nói.
“Hy vọng kẻ biến dị bắt người thì bắt ở tầng trên trước.” Lâm Quyến Sơn chắp tay cầu nguyện, thành tâm đến mức khiến câu “chết người còn hơn c.h.ế.t ta” trở nên sống động.
Trình Ý và Uyển Thanh nghe vậy thì liếc cậu ta một cái, không ai lên tiếng chỉ trích, nhưng vẻ mặt thì như đang nói thầm: "Nghĩ thôi thì được rồi, có cần nói ra đâu, xui xẻo quá trời."
Lê Lễ đã đi khá xa, cô tìm thấy một nắp thông đạo hình tròn cao tầm một người ở góc tây bắc căn phòng. Trên nắp có một bánh xoay trông giống tay lái, phía dưới còn có mũi tên chỉ sang phải.
Bên trong này có chìa khóa không?
Kệ đi, thử xem đã.
Cô dồn hết sức lực xoay bánh xoay, nhưng nó cứng ngắc như thể bị keo dính chặt, không nhúc nhích nổi chút nào.
“Qua đây giúp một tay.” Lê Lễ gọi đồng đội.
Bốn người mỗi người nắm một bên, đỏ bừng mặt dùng hết sức, cuối cùng mới khiến bánh xoay hơi lỏng ra.
Thấy có hy vọng, Lê Lễ đang định lên tiếng cổ vũ thì lại thấy sắc mặt Trình Ý đột nhiên thay đổi.
Trong lòng cô lập tức dâng lên một dự cảm xấu, nhìn về phía lối đi dưới tầng hầm.
Một kẻ biến dị đội đầu dòng chữ “lv.72” đang nhảy vào từ cửa thông đạo, lượng m.á.u 14400 điểm khiến mắt Lê Lễ tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phải nói thật, cô cảm thấy chỉ số của quái vật trong cái game sinh tồn này đang tăng trưởng hơi quá đà rồi.
Cảm giác này chẳng khác nào đối đầu với con cương thi ở quê hôm nọ — chỉ là lần đó bọn họ có bảy người, toàn gần cấp 20 và chuyên công kích, còn bây giờ thì chỉ có bốn người trung bình cấp 12 đối mặt với một con kẻ biến dị.
Thậm chí Trình Ý cấp 26 cũng là kiểu hỗ trợ, bốn người chẳng có ai có sức chiến đấu thật sự.
“Xong rồi.” Uyển Thanh nói.
Lê Lễ: “Chưa xong.”
“Thấy thang máy bên kia không? Mấy người lên tầng một mở chế độ làm lạnh, tôi cầm chân nó.”
“Không được, cô mới mấy cấp? Căn bản không cầm cự được lâu.” Trình Ý đáp rất nhanh,
“Uyển Thanh có thể hồi m.á.u cho tôi, cô và Lâm Quyến Sơn lên đi.”
Lê Lễ liếc anh ta một cái: “Cô ấy không hồi m.á.u cho anh được nữa đâu.”
Uyển Thanh gật đầu: “Tinh thần của tôi cạn sạch rồi.”
Trình Ý im lặng nửa giây, rồi nói: “Vậy ba người lên đi.”
“Nghe tôi, tôi tự hồi được.” Lê Lễ đã ấn nút thang máy, đúng như Trình Ý dự đoán, nó vừa dừng ở tầng -1.
Trình Ý chưa kịp kinh ngạc, liền nói ngay: “Vậy chúng ta cùng ở lại.”
Lê Lễ quay đầu nhìn Trình Ý, ánh mắt bình thản đến đáng sợ, như thể trời có sập xuống cũng không khiến cô hoảng loạn: “Hai người họ không có sức chiến gì cả, tầng trên có khi còn có quái mới nở, nghe lời tôi, hiểu chưa?”
Kẻ biến dị đang lao tới gần, Trình Ý không tranh cãi nữa, làm theo lời Lê Lễ bước vào thang máy.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Khi cửa thang máy chầm chậm đóng lại, anh ta chỉ kịp nhìn thấy một cây trường thương chuôi đỏ xuất hiện trong tay cô, đôi mắt phượng lộ ra sau lớp đồ giữ nhiệt, đen sâu như nước.
Có cảm giác như cô có thể một mình trấn giữ cửa thang máy, chặn cả triệu quân địch.
Ba người trong thang máy đều xúc động suýt khóc vì viễn cảnh trong đầu mình.
Trong khi họ xem Lê Lễ như siêu anh hùng, thì cô vừa quay lại nhìn con quái biến dị cao ba mét trước mặt, lập tức biến sắc như mèo con rụt cổ.
Cô mới thật sự muốn khóc.
Vừa rồi toàn là giả vờ.
“…Từ từ nói chuyện nào.” Lê Lễ nhìn kẻ biến dị đang áp sát, tay siết chặt lấy trường thương.
Dù có buff cỡ nào đi nữa, cô cũng không thể thật sự làm siêu anh hùng tạo kỳ tích đánh bại nó.
Cô thừa biết điều đó từ lâu, may mà tinh thần tiêu hao hôm nay chưa nhiều, chỉ dùng vài lần kỹ năng hồi m.á.u và một lần [Cung Điện Rừng Rậm].
Cách duy nhất cô có thể làm bây giờ là dồn hết tinh thần còn lại vào kỹ năng chỉ tiêu tốn 1 điểm — [Bảo Hộ Cỏ Cây].
Lê Lễ nhìn bảng trạng thái, tinh thần còn 15 điểm.
Tổng sinh mệnh hiện tại cộng cả giáp là 2000, nếu dồn hết tinh thần vào hồi m.á.u cực hạn thì cô có thể chịu được tối đa 20000 sát thương.
Lý thuyết đã xong, giờ đến lúc thực hành.
Lê Lễ vừa né tránh vừa chú ý không đụng vỡ các bình nuôi bào tử. Móng vuốt sắc bén của kẻ biến dị liên tục xé rách thịt da, cơ bắp giật giật vì đau đớn, m.á.u ấm văng tung tóe khắp mặt đất, bộ đồ giữ nhiệt ngoài cùng bị nhuộm đỏ hoàn toàn.
Cơn đau cháy rát như lửa thiêu thần kinh cô, cảm giác da thịt bị xé rách xuyên đến tận xương, mỗi hơi thở đều đi kèm nỗi đau dữ dội, cô cắn chặt răng, kìm nén không để tiếng rên bật ra, chỉ còn lại hơi thở dồn dập.
Móng tay siết chặt cán thương đến gãy, môi Lê Lễ trắng bệch, có giọt nước nhỏ xuống từ cằm cô, chẳng rõ là nước mắt hay mồ hôi lạnh.
Chạy từ thang máy phía tây đến phòng điều khiển phía đông mất bao lâu?
Rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu phút?
Cơn đau như từng đợt sóng cuốn tới, dâng lên mãnh liệt, dường như muốn nhấn chìm toàn bộ ý thức cô. Lê Lễ bắt đầu choáng váng, mơ hồ thấy trong miệng kẻ biến dị đang nhai thứ gì đó…
Có vẻ là ngón tay của cô.
Ừ thì, lý thuyết đúng là có thể chịu 20000 sát thương, nhưng cơ thể thì không chắc chịu nổi ngần ấy đau đớn.
Chóng mặt, vặn vẹo, cô lảo đảo né được cú cắn rồi ngã khuỵu xuống đất.
Mặt áp xuống nền lạnh băng, mảnh thủy tinh vỡ cào rách má, tóc dính đầy dung dịch nuôi cấy, ánh sáng trị liệu mờ nhạt nhấp nháy quanh người.
Một cái bóng lớn đổ lên nền gạch trước mặt cô.
Mắt Lê Lễ đờ đẫn, cảm nhận một phần cơ thể lại vừa bị xé ra.
Cục bông hồng phấn từ trên trời bay xuống, thấy cảnh tượng trước mắt thì giọng trẻ con run rẩy bật khóc: “Lili! Lili! Cậu đừng c.h.ế.t mà hu hu hu… làm sao bây giờ…”
Lê Lễ vốn luôn xử lý tốt mọi nguy hiểm trong phó bản, nên gần như lúc nào Mạo Mạo cũng ngủ đông, đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Hôm nay như cảm nhận được điều gì, nó vừa hiện ra đã thấy một cảnh tượng khiến hệ thống dữ liệu của nó suýt chập mạch.
Không khí ngày càng lạnh, bên tóc chưa ướt đã phủ đầy sương trắng.
“Lili! Tỉnh dậy đi Lili hu hu… tất cả là lỗi tại hệ thống… sao lại bắt Lili vào phó bản cấp 2 chứ… tụi mình từ từ làm từng bước mà hu hu…”
Bộ đồ giữ nhiệt đã rách nát, cô gái nằm sõng soài dưới đất, hàng mi run lên khe khẽ.
“Đừng khóc nữa.”
Giọng khàn khàn lọt vào tai Mạo Mạo, nó nghẹn ngào nhào vào lòng Lê Lễ.
Một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ có thể khiến người ta đông cứng, Lê Lễ từ từ ngồi dậy, tiêu hao điểm tinh thần cuối cùng, hồi lại 1000 điểm sinh mệnh.
Cô thậm chí bật cười một tiếng, nói với Mạo Mạo: “Thấy chưa, may là tôi đủ giới hạn.”
Sau lưng, kẻ biến dị vẫn giữ tư thế đang ăn, nhưng đã hoàn toàn bị đóng băng. Lê Lễ thu lại ánh nhìn, đứng dậy chỉnh trang lại, mặc một bộ đồ giữ nhiệt khác vào.
Khi Trình Ý và hai người kia hoảng hốt chạy xuống tầng hầm, thì thấy một cô gái ăn mặc chỉnh tề đang đá mạnh vào tên biến dị bị đông cứng.
Cô hơi nghiêng đầu, ngẩng cằm nhìn họ.
Như thể đang nói: “Tin tôi đi, không sai đâu.”
Nếu không tính vũng m.á.u hỗn loạn loang lổ dưới chân, thì động tác ấy quả thực rất ngầu.