“Đừng có đứng đực ra đấy nữa, lại đây mở cửa đi.” Lê Lễ đứng trước lối đi, quay đầu nhìn mấy người vẫn còn đứng yên một chỗ, lên tiếng.
Lúc này họ mới hoàn hồn, cùng nhau ra sức vặn cái tay quay trên ống dẫn, cuối cùng cũng mở được van. Trình Ý kéo cái van nặng nề ra, liền thấy một khoang thoát hiểm được đặt gọn gàng ngay giữa không gian bên trong.
Mắt Lâm Quyển Sơn sáng rỡ: “Có khi nào chìa khóa nằm ở trong khoang thoát hiểm không?”
Cửa khoang kéo nhẹ là mở, Lê Lễ liếc qua một vòng bên trong, rồi mở cửa buồng lái, nút khởi động của khoang thoát hiểm cứ thế đập thẳng vào mắt cô.
Nút bấm màu đỏ được gắn vào bảng điều khiển màu bạc, Lê Lễ nhìn qua rồi quay đầu nói: “Tìm thấy rồi, nhưng trước khi rời đi còn một chuyện phải làm.”
“Hử? Gì cơ?” Uyển Thanh chẳng hề nghi ngờ việc Lê Lễ tìm được chìa khóa, thuận miệng hỏi theo câu sau.
“Đó là một con quái lv.72 đấy, mấy người không muốn lấy điểm à?”
Quái lv.72 thì đúng là không đánh lại thật, lúc đầu ai cũng nghĩ chỉ cần đóng băng nó là xong.
Nhưng giờ tên dị nhân mất hết năng lực hành động kia chẳng còn gì đáng sợ, đúng là một cái bia đứng yên, không g.i.ế.c thì phí.
“Ờ ha.”
Bốn người lập tức quay lại buồng nuôi dưỡng, mỗi người một cú đấm, cứ thế dần dần rút sạch 14400 m.á.u của dị nhân.
Hệ thống phân phát một lượng lớn kinh nghiệm và điểm số cho cả bốn người, Lê Lễ hài lòng quay lại khoang điều khiển của khoang thoát hiểm.
Cô chỉ vào nút bấm: “Nè, công tắc của phó bản đó.”
“Để tôi bấm để tôi bấm!” Lâm Quyển Sơn nhìn nút khởi động trông cực kỳ công nghệ cao mà xoa tay háo hức.
“Được.” Lê Lễ cười khẽ, lấy nửa bàn tay bị ngâm thành tiêu bản trong một chất lỏng lạ từ không gian ra đưa cho cậu ta.
Lâm Quyển Sơn vừa sợ vừa ngơ ngác nhận lấy bàn tay cụt: “?”
“Thấy cái lỗ nhỏ màu đen dưới nút bấm chưa?” Trình Ý nhún vai: “Phải mở khóa trước đã, khởi động xe thì phải có chìa khóa chứ.”
Lâm Quyển Sơn đúng là tự chuốc khổ, cắn răng dùng một ngón tay thò vào lỗ tròn, sau đó vội vàng vứt cái bàn tay cụt đi, rồi đập tay lên nút khởi động.
Tiếng phát thanh của khoang thoát hiểm vang lên ngay giây tiếp theo.
“Xác nhận quyền hạn.”
“Khoang thoát hiểm đã được khởi động.”
【Nhiệm vụ hoàn thành】
Đối mặt với câu hỏi từ hệ thống rằng có muốn tiến vào phó bản tiếp theo không, Lê Lễ lập tức từ chối.
Cô nhận được một rương phần thưởng phó bản và bảy ngày thời gian lưu lại tại căn cứ người chơi.
Khi quay lại căn nhà nhỏ ở căn cứ người chơi, lúc này Lê Lễ đang có tổng cộng 14 ngày lưu trú.
Cô gắng gượng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, thay đồ ngủ sạch sẽ rồi leo lên chiếc giường nhỏ tồi tàn, tinh thần căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng mị.
Mãi đến tận chiều hôm sau, Lê Lễ mới mở mắt, nhìn trần nhà hồi lâu, dòng suy nghĩ mới dần khởi động lại.
Cô trở mình, kéo bảng dữ liệu ra xem thu hoạch ở phó bản lần này.
【ID: Lili (lv.15)
HP: 1500 (+Giá trị lá chắn 1000)
Tấn công: 42 (+2)
Phòng thủ: 20
Tinh thần: 36
Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây][Thánh Quang Cầu Phúc][Cung Điện Rừng Rậm]】
Một khoảnh khắc mang tính lịch sử!
Trong tựa game sinh tồn nơi điểm tinh thần cực kỳ khó tăng, vào ngày 22 tháng 12 năm 3133 theo lịch sao, chỉ số tấn công của Lê Lễ lần đầu tiên vượt qua điểm tinh thần.
Ánh mắt cô dời xuống dưới, nhìn chằm chằm vào dòng kỹ năng [Bảo Hộ Cỏ Cây] mấy giây.
Theo như lời Uyển Thanh, nếu đây là kỹ năng do hệ thống tặng, thì kỹ năng tự thức tỉnh của cô chính là loại kỹ năng hỗ trợ.
Hiện tại đã có hai kỹ năng hỗ trợ, vậy kỹ năng thứ tư sẽ là hình thái cuối cùng của hạt giống [Bảo Hộ Cỏ Cây] do hệ thống ban tặng sao?
Hay nói cách khác... việc cô mở rương đều ra thẻ thức tỉnh kỹ năng hai lần thực sự chỉ là điều trùng hợp à?
Lê Lễ bực bội vò đầu, nhưng khi thấy số điểm còn dư hơn ba nghìn trong tài khoản thì tâm trạng lại tốt lên một chút.
Cô lại trở mình, kết quả là đè phải một vật thể mềm mềm.
“Mạo Mạo?”
Lê Lễ bật dậy, nhặt quả cầu màu hồng lên lắc lắc, sợ mình lỡ đè c.h.ế.t nó.
Mạo Mạo bay loạng choạng trên không, dùng cánh đập đập chỉnh lại thân thể đã bị ép dẹp của mình về hình tròn, tiện tay chỉnh lại vầng hào quang thiên sứ bị lệch trên đầu.
“Cậu ngủ với tôi cả tối hôm qua à?” Lê Lễ nghi hoặc hỏi.
Trong ấn tượng của cô, bình thường Mạo Mạo không mấy khi online.
“Ừm.” Mạo Mạo đáp một tiếng, vừa thấy mặt Lê Lễ thì lập tức dùng cánh túm lấy góc chăn chùi chùi nước mắt không tồn tại, giọng lại nghẹn ngào: “Hu hu hu hu Lili… dọa c.h.ế.t tui rồi…”
“Được rồi được rồi.” Lê Lễ cắt ngang tiếng khóc của nó, bóp nhẹ quả cầu màu hồng đang tỏa ra chút hơi ấm trong tay, cảm giác vẫn tuyệt như mọi khi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng là… một trợ lý trí tuệ nhân tạo mà lại có thể xúc động tới mức này sao.
Mạo Mạo lưu luyến dụi dụi vào tay cô, nói: “Vậy tớ tắt máy đây.”
Lê Lễ: “?”
Cô rút lại nhận xét vừa rồi của mình.
“Gấp lắm hả?”
Mạo Mạo nằm trong lòng bàn tay cô, vừa tắt máy vừa trả lời: “Không tắt máy thì tiêu hao năng lượng của hệ thống đó… mà năng lượng của hệ thống giờ chẳng còn nhiều…”
Lê Lễ nhìn quả cầu hồng tan biến trong lòng bàn tay, ngồi lặng trên giường một lúc rồi đứng dậy, định đi điểm danh ở Đại Sảnh Vinh Dự.
Vừa mở cửa căn nhà gỗ nhỏ, cô liền cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp, căn cứ người chơi đã hoàn toàn đổi khác, thành một nơi cô chẳng còn nhận ra nổi.
Càng ngày càng nhiều người chơi tiến vào, thành phố từng trông như phế tích giờ mỗi ngày một thay da đổi thịt. Những căn nhà gỗ do chính tay người chơi dựng nên đã tạo thành các con phố mới, trông đã giống như “căn cứ người chơi” thật sự.
Căn nhà gỗ nhỏ của Lê Lễ nằm ngay gần Đại Sảnh Vinh Dự, vị trí vàng. Cô theo thói quen một tay cầm bánh bao, tay kia cầm sữa đậu nành, vừa đi vừa âm thầm đánh giá những căn hộ kiểu “hộp gỗ hở gió” của người khác.
Mấy cái lều cạnh Đại Sảnh Vinh Dự giờ đã được thay bằng những căn nhà gỗ nghiêm túc đàng hoàng, ít nhất là nhìn từ bên ngoài thì đẹp hơn nhà của mấy người chơi khác rất nhiều.
Cửa sổ từng căn giờ đều biến thành quầy tư vấn, rất nhiều người chơi cấp thấp đang tranh thủ hỏi han người của các công hội, khung cảnh khá náo nhiệt.
Những người tham gia công hội thường có cấp độ không thấp, kinh nghiệm vượt phó bản rất dày dặn. Mà căn cứ người chơi lại cấm PvP, nên đối với người mới mà nói, không hỏi lúc này thì còn đợi đến bao giờ?
Trên con đường dẫn vào cửa chính của Đại Sảnh Vinh Dự vẫn có các HR của các công hội đang chiêu mộ người. Cứ thấy người chơi cấp cao là họ lại tiến lên quảng cáo.
Cảnh tượng quen thuộc đến lạ.
Lê Lễ tiếp tục vừa nhai bánh bao vừa lẫn trong đám đông, theo quan sát của cô thì cấp độ hiện tại của mình chưa đạt chuẩn tuyển chọn của các công hội, không cần lo bị vây lại quảng cáo.
Nhưng lần này, cô lại không thể lặng lẽ làm một NPC qua đường như mọi khi.
Mấy HR nhìn thấy cô thì thoáng sững lại, sau đó mắt ai nấy đều sáng rỡ, thi nhau vây đến như đã quen biết từ lâu, miệng mồm rôm rả giới thiệu công hội của mình.
“Chào Lili! Cô chính là người đứng đầu bảng tiềm năng đúng không? Có muốn vào công hội tụi tôi không, tôi để ý cô từ lần trước rồi, lúc ấy cô mới lv.10 thôi…”
“Đừng nghe anh ta, tôi còn gặp cô khi cô mới lv.9 cơ. Không hổ là người đứng đầu bảng tiềm năng, mới mấy ngày mà lên tận lv.15 rồi, nhanh thật!”
“Lili ơi có muốn vào công hội bọn tôi không? Phúc lợi rất tốt, thư mời miễn phí luôn đó.”
“Cái đó cũng dám đem khoe? Bọn tôi không chỉ có thư mời mà còn có trợ cấp điểm số nữa kìa.”
“Cười c.h.ế.t mất, top 10 bảng cống hiến có ba người là người của công hội bọn tôi đấy.”
“Thế thì sao? Hội trưởng bọn tôi từng đứng top 1 bảng cống hiến nhé.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Giờ đâu còn? Cô ta tụt xuống thứ tám rồi còn gì? Hội trưởng bọn tôi mới là người hiện đang…”
Lê Lễ đang nhai dở miếng bánh bao thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn người tên là Bình Dương kia, lặp lại lời anh ta: “Top 8 bảng cống hiến? Hội trưởng các anh?”
Bình Dương tưởng cô chê vị trí xếp hạng thấp, vội giải thích: “Dù giờ chỉ còn thứ tám, nhưng phó hội trưởng bọn tôi vẫn đứng thứ hai mà!”
Lê Lễ đi điểm danh ở Đại Sảnh Vinh Dự nhiều như vậy, sao có thể quên thứ hạng của Lê Thư chứ.
Giọng cô hiếm khi mang theo một chút mong chờ và căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trong tay như thể có thể nhìn ra hoa: “Hội trưởng các anh còn sống… là Lê Thư?”
Bình Dương thoáng ngạc nhiên, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt có chút tán thưởng: “Đúng vậy, không ngờ cô còn trẻ… à không, cấp thấp thế mà cũng biết cô ấy! Quả là có mắt nhìn! Thế nào, muốn gia nhập công hội Bình Minh tụi tôi không?”
Lê Lễ nhét nốt nửa chiếc bánh bao chưa ăn vào không gian: “Đi, nói chuyện kỹ hơn.”
Nghe vậy, Bình Dương lập tức nở nụ cười đắc ý, liếc mấy đồng nghiệp xung quanh với vẻ khinh bỉ, oai phong dẫn Lê Lễ vào căn nhà gỗ của công hội Bình Minh.
Nhà nằm ở vị trí cực đẹp, sát vách với Đại Sảnh Vinh Dự, nhưng bên trong bày trí lại rất đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ và mấy cái ghế.
Người đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế nghe thấy tiếng động liền ngẩng mắt nhìn người mới đến.
Thấy người đi sau Bình Dương, cô ta bĩu môi: “Mới lv.15 thôi à, sớm vậy đã dụ về rồi?”
Trên đầu cô ta hiện rõ dòng [ID: Đừng Phiền (lv.30)], giọng Bình Dương đáp lại thân thiết: “Chị Phiền Phiền à, chị không hiểu rồi. Hạt giống tốt phải đặt trước từ sớm chứ. Hôm nay tranh giành dữ lắm, nhỏ vậy mà người ta cũng ra tay được luôn!”
Đừng Phiền liếc anh ta bằng ánh mắt khó tả, lại tiếp tục nghịch cửa hàng hệ thống.
“Ngồi đi.” Bình Dương tiện tay kéo ghế lại, làm động tác mời, rồi vòng ra sau bàn ngồi xuống, đối diện với Lê Lễ.
Trước khi bắt đầu, anh ta còn nghiêm túc hắng giọng, suy nghĩ một chút rồi lấy từ không gian ra một chai nước khoáng đặt trước mặt Lê Lễ, lúc này mới mở miệng: “Để tôi giới thiệu sơ về công hội nhé.”
Thời gian vẫn còn nhiều, Lê Lễ cũng không vội hỏi chuyện về Lê Thư. Đến lúc thật sự đối mặt, cô lại có cảm giác hồi hộp như sắp về quê. Cô khẽ gật đầu chờ Bình Dương nói tiếp.
“Thông thường công hội do những người chơi từ lv.30 trở lên thành lập, vì trong cửa hàng cao cấp của họ có thư mời.” Không đợi Lê Lễ hỏi, câu tiếp theo anh ta đã giải thích luôn ý nghĩa của thư mời, tác phong rất chuyên nghiệp của HR: “Thư mời giống như thẻ tổ đội dùng cho nhiệm vụ đột phá cấp, nhưng thư mời thì có thể tổ đội vào phó bản… Cô chắc chưa qua nhiệm vụ đột phá lv.20 đâu nhỉ?”
“Nhiệm vụ đó tôi qua từ khi mới lv.9 rồi.” Lê Lễ thản nhiên giả bộ ngầu, rồi hỏi tiếp: “Cửa hàng cao cấp?”
“Ghê ghê, cô nhanh thật đấy. Lúc tụi tôi chơi còn chưa có căn cứ người chơi, làm gì có điều kiện như giờ.” Bình Dương cảm khái, giọng đầy hoài niệm. Sau khi kéo suy nghĩ về thực tại, anh tiếp tục trả lời: “Cửa hàng cao cấp là cấp cao nhất của cửa hàng hệ thống, chỉ mở khi người chơi vượt qua nhiệm vụ đột phá lv.30.”
“Thì ra là vậy.”
Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lê Lễ, liên tưởng đến việc cô vượt qua nhiệm vụ đột phá lv.20 khi còn cấp thấp, Bình Dương lập tức đoán ra suy nghĩ của cô: “Dừng lại nhé, nhiệm vụ đột phá lv.30 chỉ cho phép người chơi lv.29 trở lên mới được vào.”
Người bên cạnh – Đừng Phiền – lúc này không nhịn được bật cười khẽ một tiếng.
“Thôi được, anh nói tiếp đi.” Lê Lễ bất đắc dĩ.
“Thư mời và thẻ tổ đội giống nhau ở chỗ đều giới hạn tổ đội tối đa là bốn người. Nhưng thư mời thì đắt hơn nhiều, nên công hội chủ yếu tuyển những người chơi cấp cao để tổ đội vượt phó bản lv.3. Cô biết đấy, nếu đồng đội phối hợp ăn ý thì độ khó của phó bản sẽ giảm đi đáng kể.”
Về điểm này thì Lê Lễ hoàn toàn đồng ý, cô gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó hả? Sau đó tất nhiên là giới thiệu công hội Bình Minh của bọn tôi rồi, bắt đầu từ hội trưởng nhé.”