“Cách đây hai mươi ngày chủ hội của bọn tôi vẫn còn đứng nhất bảng cống hiến đó, dù giờ đã tụt xuống hạng tám rồi, nhưng thật ra khoảng cách giữa top 10 không lớn đâu.” Có thể nhận ra Bình Dương rất kính trọng Lê Thư, trong lời nói mang ý bảo vệ rõ ràng.
Lê Lễ ngẫm nghĩ, cô vào game đến nay cũng chỉ vừa đúng 20 ngày, hôm nay là ngày 22 tháng 12 năm 3133 theo Tinh Lịch, nếu tính ngược lại thì cô đã vào trò chơi sinh tồn vào ngày 2 tháng 12 năm 3133.
Tính ra thì, cô vừa vào game, Lê Thư liền mất ngôi đầu bảng cống hiến.
Chẳng lẽ cô là kiểu người xui xẻo đến vậy à?
“Bảng cống hiến là gì? Đứng nhất thì có ích lợi gì sao?” Nghe anh ta cứ nhấn mạnh chuyện đứng nhất, Lê Lễ nhạy bén nhận ra chuyện này có lẽ không đơn thuần chỉ là thứ hạng.
“Để giải thích về bảng cống hiến này thì hơi phức tạp, giờ chắc cô vẫn chưa tiếp xúc được đâu, nhưng tôi có thể nói cho cô biết lợi ích khi đứng đầu.”
Bình Dương rõ ràng trở nên phấn chấn thấy rõ, ngữ điệu cao vút như đang hùng biện vậy.
“Mỗi ba tháng là một kỳ, khi kết toán, người đứng đầu bảng cống hiến sẽ được một lần trò chuyện với hệ thống hoặc nhờ hệ thống làm giúp một việc. Cô cũng biết đó, với hệ thống thì tìm người thân hay bạn bè đều không khó. Trong cuộc cạnh tranh dài dằng dặc và khốc liệt như vậy! Trước kỳ kết toán ngày 1 tháng 12, chủ hội của bọn tôi! Chính là người đứng đầu bảng cống hiến!”
Lê Lễ vỗ tay vài cái.
Phá xong vụ án rồi.
Nghe tới đây cô liền biết Lê Thư đã dùng cơ hội này để làm gì.
Thời gian hệ thống kết toán là ngày mùng 1, lúc đó cô còn chưa vào game, nên Lê Thư đã gửi cho hệ thống một món hàng có người nhận chỉ định.
Có thể Lê Thư cũng không biết liệu món hàng đó có thể được chuyển đi hay không, nhưng chỉ cần có một chút khả năng Lê Lễ sẽ vào game sinh tồn, cô ấy đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Vậy mà chỉ sau một ngày, Lê Lễ thật sự nhận được món quà ấy.
Cô như muốn che giấu điều gì đó, chớp mắt vài cái rồi đùa: “Hệ thống keo kiệt vậy à? Cơ hội này chỉ dành cho người đứng đầu bảng cống hiến thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có người đứng đầu…”
Kẻ tên Đừng Phiền ở bên cạnh cười khẩy một tiếng không rõ ý tứ, cướp lời Bình Dương: “Tất nhiên chỉ có người đứng đầu mới có, vì bảng cống hiến là chỉ đóng góp cho hệ thống.”
Cô ta buông chân đang bắt chéo xuống, nhưng cũng không nhìn sang bên này, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Những người có mặt trên bảng cống hiến đều là một lũ ngốc mang trái tim cao cả, bị hệ thống chơi đùa như chó vậy, liều sống liều c.h.ế.t giành lấy hạng nhất, cuối cùng điều ước đưa ra cùng lắm là bảo hệ thống đi tìm người mà thôi, hệ thống thậm chí chẳng cần trả giá cái gì.”
Bình Dương gãi đầu, đưa ra ý kiến khác: “Cũng không thể nói vậy, người có thể leo lên đứng đầu bảng cống hiến thì thực lực chắc chắn không tầm thường, vũ khí bá đạo này nọ cũng chỉ là tô điểm thôi, người thân và bạn bè dĩ nhiên là quan trọng hơn.”
Đừng Phiền không đáp lại nữa.
Bình Dương thở dài, đành quay về phía Lê Lễ, lấy lại tinh thần nói: “Aiz, lại lạc đề rồi, để tôi giới thiệu cho cô chút phúc lợi của công hội bọn tôi nhé.”
“Không cần đâu, tôi có thể gia nhập công hội.” Giờ Lê Lễ nào còn tâm trạng mà khách sáo, nói thẳng luôn: “Hiện giờ chủ hội các anh thế nào rồi?”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Bình Dương nhìn Lê Lễ như thể tìm được tri kỷ: “Không ngờ cô lại quan tâm tới chủ hội bọn tôi như vậy.”
Sau đó như nhớ ra điều gì, giọng anh ta trầm xuống đôi chút: “Nhưng mà chủ hội đã vào phó bản cấp 4 vào ngày mùng 1, đến giờ vẫn chưa ra.”
Bình thường thì vào phó bản rồi vẫn chưa ra cũng là chuyện bình thường, nhưng phối hợp với giọng điệu của Bình Dương, Lê Lễ đột nhiên không dám nghĩ sâu thêm.
“Là ý gì vậy?” Lê Lễ nhìn Bình Dương, muốn nghe một lời giải thích cụ thể hơn.
“Cái này…”
Bình Dương lưỡng lự, mãi không thốt nên lời.
Lúc này Đừng Phiền cuối cùng cũng quay sang nhìn Lê Lễ, cảm thấy cô biểu hiện có phần quá khẩn trương, không biết còn tưởng là fan cuồng của Lê Thư.
Cô ta đánh giá gương mặt Lê Lễ trong chốc lát, khẽ ngồi thẳng lên, nheo mắt hỏi: “Cô là em gái của Lê Thư à?”
“Hả?” Bình Dương nuốt ngược câu định nói, liếc nhìn Đừng Phiền rồi lại nhìn kỹ Lê Lễ đối diện mình, lần nữa chú ý tới ID trên đầu cô, lập tức có cảm giác như vừa khai sáng: “Lili? Cô đúng là em gái của chủ hội à, đúng là có nét giống thật, cô là Lê Lễ?”
Lê Lễ không phủ nhận, giọng mang theo chút lo lắng: “Vậy rốt cuộc Lê Thư đã xảy ra chuyện gì?”
Người trước mặt là em ruột của chủ hội, Bình Dương càng không biết nên giải thích thế nào, đành dùng ánh mắt cầu cứu liếc về phía Đừng Phiền bên cạnh.
Lời anh ta không thể nói, tất sẽ có người khác nói thay. Đừng Phiền nhận lấy vai trò đó: “Phó bản cấp 4 còn được gọi là Trường Thí Luyện, phó bản này khác với phó bản cấp thấp, nếu mười ngày không ra được thì sẽ mặc định là đã chết.”
Sau khi cô ta nói xong, đầu óc Bình Dương liền hoạt động hết công suất, trong lòng nghĩ ra cả đống câu an ủi, rồi nhìn Lê Lễ bằng ánh mắt cẩn trọng.
Tuy nhiên, Lê Lễ chỉ cụp mắt xuống, dường như đã mơ hồ nhận ra điều gì đó từ phản ứng quanh co của Bình Dương trước đó, giọng bình tĩnh hỏi: “Làm sao để vào Trường Thí Luyện?”
Trời ơi, phản ứng này còn khó đối phó hơn là phát điên.
Bình Dương đang định nói rằng bây giờ cô không thể vào Trường Thí Luyện được, thì Đừng Phiền – cái người không bao giờ nghiêm túc – lại thật sự suy nghĩ một chút sau câu hỏi ấy, rồi đưa ra một kế hoạch cụ thể: “Có ba cách. Cách thứ nhất, lên cấp 20 thì có khả năng làm mới ra phó bản cấp 4.”
Lê Lễ nghe xong lập tức loại bỏ phương án này. Không nói đến chuyện cô hiện tại còn chưa đủ cấp, cho dù sau khi lên cấp 20 có thể làm mới ra phó bản cấp 4, thì khả năng làm mới đúng phó bản của Lê Thư cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể. Cô kiên nhẫn chờ Đừng Phiền nói tiếp.
“Cách thứ hai, vị trí Trường Thí Luyện cố định ở Tarvia, chỉ cần có tư cách đổ bộ vào Tarvia, rồi tiếp tục lấy được tư cách vào Trường Thí Luyện, là có thể xác định vị trí phó bản mà vào thẳng.”
Đây đúng là một phương pháp định vị chính xác, nhưng điều kiện đi kèm thì quá nhiều. Ngay cả tư cách đổ bộ đầu tiên cô còn chưa biết làm sao có được.
Lê Lễ đang định mở miệng hỏi thêm thì Đừng Phiền đã tiếp lời: “Cách thứ ba, nhờ Hứa An Ninh đưa cô vào, cô ta có đạo cụ di chuyển giữa các phó bản.”
“Hứa An Ninh?” Lê Lễ nhẩm lại cái tên, thành công tìm ra ký ức tương ứng trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bình Dương cố kéo lại quá trình tuyển người vốn đã bị chệch hướng hoàn toàn, vội nói: “Hứa An Ninh là phó hội trưởng của bọn tôi, nhưng với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không đưa cô đi đâu.”
Lê Lễ nào còn để tâm mấy chuyện đó, mắt cô sáng lên: “Cô ấy đang ở trong căn cứ người chơi à?”
“Không, cô ấy đang ở Tarvia.” Bình Dương trả lời dứt khoát, vẫn cố níu kéo diễn biến của sự việc.
Nhưng đồng đội của anh ta lại tiếp tục đ.â.m một nhát chí mạng vào nỗ lực ấy.
Đừng Phiền uể oải nằm ườn trên ghế: “Cô ta chắc khoảng ba, năm ngày nữa sẽ về lại căn cứ người chơi. Kết bạn đi, lúc nào cô ta về tôi sẽ báo cô biết.”
Lê Lễ gật đầu, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng mà hỏi về điều kiện đổ bộ nữa, đầu óc rối như tơ vò, hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để tiếp nhận thông tin.
Cô đứng dậy, kết bạn với Đừng Phiền xong, dừng một chút rồi nói: “Nếu phó hội trưởng vào lại, làm ơn báo cho tôi ngay lập tức.”
“Được.”
Hai người nói vài câu đã định xong mọi chuyện, Bình Dương đứng bên cạnh như người ngoài cuộc, bất lực nhìn sự việc đi theo một hướng kỳ lạ.
Lê Lễ rời khỏi căn nhà gỗ, cũng không tới Đại sảnh Vinh Dự xem ID của Lê Thư có sáng lên không.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Tâm trí lộn xộn lấp đầy cái đầu vốn luôn tỉnh táo lạnh lùng của cô, cô như người mất hồn trở về căn nhà nhỏ của mình, đẩy cửa ra, ngã người đổ thẳng lên giường.
Lần đầu tiên vào căn cứ người chơi đúng vào ngày thứ mười sau khi cô vào game, cũng chính là ngày cuối cùng của thời hạn Trường Thí Luyện mà Đừng Phiền từng nói.
Nếu Lê Thư vượt qua Trường Thí Luyện thuận lợi, thì họ đã có thể gặp nhau trong căn cứ.
Nhưng không có chuyện đó.
Khi cô tìm được cái tên “Lê Thư” giữa rừng ID dày đặc, liệu lúc ấy Lê Thư có đang c.h.ế.t trong Trường Thí Luyện không?
Càng nghĩ mặt Lê Lễ càng khó coi, cô tự nhủ đừng suy diễn, nhưng suy nghĩ lại không chịu khống chế.
Cô đột ngột ngồi bật dậy, mua một đống vé vào Tháp Cao từ cửa hàng hệ thống, thân ảnh biến mất trong căn nhà gỗ.
Ngoài trời từ sáng chuyển sang tối, rồi lại từ tối chuyển sáng.
Trong những ngày chờ đợi, mỗi ngày Lê Lễ mở mắt ra là giết, g.i.ế.c xong về nhà ngã xuống ngủ luôn.
Phương thuốc bác sĩ Lê tự kê cho mình hiệu quả khỏi chê, cô thật sự không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung, đúng là thần y tái thế.
Chiều ngày thứ tư, Đừng Phiền – người mấy hôm nay im thin thít – cuối cùng cũng gửi tin nhắn: Hứa An Ninh đang đợi cô trong công hội.
Lê Lễ nhìn chằm chằm tin nhắn ấy một lúc lâu, bộ não trì trệ vì c.h.é.m g.i.ế.c suốt mấy ngày cuối cùng cũng hoạt động trở lại, nhớ ra mọi chuyện.
Cô đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ rách nát đầy mùi m.á.u trên người, một lần nữa biến mình thành cô gái gọn gàng tên Lili.
Đẩy cửa nhà gỗ ra, ánh nắng rọi lên khuôn mặt cô, Lê Lễ nheo mắt, bước về phía công hội.
Người phụ nữ mặc đồ đen đang ngồi bên cửa sổ, Đừng Phiền đứng cạnh cô ta nói gì đó, cô ta khẽ gật đầu rồi nhìn về phía cửa.
“Lại đây ngồi đi.”
Lê Lễ đang có chuyện cần nhờ vả, khẽ mỉm cười ngoan ngoãn chào: “Phó hội trưởng.”
Hứa An Ninh không hề đón nhận thiện ý đó, lạnh lùng nói: “Tôi biết cô muốn làm gì, nhưng không được.”
Thấy Lê Lễ còn định nói gì đó, cô ta cắt ngang luôn: “Tuy Trường Thí Luyện bị hệ thống phân loại là phó bản cấp 4, nhưng hoàn toàn không giống các phó bản thông thường. Với cấp độ hiện tại của cô mà vào đó thì chỉ có nước đi chết.”
Lê Lễ lập tức phản bác: “Tôi không phải kiểu người chơi thiên về tấn công, cho dù đạt cấp như chị thì sức mạnh cũng không vượt trội, nhưng chỉ cần kỹ năng hỗ trợ của tôi có thể phát huy là đủ rồi, đúng không?”
“Tôi nói không được là không được.”
Hứa An Ninh vô cùng cứng rắn, không có ý thương lượng, lập tức đưa ra kết luận.
Lê Lễ điều chỉnh lại suy nghĩ, bình tĩnh lại, nhíu mày đầy nghi hoặc: “Nhưng tôi chỉ cần hỗ trợ và trị liệu thôi mà, cấp độ rõ ràng không phải vấn đề.”
Hứa An Ninh không muốn nói thêm, đứng dậy cúi đầu nhìn cô gái ngồi đối diện, giọng điệu không thể phản bác: “Không ai có thể chăm sóc cho cô, cô chỉ là gánh nặng cho người khác thôi.”
Gánh nặng?
Lời này không hề thuyết phục được Lê Lễ.
Chiếc ghế phát ra tiếng ken két khó chịu khi bị đẩy ra, Lê Lễ đứng lên đối mặt với Hứa An Ninh: “Các người vào Trường Thí Luyện mà không đem theo trị liệu sư à? Nếu nói như vậy thì hỗ trợ nào chẳng là gánh nặng? Có hỗ trợ nào đánh đ.ấ.m được như người chơi hệ tấn công đâu?”
Sự im lặng lạnh như băng của Hứa An Ninh khiến Lê Lễ không còn giữ nổi cảm xúc.
Cô bước lên một bước, tiến sát tới gần Hứa An Ninh, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Phải là kiểu hỗ trợ kiêm tấn công, cướp kỹ năng người khác mới hợp yêu cầu của chị à?”
Đừng Phiền thấy tình hình không ổn, cũng không dám tiếp tục hóng chuyện, đang định bước tới thì bị Hứa An Ninh giơ tay ngăn lại, cô ta vẫn lạnh lùng nhìn cô gái gần trong gang tấc.
Trong đôi mắt đen tuyền của thiếu nữ như có lửa đang cháy.
Hứa An Ninh nhìn một lúc, rồi dời mắt đi: “Tôi nói không được là không được. Ít nhất cũng phải đợi đến khi cô đạt cấp 30.”
Giọng điệu bình thản của cô ta khiến Lê Lễ bốc lên một ngọn lửa giận dữ, từ tim trào thẳng lên đầu: “Phải kiêm luôn tấn công à? Cướp kỹ năng thì có gì ghê gớm, ai mà không làm được!”
Hứa An Ninh lập tức kéo cô lại, khiến cô lảo đảo một cái, giận dữ bật thốt: “Đã mười ngày trôi qua rồi! Cô định vì Lê Thư mà ngay cả giới hạn làm người cũng vứt bỏ sao?”