“Giới hạn đạo đức làm người à?” Lê Lễ khẽ lặp lại mấy chữ đó.
Cô bật cười một tiếng, hất tay Hứa An Ninh ra, trong mắt lấp lánh ánh nước, lạnh lùng nhìn đối phương nói: “Trước khi bàn tới chuyện đó với tôi, phó hội trưởng đại nhân, chị có thể giải thích trước xem tại sao chị vừa có kỹ năng hỗ trợ lại vừa có kỹ năng tấn công không?”
“Theo quy tắc mỗi người chơi chỉ có thể sở hữu kỹ năng cùng loại, chị từng nói kỹ năng đầu tiên chị thấy được của người khác là kỹ năng hỗ trợ, điều này không sai chứ?”
Đừng Phiền lập tức chen lời với vai trò giám khảo: “Cô ấy chỉ g.i.ế.c những kẻ đáng c.h.ế.t thôi.”
Lê Lễ: “Vậy tôi cũng có thể g.i.ế.c những kẻ đáng chết.”
Đừng Phiền khoanh tay nhướng mày: “Được thôi, vậy trong số những kẻ đáng c.h.ế.t sở hữu sát thương cao kia, cô đánh lại ai?”
Tức đến ngộp thở.
Lê Lễ tức đến mức phát cáu.
“Đủ rồi.” Hứa An Ninh nhìn Lê Lễ rõ ràng đang bùng nổ, quăng cho Đừng Phiền một ánh mắt cảnh cáo.
Đừng Phiền hừ một tiếng, lại ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ nhàn nhã nhìn hai người đang giằng co đối mặt.
“tôi chưa từng đến thí luyện của Lê Thư, tức là tôi không có điểm neo trong phó bản đó, căn bản không định vị được.” Hứa An Ninh nhìn đôi mắt Lê Lễ đã đỏ lên vì tức giận, nói: “Cô cứ lo mà nâng cấp trước đi, tôi sẽ đi tìm Lê Thư.”
Đã rõ là Hứa An Ninh cũng có giới hạn khi di chuyển qua các phó bản, nghĩa là con đường nhanh nhất hiện giờ đã bị chặn rồi.
“Muốn có tư cách đăng nhập thì phải làm sao?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, Hứa An Ninh đã hiểu ra Lê Lễ vẫn chưa từ bỏ.
Quan hệ giữa cô và Lê Thư từng bước một đi tới hôm nay, làm sao lại không sâu đậm chứ, nhưng xác suất Lê Thư còn sống thật sự rất nhỏ.
Nếu vì sơ suất mà cô em gái Lê Thư luôn miệng nhắc tới lại bỏ mạng vì muốn tìm chị, thì Hứa An Ninh thật sự sẽ đau tim mà chết.
“Giải thích phức tạp thì là phải được chiều không gian này công nhận, còn đơn giản thì chỉ cần đạt cấp hoặc có lượng điểm giao dịch nhất định.” Đừng Phiền chẳng sợ chuyện to, chen miệng tóm gọn luôn phần hướng dẫn trước cả khi Hứa An Ninh kịp phản ứng.
“Hoặc là đạt lv.30, hoặc là kiếm 50.000 điểm trong phó bản nhờ đánh quái. Nhưng điểm giao dịch có thể làm giả mà, vào cửa hàng hệ thống tiêu 50.000 điểm cũng được tính là đạt.”
Tức là chỉ cần có ai chịu cho cô mượn 50.000 điểm…
Ờm, nghe ra còn khó hơn cả đi đánh quái.
Hứa An Ninh bị Đừng Phiền không biết điều chọc cho nắm tay siết chặt. Bình thường trong hội đều do Lê Thư quản lý, chỉ có Lê Thư mới trị được Đừng Phiền.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy mắt Lê Lễ đang đảo lia lịa, nhìn là biết đang có chủ ý chẳng hay ho gì, nhất thời thái dương cũng bắt đầu giật giật.
“Cô muốn vào Thí Luyện Trường đúng không? Được, tôi đưa cô vào, để cô vào một cách đàng hoàng tử tế.”
Một chiếc áo choàng trùm đầu trắng như tuyết bị ném úp thẳng lên đầu Lê Lễ, sắc mặt Hứa An Ninh âm trầm: “Mặc vào.”
Cô quay đầu liếc nhìn Đừng Phiền đang ngồi phè phỡn vắt chân trên ghế, để lại một câu: “Trước khi Bình Dương về, chuyện trong hội cô trông cho tử tế.”
“Biết rồi màaaa~” Đừng Phiền kéo dài giọng đáp lại.
Lê Lễ cẩn thận kéo chiếc áo choàng trắng từ trên đầu xuống, liếc nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hứa An Ninh liền nhận ra tâm trạng đối phương không tốt.
Đã được Hứa An Ninh đồng ý rồi, Lê Lễ lập tức không cứng đầu nữa, động tác mặc đồ cũng nhỏ nhẹ, bộ dạng ngoan ngoãn thấy rõ.
Không biết chiếc áo choàng này làm từ chất liệu gì, có ánh sáng trắng nhè nhẹ chảy trên bề mặt, trông rất công nghệ cao, tất nhiên cũng có vẻ rất đắt.
Có lẽ là hàng cao cấp trong cửa hàng hệ thống?
Lê Lễ đoán thầm trong bụng, nhưng không dám nói cũng không dám hỏi.
Một chiếc thẻ vàng hiện lên giữa ngón tay Hứa An Ninh, không gian trong căn nhà gỗ lập tức bị xé ra một khe nứt màu đen.
Một lần nữa, Hứa An Ninh lại kéo Lê Lễ bước vào khe nứt không gian.
Đừng Phiền vẫn ngồi vững như núi trên ghế, nghĩ đến những gì Lê Lễ sắp phải đối mặt liền không nhịn được bật cười khoái chí.
…
Trong con hẻm nhỏ sau quán rượu, một người phụ nữ tóc đen áo đen sải bước, kéo theo một thiếu nữ bị áo choàng trắng trùm kín từ đầu đến chân đi vào cửa sau của quán rượu.
Lê Lễ bị kéo một tay, tay còn lại giữ lấy mũ áo che kín mắt mình, vừa cẩn thận vừa tò mò quan sát xung quanh.
Ở Tarvia – nơi trung bình một người cao tới một mét tám, lần đầu tiên Lê Lễ cao một mét bảy cảm thấy mình không còn chiếm ưu thế về tầm nhìn nữa, cảm giác khá mới lạ.
Ánh sáng bên trong quán rượu mờ hơn hẳn bên ngoài, mùi hương từ loại gỗ cháy không rõ tên và hương rượu quyện vào nhau, lan tỏa trong không khí.
Chính giữa quán là những chiếc bàn gỗ thô sơ, dưới đất có không ít bóng đen đang trườn bò, còn những vị khách không nhiều trong quán thì chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên, mỗi người một nhóm ngồi quanh bàn chuyện trò, trên mặt ai cũng có nét bất an mơ hồ và cái vẻ ngông nghênh “sống hôm nay mặc kệ ngày mai”.
Thấy Hứa An Ninh dẫn người vén rèm bước vào, ông chủ quán rượu đứng sau quầy bar bằng gỗ sồi dày liền cười hỏi: “Uống một ly chứ?”
Lê Lễ không chú ý Hứa An Ninh trả lời gì, ánh mắt cô đã bị cảnh tượng ngoài cửa sổ quán rượu thu hút.
Qua cửa sổ có thể nhìn thấy mặt biển xa xa sóng lăn tăn, tàu bè qua lại, gió biển mang theo vị mặn và hơi ẩm thổi vào bên trong.
Mãi đến khi Hứa An Ninh kéo cô bước ra cửa, cô mới hoàn hồn, nói: “Hình như tôi từng tới đây rồi.”
“Nơi này là thành phố Lanya, một trong bốn đại lãnh thổ tạo nên Tarvia, nổi trên mặt biển, không nối liền với ba thành còn lại. Cô tới đây bằng cách nào?”
Lê Lễ kéo cái mũ trùm đầu lại đang che khuất tầm nhìn lên một chút: “Lúc vượt phó bản Thế Giới Dưới Biển, tôi bơi từ dưới đáy biển lên.”
“Bơi từ đáy biển lên?”
Đối diện ánh mắt hơi khó tin của Hứa An Ninh, Lê Lễ phẩy tay nói: “Chuyện nhỏ thôi, tôi có đủ thủ đoạn và sức lực.”
“Tính ra thì cô cũng coi như có thực lực.” Hứa An Ninh vừa dẫn cô len qua đám người và những bóng đen, vừa nói: “Tất cả các phó bản nằm dưới đáy biển đều do chính quyền Tarvia quản lý. Những phó bản này không có kết giới, thông trực tiếp ra biển, dù không có tư cách đăng nhập vẫn có thể chạm trán quái vật ô nhiễm dưới biển của Tarvia, là nơi chủ yếu sản sinh ra ngọc thanh tẩy.”
“Hóa ra tên cai ngục tôi gặp khi đó là người của chính quyền Tarvia à? Tôi còn tưởng hắn là NPC của phó bản.”
“Trừ Thí Luyện Trường ra, không có phó bản nào có NPC sống cả.”
Nghe thế thì đúng là Thí Luyện Trường đặc biệt thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Lễ nhân cơ hội hỏi tiếp: “Vậy chị có biết ‘Kỵ sĩ’ là gì không?”
Hứa An Ninh rõ ràng suy nghĩ một lúc, sau đó như đọc thuộc lòng mà nói: “Khi Cây Sinh Mệnh của Tarvia chưa héo tàn, mỗi người dân nơi đây mang trong mình chính nghĩa và dũng khí, sau khi giành được 100 trận thắng ở Đấu Trường, đều có thể được Cây Sinh Mệnh ban phúc, thức tỉnh sức mạnh cường đại — đó chính là Kỵ sĩ.”
“Chính nghĩa với dũng khí? Từ lúc tôi lên ba là Lê Thư đã không kể truyện cổ tích kiểu đó cho tôi nữa rồi.”
“...Thật khó mà tưởng tượng nổi Lê Thư lại kể truyện cổ tích.”
Hứa An Ninh dẫn cô vào một tòa nhà mái vòm gần biển trông rất quen mắt. Trên tường có một hàng cửa sổ khổng lồ được mở đều tăm tắp, thỉnh thoảng lại có bóng đen bơi từ mặt đất lên, rồi xuyên qua cửa sổ biến mất.
Chính là tòa nhà mà lúc trồi lên mặt biển cô đã thấy.
Duyên phận đúng là kỳ diệu.
“Xin chào, đến đăng ký vào Đấu Trường đúng không?” Nữ cảnh viên ngồi sau bàn hỏi Hứa An Ninh.
“Đúng vậy.” Hứa An Ninh chỉ vào Lê Lễ, “Đăng ký cho cô ấy.”
Ánh mắt nữ cảnh viên lúc này mới rời khỏi Hứa An Ninh, chuyển sang thiếu nữ mặc áo choàng trắng che kín toàn thân đứng bên cạnh, vóc người vẫn nhỏ nhắn mảnh mai.
Nụ cười nơi khóe môi cô ta khựng lại một chút, ngập ngừng nói: “Tôi hiểu mọi người đều có tâm muốn chiến đấu bảo vệ Tarvia, nhưng vẫn không khuyến khích đăng ký một cách mù quáng.”
“Phiền cô cứ đăng ký đi, cô ấy rất tự tin vào bản thân.” Hứa An Ninh nói.
Thấy cô kiên quyết như vậy, nữ cảnh viên cũng không ngăn cản nữa, dù sao chuyện này mỗi ngày diễn ra mấy chục lần.
Xưa kia chỉ những Kỵ sĩ cường đại mới có thể vào Trường Thí Luyện, nhưng nay Cây Sinh Mệnh đã khô héo, điều kiện cũng nới lỏng hơn.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dù sao Trường Thí Luyện vẫn không ngừng phát tán ô nhiễm, Tarvia thì đang trong tình trạng nguy cấp, nên dù không còn phúc lành của Cây Sinh Mệnh, người chơi vẫn phải thắng 100 trận để chứng minh đủ thực lực vào Trường Thí Luyện.
Đối với mỗi cư dân của Tarvia mà nói, được vào Trường Thí Luyện là một vinh dự, hy sinh vì Tarvia lại càng vinh dự hơn.
Nữ cảnh viên hiểu rõ tâm lý này, liền đưa giấy bút ra: “Vậy làm phiền cô điền vào phiếu đăng ký. Sau khi thắng đủ 100 trận là có thể lấy tư cách vào Trường Thí Luyện.”
Lê Lễ quay sang nhìn Hứa An Ninh: “...Đây chính là cách đường đường chính chính vào Trường Thí Luyện sao?”
Dưới ánh nhìn bình tĩnh của Hứa An Ninh, Lê Lễ trông như một chú chó nhỏ mới bị ướt, cụp tai nhận lấy giấy bút.
Ấn tượng đầu tiên của cô về cư dân Tarvia, chính là bà lão câu cá bên bờ biển, có thể một tay kéo con cá dài tận hai mét lên.
Cô lấy gì để thắng 100 trận đây?
Hứa An Ninh nói: “Giờ cô vẫn có thể hối hận, Lê Thư để tôi đi tìm.”
Hai chữ “Lê Thư” như thể một công tắc, lý trí của Lê Lễ vừa nghe thấy tên đó liền tan biến như bọt nước, cô lập tức viết tên mình lên phiếu đăng ký.
“Lúc đầu gặp chị tôi mới chỉ lv.9, lúc đó chị đã dắt tôi vào Trường Thí Luyện rồi, giờ không cho tôi đi, là vì chị biết tôi là em gái Lê Thư, nên không dám để tôi mạo hiểm nữa.”
Lê Lễ đưa tờ đăng ký cho nữ cảnh viên, ngẩng lên nhìn Hứa An Ninh: “Lúc đó chị thê thảm như vậy, là vì người buff m.á.u trong đội c.h.ế.t rồi đúng không? Cho nên giờ chị càng không dám để tôi vào.”
“Cô biết một người chơi trị liệu bình thường phải trải qua bao nhiêu phó bản mới lên được lv.15 không? Cô có biết tốc độ lên cấp của cô không hề bình thường không? Dù bây giờ cô có lv.30, nói muốn vào Trường Thí Luyện tôi còn phải suy xét lại, huống gì cô mới chỉ lv.15.”
Ánh mắt Lê Lễ khựng lại.
Trị liệu bình thường? Tức là cô lên cấp nhanh không phải nhờ kỹ năng trị liệu sao?
Hoặc đúng hơn, cô lên cấp nhanh là vì kỹ năng trị liệu cô có là phần quà hữu nghị của hệ thống, có thể chữa được bệnh cái c.h.ế.t đen — hay nói cách khác là có thể thanh tẩy ô nhiễm.
Uyển Thanh cũng là trị liệu, nhưng nhiệm vụ đột phá lv.10 của cô ấy rõ ràng giống hệt những người chơi khác, đó mới là trị liệu bình thường.
Vậy thì “Shaman” chính là kiểu người chơi có kỹ năng trị liệu đặc biệt này.
Giọng Hứa An Ninh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Đã điền đơn thì hãy thắng đủ 100 trận để đường hoàng vào Trường Thí Luyện đi. Nếu cô đủ năng lực, tôi sẽ không ngăn cản nữa. Không làm được thì quay lại phó bản, lên lv.30 rồi hẵng nói.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Lê Lễ nhìn cô, nghiêm túc nói.
Cho dù cô có lên cấp nhanh đến mấy, thì để lên lv.30 cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Tất nhiên thắng được 100 trận cũng rất khó, nhưng ít ra đó là một cơ hội trước mắt, không thử thì cô sẽ không cam lòng.
Hứa An Ninh đáp lại chỉ bằng năm chữ: “Không biết tự lượng sức.”
Có lẽ cảm thấy lời đó hơi nặng, cô ấy dừng một chút rồi bổ sung một ví dụ thất bại: “Người lần trước cũng nói vậy, là Đừng Phiền, và cô ta đã khóc chạy về.”
Lê Lễ thấy mình không thể nào khóc, Hứa An Ninh cũng đánh giá thấp cô quá rồi.
Cô tin mình mạnh hơn Đừng Phiền một chút.
Nữ cảnh viên xác nhận đơn đăng ký không sai rồi cũng không để ý không khí kỳ lạ giữa hai người, đưa cho Lê Lễ một tấm thẻ công nghệ cao: “Cô có thể lên tầng trên nghỉ ngơi, cũng có thể đến Đấu Trường ngay bây giờ. Số trận thắng sẽ được ghi lại trên thẻ này, đủ 100 trận là có thể dùng thẻ vào bất kỳ Trường Thí Luyện nào.”
Lê Lễ vuốt ve tấm thẻ láng mịn như làm bằng đá obsidian, nó lóe sáng, hiển thị con số “0”.
“Chiếc áo choàng này có thể giúp cô tạm thời không bị chiều không gian trục xuất. Khi nó không còn phát sáng nghĩa là năng lượng đã cạn kiệt. Trước khi điều đó xảy ra, cô phải thắng đủ 100 trận để vào Trường Thí Luyện, hoặc gọi hệ thống để vào phó bản.”
“Nếu hệ thống không phản hồi thì gọi lại vài lần, dạo này nó đơ lắm rồi.”
Hứa An Ninh xoay tấm thẻ vàng giữa ngón tay, dặn dò xong thì để cô đi đ.â.m đầu vào tường.
Cô liếc nhìn Lê Lễ một lần cuối rồi xoay người rời đi.
Lê Lễ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Không biết có phải ảo giác không, hình như trong không khí Tarvia đã thấp thoáng luồng khí đen.
Lần trước hệ thống ném cô tới thành phố Mann, thế giới bên ngoài vẫn đầy ánh mặt trời, dù có quái vật ô nhiễm xuất hiện, nhưng nhìn chung vẫn khá bình thường.
Còn giờ, toàn bộ Tarvia đều mang theo cảm giác giông bão sắp ập tới.
“Nghe nói một thời gian nữa thành phố Tata sẽ tổ chức nghi thức hồi sinh Cây Sinh Mệnh.”
“Thật sự hồi sinh được sao? Nếu Cây Sinh Mệnh còn, thì đã chẳng có nhiều Trường Thí Luyện đến vậy.”
“Ừ… ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng rồi…”
Những cuộc trò chuyện lo lắng của người đi đường lọt vào tai Lê Lễ. Cô dừng lại một chút bên lề đường, sau đó nhìn bản đồ rồi bước về phía Đấu Trường.